Xuyên Thành Góa Phụ, Còn Phải Cùng Người Ta Tránh Nạn Nữa Sao? - Chương 86: --- Mong Năm Mới

Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:58:25
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tiểu Bạch thể ăn những món như màn thầu bột mì trắng. Chỉ thấy thằng bé vịn thành nôi chậm rãi dậy, đưa tay lấy màn thầu đặt m.ô.n.g xuống.

 

Bàn tay nhỏ ôm chiếc màn thầu trắng nõn nà, dùng mấy chiếc răng sữa nhú , từ từ ăn.

 

Hạ Vãn Nguyệt còn riêng cho thằng bé một bát cháo kê, trong cháo bỏ chút thịt băm và rau xanh. Cứ thế, Tiểu Bạch c.ắ.n một miếng màn thầu, Hạ Vãn Nguyệt đút một thìa cháo kê.

 

Cho đến khi bụng nhỏ của thằng bé ăn no tròn vo, Hạ Vãn Nguyệt

 

Khi những làn hương thơm bay từ nhà bếp, Lý Ôn Ngôn đang cùng Tô Giáp luyện quyền pháp mới trong sân.

 

Lý Ôn Ngôn tiến bộ nhanh, Tô Giáp cảm thấy vui mừng. Y vuốt râu tủm tỉm ghế đá.

 

Kể từ khi đồng ý ở , cả y dường như trút bỏ gánh nặng nào đó, còn vẻ lạnh lùng như nữa.

 

Gậy của Tô Giáp chấm phiến đá xanh, phát tiếng “cộc cộc” giòn giã: “Ra quyền nhanh, thu quyền vững, giống như nắm than hồng trong tay, phỏng , để nó rơi.”

 

Lý Ôn Ngôn gật đầu, siết chặt nắm tay nhỏ, một nữa bày tư thế. Mồ hôi trán chảy dọc xuống má, nhưng nó hề than mệt một lời.

 

Hạ Vãn Nguyệt bưng khối bột nhào xong từ bếp , thấy cảnh , : “Ôn Ngôn, nghỉ một lát , qua đây giúp nương nhào bột.”

 

Lý Ôn Ngôn Tô Giáp, Tô Giáp gật đầu.

 

Mèo Dịch Truyện

“Đi !”

 

Lý Ôn Ngôn lập tức thu quyền, chạy đến bên Hạ Vãn Nguyệt. Khi rửa tay, nó quên với Tô Giáp: “Gia gia, đợi con nhào bột xong, chúng luyện tiếp nhé!”

 

Tô Giáp ghế đá, bóng lưng nó, đáy mắt tràn đầy ý , khẽ “ừm” một tiếng.

 

Lý Tri Hạ kéo nôi của Tiểu Bạch, ở cửa bếp xem Hạ Vãn Nguyệt và ca ca nhào bột.

 

Tiểu Bạch ngày càng nặng, sức lực cũng ngày càng lớn. Lý Tri Hạ còn nhỏ tuổi, Tiểu Bạch hiếu động.

 

Hạ Vãn Nguyệt lo Lý Tri Hạ khi bế sẽ ôm chắc , liền lắp một cái bánh xe đáy nôi.

 

Cứ thế, bình thường khi nàng bận rộn, Lý Tri Hạ thể đẩy nôi, dẫn chơi.

 

Thấy tới, Lý Ôn Ngôn véo một cục bột nhỏ, đưa cho Tiểu Bạch để nó cầm chơi.

 

Bàn tay nhỏ của Tiểu Bạch nắm một khối bột nhỏ, trong nôi nắn tới nắn lui, cho khắp tay đều dính đầy bột mì.

 

Hạ Vãn Nguyệt lau bột mì tay Tiểu Bạch, : “Hai tháng nữa là đến Tết , năm nay chúng ở Thân Thành đón năm mới xong, qua xuân hãy khởi hành Huệ Châu.”

 

Lời thốt , sân viện lập tức trở nên yên tĩnh.

