XUYÊN THÀNH GÓA PHỤ THẬP NIÊN 80 - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-05-01 09:00:53
Lượt xem: 126

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

10

Không hổ danh là nữ chính…

Vừa mới dọn đến chưa đầy mấy hôm, Tư Tư đã trở thành “nữ thần trong mộng” của toàn bộ đàn ông độc thân trong làng.

Tất nhiên, cũng nhờ cô ta ngày nào cũng dậy từ tờ mờ sáng, chạy ra những chỗ đông người ngâm thơ đọc sách, gồng gánh cho mình cái mác “trí thức thành thị”.

 

Ban ngày cô ta không ở nhà, tôi cũng thấy nhẹ người.

Không biết có phải vì không khí học hành trong nhà dạo này hơi nặng không, mà Lý Tụng cũng bắt đầu… ngồi nhà đọc sách.

 

Mà đọc thì chớ, cứ ba ngày hai bữa lại sang quấy rầy tôi hỏi mấy khái niệm mình không hiểu.

“Cậu còn không hiểu thì sao tôi hiểu được?”

 

Xin lỗi chứ, tôi ở đây là một “góa phụ nhà quê chưa học hết tiểu học” đúng nghĩa.

Bắt tôi giảng kinh tế học? 

 

Đấy chẳng phải lộ tẩy hết sao!

 

“Biết nói tiếng Anh, biết cả ngành nghề mới nổi, giờ lại bảo không hiểu mấy khái niệm này à?”

Tôi khóc không ra nước mắt:

“Đợi đã, để tôi… biện hộ một chút…”

 

Lý Tụng tuy trình độ học vấn không cao, nhưng đầu óc lại cực kỳ nhanh nhạy, chỉ cần gợi chút là hiểu.

Anh ra đời sớm, từng lăn lộn đủ nghề, nên có những điều bản thân tôi còn chưa ngộ ra thì anh đã thấm từ lâu.

 

Ban đầu, tôi chỉ định gợi ý cho anh một hướng đi, nhưng giờ tôi nghĩ… dù không có tôi, Lý Tụng cũng đủ sức tự mình tạo dựng sự nghiệp.

 

Nửa tháng sau, anh đọc sách gần xong, nhanh chóng rủ vài người bạn bắt đầu đi huyện để triển khai kế hoạch.

 

Đúng lúc đó, kết quả phỏng vấn phiên dịch tiếng Anh ở huyện cũng công bố.

Hứa Chu Bạch trúng tuyển.

 

Con trai mình đại diện chính quyền huyện đón tiếp khách nước ngoài, điều đó khiến bà Hứa tự hào tới phát điên.

Bà ta còn dựng rạp ở đầu làng định mở tiệc lớn, nói là để “mọi người hưởng chút phúc khí nhà họ Hứa”.

 

“Anh Chu Bạch giỏi thật đấy…”

Tư Tư nhìn mà mắt lấp lánh, chắc chắn là có ý định tấn công rồi đây.

Quả nhiên, chiều hôm đó, cô ta liền lên hiệu sách mua một tập thơ tiếng Anh, nói là để tặng Hứa Chu Bạch.

 

Sau khi Tư Tư đi, Lý Tụng hỏi tôi:

“Nhà họ Hứa mở tiệc, chị cũng định đi à?”

“Tất nhiên là đi rồi, tiệc miễn phí, sao không đi?”

 

Không những đi, tôi còn định mang theo hộp để gói đồ ăn đem về!

Dù gì tôi cũng mặt dày mà.

 

Lý Tụng mím môi:

“Nhà họ Hứa không có ý tốt, chị đừng đi.”

 

Ơ kìa… sao nghe chua lè vậy?

Tôi nhướng mày:

“Cậu muốn quản tôi à?”

“Ừ, muốn quản.”

 

Cái đồ đàn ông c.h.ế.t tiệt này… lại dám thừa nhận luôn?!

 

“Cậu là gì của tôi mà tôi phải nghe lời cậu?”

