Xuyên Thành Góa Phụ, Còn Phải Cùng Người Ta Tránh Nạn Nữa Sao? - Chương 85: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:58:24
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quyết định giữ Tô lão gia ở .
Hai đứa trẻ vây quanh lão đầu, lắng lão đầu kể chuyện.
Hạ Vãn Nguyệt dẫn Tiểu Bạch về phòng. Đợi một lúc lâu đến khi tiếng ồn bên ngoài dần lắng xuống, nàng mới bước , thấy hai đứa trẻ đang gục đùi ông lão, ngủ say.
Ông lão xoa đầu hai đứa trẻ, ánh mắt ánh lên vẻ hiền từ.
“Chúng ngủ …”
Ông lão thấy tiếng động, đầu tới.
Hạ Vãn Nguyệt gật đầu, ôm hai đứa trẻ về phòng.
………
Vài ngày , nắng chiều xiên xiên đổ xuống bàn đá trong sân, Hạ Vãn Nguyệt thu gom các loại thảo d.ư.ợ.c phơi khô túi vải thì thấy Lý Ôn Ngôn giơ một tờ giấy nhàu nát, tiến gần ông lão què.
Ông lão vốn đang dựa gốc hòe nhắm mắt dưỡng thần, tiếng liền mở mắt. Khi ánh mắt lão rơi tờ giấy, khóe mắt khẽ động đậy.
Đó là thứ Lý Ôn Ngôn nhặt từ bên ngoài mấy hôm , đó in vài dòng chữ mờ nhạt. Lý Ôn Ngôn thấy tò mò nên nhặt về.
Ông lão vươn ngón tay thô ráp, khẽ chấm chữ “sơn”, giọng trầm hơn thường lệ.
16_“Đây là ‘sơn’ (núi), chính là thứ con từng thấy đây, những khối đá cao ngất.”
Mắt Lý Ôn Ngôn sáng rực: “Sư phụ, chữ ?”
Lý Tri Hạ ở bên cạnh cũng ôm Tiểu Bạch gần, cái đầu nhỏ tò mò nghiêng về phía tờ giấy.
Ông lão im lặng một lát, đầu ngón tay xoa xoa vân giấy, chậm rãi gật đầu: “Trước đây học qua một chút.”
Hạ Vãn Nguyệt cách đó xa, trong lòng khẽ kinh ngạc.
Suốt hơn một tháng qua, ông lão từng nhắc đến quá khứ, nàng thật ngờ lão còn chữ.
Đang nghĩ, nàng thấy ông lão dậy, chống gậy đến cửa bếp, chỉ bức tranh “Táo Vương gia” dán tường, chỉ chữ “phúc”.
17_“Đây là ‘phúc’ (may mắn), ý là mong đều bình an, .”
Lý Tri Hạ khẽ hỏi: “Sư phụ, tên ? Chúng cứ gọi là ‘sư phụ’, tên gì.”
Động tác của ông lão khựng , yết hầu động đậy, một lúc lâu mới thì thầm: “Ta họ Tô, tên Tô Giáp.”
“Tô sư phụ!” Lý Ôn Ngôn lập tức hô lên giòn giã. Khóe miệng Tô Thẩm Chu khẽ cong lên một cách khó nhận , vẻ lạnh lùng trong đáy mắt cũng nhạt vài phần.
Y ba đứa trẻ mắt, Hạ Vãn Nguyệt, bỗng nhiên mở miệng: “Võ công của Ôn Ngôn, sẽ tiếp tục dạy, dạy đến khi nó thể bảo vệ các con. Còn về việc chữ…”
Y dừng , ánh mắt lướt qua Lý Tri Hạ và Tiểu Bạch, “Tri Hạ cũng nên học, gặp chữ, sẽ đến nỗi mù tịt. Đợi Tiểu Bạch lớn hơn chút, cũng sẽ dạy.”
Hạ Vãn Nguyệt ngẩn , đó bước tới, hướng Tô Giáp chắp tay: “Đa tạ Tô sư phụ.”