 

Lý Ôn Ngôn ngừng tay nhào bột, mắt sáng lên: “Nương, chúng sẽ ở đây đón Tết ? Vậy thể dán câu đối Tết, b.ắ.n pháo ?”

 

Lý Tri Hạ cũng gật đầu theo, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy mong đợi.

 

Trên đường chạy nạn, bọn họ từng nghĩ thể đón một năm mới đàng hoàng.

 

Tô Giáp ngước mắt Hạ Vãn Nguyệt, ánh mắt mang theo vài phần thăm hỏi.

 

Hạ Vãn Nguyệt đón lấy ánh mắt y, giải thích: “Tô lão gia tử, vết thương của khỏi hẳn, lũ trẻ cũng mới thích nghi với cuộc sống hiện tại.

 

Đón năm mới cốt để cầu sự yên , chúng ăn Tết xong, dưỡng đủ tinh thần, qua xuân thời tiết đường cũng ấm áp hơn, dẫn theo Tiểu Bạch lên đường cũng tiện lợi.”

 

Tô Giáp im lặng một lát, chậm rãi gật đầu: “Nàng đúng, như cũng .”

 

Hắn vẫn luôn bọn họ định Huệ Châu, đó vì mà việc trì hoãn, khá là ngại ngùng.

 

Nhớ những ngày tháng đây của , từng một ngày tết nào hồn, nay thể cùng lũ trẻ đón năm mới, cũng coi như là một chuyện hiếm thấy.

 

Những ngày đó, trong sân nhỏ dần khí mong chờ năm mới.

 

Hạ Vãn Nguyệt chợ mua giấy đỏ và bút mực, Tô Giáp rảnh rỗi thì ở bàn đá chữ.

 

Lý Ôn Ngôn và Lý Tri Hạ xúm bên cạnh xem, thỉnh thoảng còn học theo Tô Giáp, dùng bút lông chấm nước vẽ theo bàn đá.

 

Hạ Vãn Nguyệt thì bắt đầu ướp lạp xưởng và dưa muối, nàng bắt đầu hành trình tích trữ đồ của .

 

quyết định Tết sẽ rời , thì bây giờ thêm chắc chắn tích trữ thêm nhiều đồ hơn.

 

Phía sân gian, nàng trồng một ít rau, cũng trồng một ít lương thực.

 

Chỗ lớn lắm, nhưng may gian luôn bốn mùa như xuân, thể trồng trọt hết lứa đến lứa khác, cũng thu hoạch ít lương thực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-goa-phu-con-phai-cung-nguoi-ta-tranh-nan-nua-sao/chuong-86-mong-nam-moi.html.]

 

Nàng lấy một ít lương thực trong gian , xay thành bột mì, chuẩn hấp màn thầu và bánh bao dịp Tết.

 

Lý Ôn Ngôn hỏi Tô Giáp: "Gia gia, đây lúc ngài đón năm mới, thường gì ạ?"

 

Tô Giáp sững sờ, từ từ nhớ chuyện cũ.

 

"Trước đây ư! Ta thấy đều treo một chiếc đèn lồng đỏ cửa, nấu một bàn đầy món ngon, mời bằng cố hữu cùng đón năm mới, là qua Tết ."

 

Hắn nhớ vị mỗi năm đón Tết đều như , chỉ là mà ngài mời bằng cố hữu, mà là yến tiệc quần thần.

 

Nghĩ đến đây, Tô Giáp lắc đầu, cũng vị còn nhớ , lẽ ngài cho rằng sớm c.h.ế.t !

 

Lý Ôn Ngôn lập tức nghiêng đầu, hưng phấn Tô Giáp.

 

"Vậy năm nay chúng cũng treo hai chiếc đèn lồng đỏ, thật nhiều món ngon, ạ? Còn cho gia gia một bộ quần áo mới nữa."

 

Nói xong, đầu Hạ Vãn Nguyệt.

 

"Nương , ?"

 

Hạ Vãn Nguyệt treo lạp xưởng mái hiên, .

 

"Đương nhiên , chúng đều quần áo mới."

