Xuyên Thành Góa Phụ, Còn Phải Cùng Người Ta Tránh Nạn Nữa Sao? - Chương 80: --- Đặt Chân Ở Tiểu Viện.

Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:58:19
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hạ Vãn Nguyệt xách thùng gỗ đến bên giếng ở góc sân, cúi thả dây gầu xuống. Bánh xe gỗ “kẽo kẹt” xoay tròn, thùng rơi xuống giếng b.ắ.n lên tiếng nước vỡ vụn, khi kéo lên, nước trong thùng trong vắt đến mức thể phản chiếu bầu trời xanh. Nàng nâng tay vục một vốc, nước chạm đầu ngón tay mang theo chút mát lạnh, sảng khoái hơn nhiều so với nước sông đục ngầu đường lánh nạn. Thân Thành tuy cũng gặp hạn hán, nhưng đến mức mất mùa . Ít nhất cái giếng cạn, bá tánh vẫn thể giữ nhà mà sống qua ngày.

 

“Nương, con đến giúp nương xách nước!” Lý Ôn Ngôn chạy tới, bàn tay nhỏ bé nắm lấy một đầu dây giếng, kiễng chân kéo lên. Hạ Vãn Nguyệt thuận thế nới lỏng chút sức, mồ hôi li ti trán con trai, đáy mắt hiện lên vẻ ấm áp: “Chậm thôi, kẻo ngã.”

 

Lý Tri Hạ một bên ôm chiếc nôi của Tiểu Bạch, đang xổm bên tường viện xem kiến dọn nhà, trong miệng còn khẽ lẩm bẩm: “Tiểu Bạch con xem, chúng đang tìm đồ ăn kìa, giống như chúng đây .” Tiểu Bạch trong nôi, khanh khách, bàn tay nhỏ vung vẩy với lấy lũ kiến.

 

Buổi chiều khi dọn dẹp xong phòng ốc, Hạ Vãn Nguyệt thủ chút bạc vụn, định chợ ở đầu hẻm mua ít gạo và bột mì. Vừa đến đầu hẻm, nàng thấy vài phụ nhân vây quanh xếp hàng cửa tiệm lương thực, trong giỏ tre đặt túi vải bố, mặt tuy vài phần sầu lo, nhưng còn vẻ hoảng loạn như đường lánh nạn.

 

Chủ tiệm lương thực quầy, kéo cổ họng hô to: “Gạo lứt hôm nay chỉ còn hai đấu cuối cùng, ai thì nhanh tay!” Một phụ nhân mặc áo vải xanh đáp: “Lão bản Lưu, ngày mai còn nhiều như ? Thằng nhỏ nhà đang tuổi lớn, thể thiếu lương thực .”

 

Lão bản Lưu thở dài một , nhưng cũng mang theo chút may mắn: “May mà các quan gia trong thành còn coi trọng dân, điều một ít lương thực từ nơi khác đến. Tuy đủ ăn uống thoải mái, nhưng cũng đến nỗi đói bụng. Không như huyện thành bên cạnh, nước giếng đều cạn, nhiều đều lánh nạn .”

 

Hạ Vãn Nguyệt xong, trong lòng càng thêm yên tâm. Nàng mua hai cân gạo lứt, một túi bột mì nhỏ, ở quầy rau bên cạnh chọn một bó rau xanh và vài củ khoai tây – giá rau tuy đắt hơn năm một chút, nhưng vẫn thể mua .

 

Người chủ sạp là một hán tử trung niên, thấy nàng mang theo túi tiền, còn bụng tặng thêm một nắm hành lá: "Cô nương trông lạ mặt, hẳn là mới đến Thân Thành ? Hành xào khoai tây thơm, cho bọn trẻ ăn cơm thì còn gì bằng."

 

Trên đường về, Hạ Vãn Nguyệt còn chuyển một ít đồ từ gian.

 

Về đến tiểu viện, đúng lúc thấy lão thái thái chủ nhà bưng một bát chè đậu xanh tới.

 

Lão thái thái đưa bát qua, : "Cô nương, trời nóng, uống chút chè đậu xanh giải nhiệt."

 

Mèo Dịch Truyện

"Lão già nhà mấy hôm con mương ngoài thành vớt chút nước, nấu ít đậu xanh, con dẫn theo bọn trẻ vất vả lắm, đừng khách khí."

 

Hạ Vãn Nguyệt nhận lấy bát, hương thơm thanh mát của đậu xanh xộc mũi, nàng vội vàng cảm ơn: "Đa tạ đại nương, quá khách khí ."

 

Lão thái thái ghế đá trong sân, Hạ Vãn Nguyệt dọn dẹp rau cỏ, lảm nhảm : "Thân Thành chúng xem như là , mùa đông năm ngoái còn giữ chút nước tuyết, đầu xuân hai trận mưa nhỏ, trong ruộng còn thu hoạch ít lúa mạch.

 

Tuy các trang viên ngoài thành hạn hán nghiêm trọng, nhưng cũng canh giữ tưới tiêu, đến nỗi cả làng bỏ như những nơi khác."

 

Vừa , bà chỉ tay về phía đầu ngõ: "Con xem, nhà dệt vải ở cuối ngõ , với tiệm rèn đối diện đường, chẳng đều đang mở cửa , cuộc sống tuy eo hẹp chút, nhưng vẫn sống ."

 

Hạ Vãn Nguyệt nhặt rau, lão thái thái chuyện, thỉnh thoảng còn hỏi vài câu chuyện trong thành.

 

Khi tà dương khuất núi, mùi cơm canh thơm lừng bay khắp sân, nóng từ cơm gạo lứt hòa quyện với hương khoai tây xào hành, khiến Lý Tri Hạ ngừng chạy bếp.