18_Tô Giáp phất tay, nhặt cành cây đất, từng nét từng nét lên bàn đá chữ nhất (một), nhị (hai), tam (ba).
“Ôn Ngôn, con hãy theo , cầm bút vững, giống như con quyền , run.”
Lý Ôn Ngôn lập tức nhặt một cành cây khác, học theo dáng vẻ của Tô Giáp mà vẽ đất, tuy nét vẽ nguệch ngoạc nhưng cực kỳ nghiêm túc.
Lý Tri Hạ cũng xổm bên cạnh, dùng ngón tay theo đó mà vẽ bàn đá, miệng nhỏ khẽ niệm: “Nhất, nhị, tam…”
Tiểu Bạch trong nôi, những vết tích bàn đá, khúc khích , bàn tay nhỏ vẫy vẫy như tham gia.
Khi hoàng hôn buông xuống, bàn đá đầy những chữ đơn giản.
Tô Giáp ghế đá, dáng vẻ nghiêm túc của lũ trẻ, ánh mắt lão hiện lên vài phần dịu dàng từng .
Mèo Dịch Truyện
Hạ Vãn Nguyệt bưng bát canh xương hầm xong, đưa cho Tô Giáp một bát: “Tô sư phụ, nghỉ một lát , uống bát canh, nếm thử xem .”
Tô Giáp nhận lấy bát, uống một ngụm, canh xương thơm lừng tan trong miệng.
Y đặt bát xuống dậy, vết thương cũ ở chân khỏi hẳn, cần bước từng bước nhích từng chút như nữa, nhưng vẫn theo thói quen đặt trọng tâm vững vàng.
Lý Ôn Ngôn xong chữ luyện tấn, ngẩng đầu lên thì thấy Tô Giáp giơ tay quyền, động tác nhanh nhưng mang một luồng sức mạnh khó tả, khi quyền phong quét qua khí, còn phát tiếng “hô hô” khẽ khàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-goa-phu-con-phai-cung-nguoi-ta-tranh-nan-nua-sao/chuong-85.html.]
“Chân sư phụ khỏi hẳn !” Lý Ôn Ngôn phấn khích vỗ tay, Lý Tri Hạ cũng ôm Tiểu Bạch gần, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hớn hở.
Hạ Vãn Nguyệt bưng những chiếc màn thầu hấp xong từ bếp , tấm lưng thẳng tắp của Tô Giáp, ý nghĩ trong lòng cuối cùng cũng thành hình.
Khi dùng bữa, Hạ Vãn Nguyệt đưa một chiếc màn thầu bột mì trắng cho Tô Giáp, gắp thêm một đũa trứng xào so với thường lệ.
“Tô lão gia tử, vết thương của khỏi hẳn, theo lý mà thì nên…”
Nàng dứt lời, liền thấy Tô Giáp đặt đũa xuống, ánh mắt mang theo vài phần thấu hiểu, cùng một tia lúng túng khó nhận .
“Ta nàng gì, sẽ thu dọn đồ đạc, phiền các nàng nữa.”
“Không phiền phức.”
Hạ Vãn Nguyệt cắt ngang lời y, giọng trang trọng hơn thường lệ.
“Ôn Ngôn một sư phụ như , đó là phúc khí của nó. Hơn một tháng qua, tấm lòng đối đãi với lũ trẻ, đều thấy.”
Nàng đầu Lý Ôn Ngôn, khẽ vỗ vai nhi tử.
“Ôn Ngôn, con với sư phụ con , sư phụ ở ?”
Lý Ôn Ngôn lập tức dậy, chạy đến bên Tô Giáp, bàn tay nhỏ nắm chặt vạt áo y, mắt đỏ hoe.
“Sư phụ, đừng ! Con sẽ chăm chỉ học võ, chăm chỉ học chữ, đợi con lớn, con sẽ nuôi !”
Lý Tri Hạ cũng gật đầu theo, bế Tiểu Bạch lên, đưa Tiểu Bạch trong lòng về phía Tô Giáp.