“Hiện giờ thì là em chồng. Em chồng nói không muốn chị dâu đi, chị dâu đồng ý không?”

 

Giọng Lý Tụng trầm thấp, đến cuối còn cố tình kéo dài đuôi, nghe vừa lười nhác lại có chút mờ ám.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-goa-phu-thap-nien-80/chuong-5.html.]

Rõ ràng chẳng nói gì quá đáng, nhưng lại khiến tôi đỏ mặt, lúng túng quay mặt đi.

 

Chợt nhớ ra gì đó, tôi đưa cho anh một phong bì.

Lý Tụng mở ra, bên trong là một xấp tiền dày cộp.

Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi

Tôi giải thích:

“Đây là chút tiền riêng tôi để dành, cộng thêm tiền bán đồ hôm trước. Gộp lại đủ mười tờ 10 đồng. Cậu định khởi nghiệp đúng không? Cứ lấy tạm xài trước đi.”

 

Lý Tụng c.h.ế.t sững.

 

Thật ra số tiền này tôi định dùng để mua cổ phiếu.

Quay lại thời kỳ vàng son của thập niên 80, tôi vẫn luôn nghĩ xem làm cách nào để phát tài.

Tôi vốn lười, không giống các nữ chính xuyên không khác, giỏi buôn bán dưa bán muối.

Tôi chỉ thích… nằm một chỗ đếm tiền.

 

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có đầu tư chứng khoán là hợp nhất.

Có điều, thời này mua cổ phiếu không dễ, cần có quan hệ, lại còn tiềm ẩn rủi ro.

Nên tôi quyết định: thôi, đầu tư vào Lý Tụng trước vậy.

 

Ai ngờ Lý Tụng lại đẩy lại:

“Tôi không nhận tiền của phụ nữ.”

 

“Tôi có phải người ngoài đâu, đừng mang cái tư tưởng đàn ông trọng sĩ diện ra với tôi. Đưa thì cứ cầm đi, coi như tôi cho cậu mượn.”

 

Nghe vậy, Lý Tụng bật cười khẽ:

“Được thôi. Nếu là người trong nhà cho thì tôi giữ lại vậy.”

 

Khoan đã… sao câu đó nghe cứ kỳ kỳ thế nhỉ?

 

11

Sau khi Lý Tụng rời đi, trong nhà bỗng nhiên trở nên trống trải hẳn.

Rõ ràng trước đây Lý Tụng không nói nhiều, vậy mà không hiểu sao lại khiến người ta luôn cảm thấy sự hiện diện quá rõ ràng.

 

Hôm nhà họ Hứa mở tiệc, tôi đã do dự rất lâu nhưng cuối cùng vẫn không đi.

Ngay cả tôi cũng thấy mình kỳ quặc. 

 

Tính tôi vốn chẳng phải kiểu bị người khác chi phối…

Nhưng nghĩ đến việc nếu ai đó biết tôi đi ăn tiệc nhà Hứa Chu Bạch lại mất vui, tôi thôi luôn.

Vả lại, tôi cũng thật lòng chẳng muốn nhìn mặt mẹ con nhà họ Hứa.

 

Tư Tư thì khác, trang điểm rực rỡ, váy áo lộng lẫy, vui vẻ đi dự tiệc.

Không ngờ, tôi mới ăn cơm trưa xong thì… Hứa Chu Bạch đến nhà.

 

“Kiều Phương, cô biết hôm nay nhà tôi mở tiệc chứ?”

“Biết chứ.”

“Thế sao cô không đi?”

 

Ủa, thời này thấy người ta không đi ăn cũng phải lên tận nhà hỏi lý do từ chối nữa à?

 

“Tôi không muốn đi.”

 

Sắc mặt Hứa Chu Bạch càng khó coi hơn:

“Tôi trúng tuyển làm phiên dịch rồi, tương lai sẽ rất rạng rỡ.”

 

“Ồ.”

 

Thấy tôi thờ ơ, anh ta nổi cáu:

“Kiều Phương, rồi cô sẽ hối hận!”

 

Loading...