Xuyên Thành Góa Phụ, Còn Phải Cùng Người Ta Tránh Nạn Nữa Sao? - Chương 55: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:57:53
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Vành tai nhạy bén bắt tiếng sột soạt trong bụi cỏ, âm thanh đó giống tiếng gió thổi qua, mà giống như sinh vật sống đang bò nhanh trong cỏ.

 

Thủ vệ trong lòng thắt chặt, lập tức nắm chặt loan đao, dậy.

 

Hắn dùng khuỷu tay huých nhẹ đồng bạn, cả hai đều nắm chặt loan đao, cảnh giác quét mắt xung quanh.

 

"Nhẹ giọng thôi, bên động tĩnh."

 

"Sao ? Nghe thấy gì ?"

 

Thủ vệ giơ tay chỉ bụi cỏ.

 

Thủ vệ còn thuận theo tay qua, chỉ thấy những lá cỏ khô héo đang đổ rạp về một phía, lờ mờ thể thấy một bóng xám đang luồn lách bên trong, cách đám đông đang ngủ xa, theo bản năng hét lên.

 

Giây tiếp theo bịt miệng, chỉ đồng bạn bên cạnh : "Chúng lặng lẽ qua xem, đừng giật , trông như một con ch.ó hoang thôi."

 

Hai rón rén tách , loan đao trong tay rút khỏi vỏ, một thủ vệ từ phía chậm rãi tiến , thì vòng bên cạnh chuẩn đ.á.n.h úp từ hai phía.

 

bóng xám dường như phát hiện động tĩnh, đột nhiên dừng bước, mạnh mẽ đầu .

 

Thật là một con sói con non, gầy trơ xương sống, mắt lóe lên ánh lục, trong miệng còn ngậm một con thỏ rừng đang giãy giụa.

 

Ngay lúc , Hạ Vãn Nguyệt xa đột nhiên dậy, nàng kinh động đến ai, chỉ lặng lẽ sờ lấy con d.a.o chặt củi bên cạnh, dùng ánh mắt hiệu cho hai đừng động thủ.

 

Sói con dường như cảm nhận lòng , hoặc lẽ là sợ hãi cây loan đao trong tay hai , nó đặt con thỏ rừng xuống, lùi hai bước.

 

Nhìn chằm chằm họ một lúc, cuối cùng , chui bụi cỏ, nhanh, biến mất còn dấu vết.

 

Hai thủ vệ thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trán.

 

"May mà là một con nhỏ, nếu là cả bầy sói thì phiền phức lớn ."

 

Hạ Vãn Nguyệt đến bên con thỏ rừng, xổm xuống kiểm tra.

 

"Con thỏ vẫn còn sống, các ngươi thể nướng nó để ăn thêm."

 

Canh gác đêm nhàm chán, cộng thêm thiếu lương thực, đều ăn no, một con thỏ gầy để ăn, hai thủ vệ vô cùng vui mừng.

 

Hạ Vãn Nguyệt xong liền nhấc con thỏ lên, ném cho một thủ vệ.

 

"Ban đêm cảnh giác một chút, nơi hoang vắng , chừng còn những thứ khác."

 

Thủ vệ vội vàng nhận lấy, miệng đáp: "Vâng, Hạ cô nương."

 

Hạ Vãn Nguyệt định ngủ, thấy Trương Thạc đang đó về phía .

 

Thấy Hạ Vãn Nguyệt sang, gật đầu, xuống.

 

Những khác bên đống lửa vẫn chìm trong giấc ngủ say, ai chuyện nguy hiểm xảy .

 

Chỉ vầng trăng trời lặng lẽ ẩn mây, cho màn đêm càng thêm u tối.

 

Sáng hôm , thức dậy từ sớm, chân trời một chút ánh xám trắng, những đất lượt tỉnh giấc.

 

Hạ Vãn Nguyệt cúi cài chặt con d.a.o dưa hấu và d.a.o chặt củi thắt lưng phía , chuôi d.a.o kim loại áp lớp vải, truyền đến cảm giác mát lạnh chân thực.

 

Nàng đến bên hai đứa trẻ đang cuộn tròn trong đống cỏ, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng chúng.