“Sư phụ, Tiểu Bạch cũng thích , hôm qua nó còn với nữa mà!”
Tô Giáp dáng vẻ luyến tiếc của lũ trẻ, yết hầu động đậy, mặt , nhưng gỡ tay Lý Ôn Ngôn .
Hạ Vãn Nguyệt cảnh , trong lòng ấm áp, tiếp tục : “Tô lão gia tử, lớn hơn một giáp còn hơn nữa, tính theo bối phận, lũ trẻ nên gọi một tiếng ‘gia gia’.
Ta sẽ gọi là ‘Tô lão gia tử’, nếu chê, cứ ở trong sân nhỏ , cùng chúng sinh sống, Huệ Châu, chúng cũng sẽ dẫn theo.”
“Gia gia…”
Lý Ôn Ngôn thử gọi một tiếng, thể Tô Giáp cứng đờ một chút, đó chậm rãi , đưa tay xoa đầu Lý Ôn Ngôn, giọng chút khàn khàn.
“Ừm.”
Lời đáp ứng dứt, Lý Tri Hạ cũng liền gọi theo: “Tô gia gia!”
Ngay cả Tiểu Bạch cũng như hiểu , khúc khích với Tô Thẩm Chu, bàn tay nhỏ vẫy vẫy túm râu y.
Tô Giáp nụ của Tiểu Bạch, khóe miệng cuối cùng cũng lộ nụ chân thật.
Y cầm chiếc màn thầu bàn, c.ắ.n một miếng, từ từ nhai, khóe mắt chút nóng lên.
Y phiêu bạt hơn nửa đời , từng nghĩ rằng, tại một sân nhỏ như , một đám trẻ gọi là “gia gia”, một mái nhà để y an tâm dừng chân.
Từ ngày đó, bối phận trong sân nhỏ định rõ.
Hạ Vãn Nguyệt mỗi nấu cơm, đều sẽ thêm một phần bánh ngũ cốc thô mà Tô Giáp yêu thích.
Khi Lý Ôn Ngôn luyện võ, Tô Giáp sẽ hướng dẫn nghiêm khắc hơn, nhưng cũng sẽ đưa cho nó một chén nước ấm khi nó mệt.
Lý Tri Hạ sẽ tặng cho Tô Giáp những con châu chấu bằng cỏ do nàng tự bện, còn mè nheo y kể những câu chuyện ngày xưa.
Ngay cả Tiểu Bạch, mỗi thấy Tô Giáp, đều sẽ đưa bàn tay nhỏ đòi bế.
Vào lúc hoàng hôn, Tô Giáp sẽ ghế đá trong sân, dạy Lý Ôn Ngôn và Lý Tri Hạ nhận chữ.
Hạ Vãn Nguyệt thể nhận Tô Giáp bình thường, một võ công chữ, thể sa sút đến mức ?
Nghĩ , Tô lão gia tử cũng là một câu chuyện. Hạ Vãn Nguyệt thích dò hỏi bí mật của khác, chỉ cần y gây hại cho nàng, nàng cũng quản, ít nhất giờ khắc , Tô lão gia tử đối xử với ba đứa trẻ đều là thật lòng.
19_Trong sân nhỏ, Tô Giáp kiên nhẫn cầm tay Lý Tri Hạ dạy nàng chữ “Tô”, Lý Ôn Ngôn nghiêm túc theo chữ “gia” (ông) trong từ “gia gia”, Hạ Vãn Nguyệt trong lòng đột nhiên cảm thấy những ngày tháng như cũng thật , ít nhất là yên .
Nàng , con đường đến Huệ Châu vẫn còn ở phía , nhưng bây giờ, trong đoàn của họ thêm một , thêm một phần lo lắng, và cũng thêm một phần ấm áp.
Không khí sinh hoạt ấm cúng nơi sân nhỏ , vì Tô lão gia tử ở mà trở nên càng thêm nồng đượm, cũng càng giống một mái nhà thật sự.