Xuyên Thành Góa Phụ, Còn Phải Cùng Người Ta Tránh Nạn Nữa Sao? - Chương 94: --- Trần Mặc có ý định
Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:58:33
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lý Ôn Ngôn ăn nhanh nhất, một bát cháo xuống bụng, bưng bát xin thêm.
“Nương, cháo hôm nay còn ngon hơn hôm qua!”
Hạ Vãn Nguyệt khẽ thêm cho nửa bát nhỏ, gắp một miếng cá bỏ bát .
“Ăn chậm thôi, đừng để nghẹn.”
Tô Giáp uống cháo, cảnh tượng mắt, chợt mở lời.
“Đợi đến Huệ Châu, chúng an cư lạc nghiệp, sẽ dạy các con bánh rau dại, còn thơm hơn cháo ngũ cốc .”
Lý Ôn Ngôn lập tức gật đầu: “Hay quá quá! Con còn học võ với gia gia, học bắt cá với Mặc đại ca nữa!”
Đêm càng về khuya, khói bếp bên bờ suối dần tan, chỉ còn tiếng lửa trại lép bép và tiếng của lũ trẻ.
Hạ Vãn Nguyệt thu dọn bát đũa, Tô Giáp đang thêm củi đống lửa, Trần Mặc thì giúp Lý Ôn Ngôn chỉnh sửa kiếm gỗ, thỉnh thoảng còn dạy vài chiêu.
Dù y chỉ vài quyền cước hoa mỹ, nhưng điều đó ảnh hưởng đến việc y khoe khoang mặt Lý Ôn Ngôn.
Lý Tri Hạ thì đang hát những bài đồng d.a.o thành điệu cho Tiểu Bạch , bài hát vẫn là những gì Hạ Vãn Nguyệt từng ngân nga đó.
Cảnh tượng ở chốn hoang vu dã ngoại, chút ấm cúng.
Ngọn lửa trại bốc cao nửa thước, chiếu lên mặt mỗi vẻ ấm áp.
Hạ Vãn Nguyệt dọn xong bát đũa, bên cạnh Tô Giáp, Trần Mặc múa kiếm gỗ mặt Lý Ôn Ngôn, chợt nhớ từng hỏi y về dự định, liền khẽ giọng mở lời: “Trần Mặc, đợi chúng đến Ba Lâm thành, ngươi kế hoạch gì ?”
Động tác của Trần Mặc khựng , kiếm gỗ trong tay dừng giữa trung, y im lặng một lát mới chậm rãi mở lời: “Ta vốn nghĩ, đến Ba Lâm thành sẽ tòng quân.”
Y ngẩng đầu về phía bóng tối xa xăm, giọng mang theo vài phần trầm trọng, “Người Đông Man hủy hoại nhà cửa của , g.i.ế.c hại nhân của , luôn điều gì đó, thể để họ tiếp tục gây họa cho nhiều hơn nữa.”
Lý Ôn Ngôn thấy hai chữ “tòng quân”, lập tức ngẩng đầu.
“Mặc đại ca, đ.á.n.h trận ? Giống như gia gia ?”
Trần Mặc xoa đầu , khổ một tiếng: “Phải đó! Chỉ là tài giỏi như Tô lão gia tử, chỉ thể một lính bình thường, nếu thể g.i.ế.c thêm một Đông Man, thì cũng xem như uổng phí cuộc đời.”
Tô Giáp đặt cành cây xuống, Trần Mặc, ánh mắt mang theo vài phần phức tạp.
“Tòng quân chuyện nhỏ, binh lính đồn trú ở Ba Lâm thành do ai quản còn rõ, vạn nhất gặp tướng lĩnh như ở Thân Thành quan tâm bách tính, ngươi cũng chỉ uổng công bỏ mạng.”
Khi còn trẻ y từng ở trong quân, sự tàn khốc của chiến trường, càng gặp một tướng lĩnh quan trọng đến nhường nào.
Hơn nữa, vị phận tầm thường, quân doanh thể chỉ là một tiểu binh.
Mèo Dịch Truyện
Chắc hẳn là do tranh đấu nơi đại điện, khiến y lánh nạn đến đây.
Tuy nhiên, đến đây, chắc hẳn y cũng dự định.
Hạ Vãn Nguyệt cũng gật đầu theo, thiện ý nhắc nhở: “Tô lão gia tử đúng, giờ ngươi ngay cả một nơi an cũng , chi bằng hết tìm một công việc ở Ba Lâm thành, đợi khi nắm rõ tình hình hẵng quyết định.”
Trần Mặc lời họ , hốc mắt dần đỏ lên.
Y từ Kinh thành trốn , đường quen với sự lạnh nhạt, tranh giành, g.i.ế.c chóc, đây là đầu tiên quan tâm y như .
Y cúi đầu, dùng khăn vải lau khóe mắt, giọng mang theo vài phần nghẹn ngào.
“Đa tạ Hạ cô nương, đa tạ Tô lão gia tử… Ta… gia đình đều vì bảo vệ mà c.h.ế.t, thể sống tạm bợ, nhất định báo thù cho họ…”
“Ta hiểu tâm trạng của ngươi.”