 

Tiểu Bạch đùi Lý Ôn Ngôn, cái mũi nhỏ hít hà, vươn tay với bát thức ăn bàn, khiến cả nhà đều bật .

 

Sau bữa cơm, Hạ Vãn Nguyệt bế Tiểu Bạch bên giếng hóng mát, Lý Ôn Ngôn và Lý Tri Hạ thì đuổi theo đom đóm chạy khắp sân.

 

Xa xa vọng tiếng ho của nhà hàng xóm, cùng khúc hát ru con của phụ nữ, những âm thanh vụn vặt , so với tiếng gió, tiếng đường chạy nạn còn khiến an lòng hơn.

 

Nàng cúi đầu gương mặt say ngủ của Tiểu Bạch, bóng dáng hai đứa trẻ đang chạy đùa, trong lòng rõ ràng, sự an ở Thân Thành chỉ là tạm thời, nhưng ít nhất giờ phút , bọn chúng cần phiêu bạt nữa, thể giữ lấy cái giếng , cái sân nhỏ , trải qua mấy ngày bình yên.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-goa-phu-con-phai-cung-nguoi-ta-tranh-nan-nua-sao/chuong-80-dat-chan-o-tieu-vien.html.]

Ngày nọ, Hạ Vãn Nguyệt xách chiếc làn rau rỗng ngoài, định chợ mua thêm chút kim chỉ.

 

Vừa rẽ khỏi con hẻm, thấy gốc cây hòe già ở đầu ngõ mười mấy tụ tập, đa mặc quần áo vá chằng vá đụp, tay nắm chặt bát vỡ, tóc khô vàng như cỏ khô, đều là lưu dân từ nơi khác chạy nạn đến.

 

Một lão hán chống gậy gỗ đang xổm gốc cây, tay bưng nửa cái bánh ngô khô cứng, c.ắ.n từng miếng nhỏ.

 

Người phụ nữ bên cạnh lão ôm một đứa trẻ gầy gò vàng vọt, môi đứa bé nứt nẻ, đang thút thít đòi uống nước.

 

Khi Hạ Vãn Nguyệt ngang qua, lúc thấy hai lưu dân bên cạnh đang chuyện, một hán tử trẻ tuổi hơn thở dài.

 

“Sớm Thân Thành đường sống, thì đáng lẽ ban đầu nên sớm hơn, cũng đến nỗi khiến vợ đói hốc hác cả .”

 

Người khác tiếp lời: “Chẳng ! Ta từ phương Nam đến, đường hơn hai mươi ngày, nước sông đều cạn khô, hoa màu trong ruộng c.h.ế.t hết, bao nhiêu một đoạn thì ngã gục bên đường, bao giờ dậy nữa...”

 

Bước chân Hạ Vãn Nguyệt khựng , nàng nhớ đến cảnh tượng khi chạy nạn, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót.

 

Nàng về phía quán cháo cách đó xa, mua hai bát cháo nóng, từ trong lòng lấy hai cái màn thầu, đưa đến mặt lão hán và phụ nữ.

 

Người phụ nữ ngây , khi nhận bát cháo tay còn run rẩy, liên tục cảm ơn: "Đa tạ cô nương, đa tạ cô nương! Thằng bé hai ngày uống đồ nóng ..."

 

Đang chuyện, đầu ngõ mấy lưu dân tới, dẫn đầu là một thanh niên hai mươi tuổi, cõng một lão phụ nhân thương, mặt đầy vẻ mệt mỏi.

 

Chàng thấy những gốc cây hòe, vội bước nhanh tới hỏi: "Lão hương, ở đây thể xin chút gì ăn ? Chúng từ phương Nam đến, giếng trong thôn cạn khô, lương thực cũng ăn hết , thật sự hết cách mới chạy nạn đến Thân Thành..."

 

Một lưu dân bên cạnh thở dài: "Còn sống mà đến đây ! Quan lớn Thân Thành lòng thiện, ở phía đông thành lập một lều cháo, mỗi trưa thể nhận một bát cháo loãng, chỉ là quá đông, muộn thì còn nữa.

 

Không như những thành khác, còn đến cổng quan binh chặn cho ."

 

Thanh niên xong, mắt lóe lên tia sáng, vội vàng cõng lão phụ nhân về phía đông thành.

 

Hạ Vãn Nguyệt tại chỗ, những lưu dân lác đác tản , trong lòng trăm mối ngổn ngang.

 

Nàng nhớ đến sự gian nan đường chạy nạn, những bá tánh qua trong ngõ Thân Thành, tuy cũng mang vẻ sầu muộn, nhưng thể giữ lấy nhà , cơm nóng để ăn, nước giếng để uống, là may mắn trong bất hạnh.

 

Nàng về, khi ngang qua tiệm lương thực, suy nghĩ một lát, mua một túi nhỏ ngũ cốc thô.

 

Có lẽ vì trận đói dọc đường để bóng ma trong lòng nàng, hễ thấy nơi nào bán lương thực, nàng luôn mua một ít.

 

Về đến tiểu viện, Lý Ôn Ngôn đang giúp dọn dẹp sân, còn Lý Tri Hạ thì đang đút cháo gạo cho Tiểu Bạch.

 

Tiểu Bạch chín tháng, thể ăn chút cháo kê .

 

Hạ Vãn Nguyệt đặt ngũ cốc thô bếp, đến bên giếng trong sân, xách thùng nước lên, trở về bếp, từ gian lấy một ít thịt, chuẩn một bữa đại tiệc.

 

 

Loading...