 

………

 

Ngày tháng cứ thế trôi qua, càng gần đến Tết.

 

Hai tháng nay thỉnh thoảng một trận tuyết nhỏ, lão thái thái chủ nhà còn tuyết năm nay ít hơn nhiều so với năm.

 

Mỗi nhắc đến chuyện , bà cau mày ủ ê, lo lắng năm là một năm hạn hán.

 

Tô Giáp thì cho mỗi đứa trẻ một món đồ gỗ nhỏ, cho Lý Ôn Ngôn là một thanh kiếm gỗ nhỏ, cho Lý Tri Hạ là một chú thỏ gỗ nhỏ, cho Tiểu Bạch là một chiếc khóa bình an nhỏ.

 

Nhìn lũ trẻ cầm đồ gỗ vui vẻ như , Hạ Vãn Nguyệt , năm nay sẽ là một năm khó quên nhất của cả gia đình bọn họ.

 

Trời còn sáng, ống khói nhà bếp sớm bốc lên làn khói xanh nhạt.

 

Hạ Vãn Nguyệt xổm bếp thêm củi, lửa l.i.ế.m đáy nồi, khiến nồi cháo kê sôi lục bục, tỏa mùi hương thanh ngọt.

 

Nàng múc củ cải muối ướp đĩa, thì thấy tiếng chống gậy "đốc đốc" từ góc sân truyền đến.

 

Là Tô Giáp thức dậy, đang bên giếng múc nước, chuẩn tưới rau xanh trong sân.

 

Để tạo một lối cho rau xanh trong gian, Hạ Vãn Nguyệt dựng một cái lán nhỏ trong sân, bên trong trồng một ít rau.

 

Cái lán là Tô lão gia tử dựng xong, rau là Hạ Vãn Nguyệt trồng, việc chăm sóc và tưới nước hàng ngày đều do Tô lão gia tử .

 

"Tô lão gia tử, bữa sáng sắp xong , ngài nghỉ ngơi một lát ."

 

Hạ Vãn Nguyệt gọi vọng qua cửa sổ.

 

Tô Giáp đáp một tiếng "Được", nhưng dừng tay, từ từ tưới nước trong thùng xuống gốc rau xanh, những giọt nước đọng sương mai rơi lá rau lăn thành hạt nước nhỏ.

 

Giờ đây cần cố ý bảo vệ chân thương nữa, động tác tưới nước thong thả hơn nhiều, thấy cỏ dại còn cúi nhổ cỏ trong luống rau.

 

"Gia gia! Con đến giúp ngài!" Giọng Lý Ôn Ngôn từ trong nhà vọng , xỏ dép chạy .

 

Tô Giáp thẳng lưng, chỉ trống bên luống rau: "Con nhổ cỏ dại đằng , cẩn thận đừng chạm cây rau."

 

Lý Ôn Ngôn lập tức đáp lời, xổm xuống đất nghiêm túc nhổ cỏ, lông mày nhỏ nhíu , ngay cả rễ cỏ cũng nhổ sạch sẽ.

 

Lý Tri Hạ kéo nôi của Tiểu Bạch, theo .

 

Nàng dùng cành cây chữ "Nhật" và "Nguyệt" mà Tô Giáp dạy nàng hôm qua xuống đất, chữ tuy xiêu vẹo nhưng vô cùng nghiêm túc.

 

Tiểu Bạch trong nôi, bàn tay nhỏ nắm lấy sợi tóc buông xuống của Lý Tri Hạ, miệng ê a ngân nga, thỉnh thoảng còn phát tiếng khúc khích.

 

Khi ăn sáng, cháo kê bốc nóng hổi, ăn kèm với màn thầu bột mì và củ cải muối, tuy đơn giản nhưng ấm bụng.

 

Nàng dùng thịt băm và củ cải muối xào chung, kẹp màn thầu bột mì, Tô lão gia tử và hai đứa trẻ đều thích ăn như .

 

Tô Giáp bẻ một nửa chiếc màn thầu trong bát , đưa cho Tiểu Bạch.

 

 

Loading...