Tô Giáp ngắt lời y, ngữ khí hòa hoãn hơn, “ báo thù cũng mệnh mà báo. Ngươi cứ theo chúng , đến Ba Lâm thành, sẽ giúp ngươi hỏi thăm tình hình binh lính đồn trú, nếu tướng lĩnh đáng tin cậy, ngươi tòng quân cũng muộn.
Nếu đáng tin, chúng sẽ nghĩ cách khác.”
Lý Tri Hạ cũng tới, khẽ : “Mặc đại ca, đừng đ.á.n.h trận ? Huynh ở cùng chúng , còn thể dạy và ca ca bắt cá, dạy Tiểu Bạch nhận đồ vật.”
Tiểu Bạch dường như hiểu , vươn bàn tay nhỏ xíu nắm lấy vạt áo Trần Mặc, khúc khích .
Trần Mặc khuôn mặt tươi của Tiểu Bạch, trong lòng chợt mềm nhũn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-goa-phu-con-phai-cung-nguoi-ta-tranh-nan-nua-sao/chuong-94-tran-mac-co-y-dinh.html.]
Y Lý Ôn Ngôn và Lý Tri Hạ, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót.
Cách ba họ đối xử với đường khiến y ghen tị, âm mưu quỷ kế, bày mưu hãm hại, cũng ngươi c.h.ế.t sống, chỉ sự ấm áp và bảo vệ nhẹ nhàng.
Y vươn tay xoa đầu Tiểu Bạch, khẽ : “Được, lời các ngươi, hết sẽ định ở Ba Lâm thành, đó sẽ tính toán.
Nếu thật sự tòng quân, cũng sẽ an bài thỏa cho các ngươi , tuyệt đối sẽ để các ngươi chịu thiệt thòi.”
Ngọn lửa trại dần yếu , đêm cũng khuya.
Hạ Vãn Nguyệt thấy hy vọng bùng cháy trở khuôn mặt Trần Mặc, trong lòng an tâm ít.
Nàng , đứa trẻ thì hoạt bát, nhưng trong lòng mang một quá khứ nặng nề.
Trên đường , dù y nhiều chuyện sai, nhưng vẫn luôn cố gắng , thể hiện hữu dụng, để vứt bỏ.
Lý Ôn Ngôn tựa bên cạnh Trần Mặc, y kể những chuyện thú vị ngày xưa, chỉ tên nhóc ngốc nghếch từng xa, hề nhận , Trần Mặc kể nào chuyện ở Vân Thành, đây rõ ràng là đang kể chuyện ở Kinh thành.
Tô Giáp thì một bên, về phía Ba Lâm thành, ánh mắt chút ngưng trọng và lo lắng.
Trần Mặc định Ba Lâm thành, chắc hẳn là sắp xếp xong xuôi.
Nếu là , thì binh lính đồn trú ở Ba Lâm thành y hẳn cũng quen , dù quen thì cũng tín vật gì đó.
Chỉ là giờ phút đó còn là của y .
Trần Mặc một xuất hiện ở đây, chắc hẳn những bên cạnh y đều c.h.ế.t cả.
Cũng vị ở Kinh thành thế nào ? Y con trai của suýt mất mạng ?
Tranh đoạt ngôi báu ở Kinh thành, chắc hẳn bước giai đoạn gay cấn, nội ưu ngoại hoạn khổ sở chỉ bách tính.
Tô Giáp lấy chiếc ngọc bội xoa xoa hoa văn phía .
Năm đó, nếu nhờ quý nhân cứu giúp , trong trận âm mưu đó, lẽ trở thành một bộ xương cốt nơi bãi tha ma .
Làm còn thể tiêu d.a.o tự tại như bây giờ.
Tô Giáp siết chặt ngọc bội trong tay, Trần Mặc.
“Trần Mặc, đây là ngọc bội của ngươi…”
Trần Mặc liền sang.
“Tô lão gia tử! Thì chiếc ngọc bội ở chỗ ông! Ta còn tưởng mất , dọa sợ c.h.ế.t khiếp!”
Trần Mặc vội vàng đón lấy ngọc bội, cầm ngọc bội xem xét kỹ lưỡng, quả nhiên là ngọc bội của .
Tốt quá , chuyện vẫn luôn lo lắng đây, cuối cùng cũng thể buông xuống .
Y thở phào một , nhét ngọc bội trong lòng.
Vỗ vỗ ngực, khẽ lẩm bẩm:
“Không mất là , mất thì còn cơ hội , nhất định sẽ trở về.”
Lý Ôn Ngôn ngẩng đầu Trần Mặc đang lẩm bẩm.
“Mặc đại ca, đang lẩm bẩm gì ?”
Trần Mặc giật , vội vàng lắc đầu.
“Không , … Ta chỉ là ngọc bội mất tìm thấy, chút vui mừng thôi.”
Tô Giáp liếc xéo Trần Mặc một cái.
Là luyện võ, y thính lực , lời Trần Mặc y rõ mồn một.
“Đồ vật giữ kỹ, đừng để mất nữa, chuyện gì thể đến tìm .”
Trần Mặc cho rằng Tô Giáp chỉ là lời khách sáo, y cũng chỉ khách khí gật đầu, tiếng cám ơn.