 

Khẽ gọi: "A Ngôn, Hạ Hạ, nên dậy , chúng đường thôi."

 

Lý Ôn Ngôn dụi mắt dậy, hàng mày nhỏ vẫn nhíu , Lý Tri Hạ níu áo ca ca, mơ màng lên.

 

Hạ Vãn Nguyệt quấn chặt Tiểu Bạch trong tã lót hơn.

 

Động tác của nàng hề phiền đến đứa bé đang ngủ say, Tiểu Bạch dụi dụi trong lòng nàng, như thể đang phàn nàn về khí khô rát gây khó chịu.

 

Cái miệng nhỏ cứ chụm , rõ ràng là đang tìm kiếm thức ăn.

 

Hạ Vãn Nguyệt lưng về phía , lấy sữa cho Tiểu Bạch b.ú .

 

Không xa, Trương Thạc vỗ vỗ hành lý, kiểm tra túi nước, miệng lẩm bẩm.

 

"Số nước còn đủ cầm cự đến trấn nhỏ đầu tiên !"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-goa-phu-con-phai-cung-nguoi-ta-tranh-nan-nua-sao/chuong-55.html.]

Nghe thấy tiếng động, Hạ Vãn Nguyệt đầu sang, lắc đầu.

 

“Có chút nan giải, nơi hạn hán nửa năm, các con lạch dọc đường sớm cạn khô, chỉ thể dè sẻn mà dùng.”

 

“Thật sự chống đỡ nổi đến tiểu trấn, thì chỉ đành tìm xem trong núi liệu thể tìm nước .”

 

Cho b.ú xong, Hạ Vãn Nguyệt dắt hai đứa trẻ tới.

 

“Đi thôi! Xuất phát sớm một chút, may thể tranh thủ thêm vài quãng đường khi mặt trời gay gắt nhất.”

 

Lý Ôn Ngôn hiểu chuyện giúp nương xách túi vải nhỏ, còn Lý Tri Hạ thì nắm c.h.ặ.t t.a.y nương , một đoàn theo đội ngũ.

 

Bước chân giẫm mặt đất khô cứng, phát tiếng sột soạt nhẹ, từ từ nhích từng bước về phía tiểu thành kế tiếp.

 

Nắng dần lên cao, mới chỉ giờ Thìn, khí nóng bỏng, trán mỗi đều nhanh chóng lấm tấm mồ hôi, môi cũng nứt nẻ khô khốc.

 

Mặt trời ngày càng lên cao, dần dà, sắp đến giữa trưa, ánh nắng chói chang như vô cây kim nhỏ châm chích làn da trần trụi.

 

Hạ Vãn Nguyệt bước thấp bước cao mà , gót chân nàng sớm cọ xát đến đau nhức.

 

Những ngày tháng tha hương tị nạn , chân nàng vốn dĩ từng chịu khổ, vẫn luôn xe bò, đây là đầu tiên bộ bộ quãng đường.

 

Dù nàng xưa nay thể cường tráng, giờ khắc cũng cảm thấy hai chân như đổ chì, cổ họng khô khốc như bốc hỏa.

 

Nàng dắt theo các con lững thững phía đội ngũ, thỉnh thoảng lén lút lấy một vài thứ từ gian .

 

thời tiết oi ả , miệng mới uống nước xong, vẫn khô đến chịu nổi.

 

Nàng tay dắt Lý Tri Hạ, tay trái che chắn túi vải đựng Tiểu Bạch trong lòng.

 

Gương mặt nhỏ nhắn của Lý Tri Hạ nắng táp đỏ bừng, bước chân càng lúc càng chậm, cuối cùng dứt khoát dừng tại chỗ, kéo vạt áo nương với giọng nghẹn ngào.

 

“Nương , con nổi nữa, chân đau quá…”

 

Hạ Vãn Nguyệt xổm xuống, định mở lời an ủi, liền thấy đế giày Lý Tri Hạ mòn rách, ngón chân nhỏ còn rịn những giọt máu.

 

Lý Ôn Ngôn cạnh cũng dễ chịu gì, mồ hôi trán, chảy dọc xuống gò má, thấm ướt y phục mỏng manh, nhưng vẫn nghiến răng đưa tay kéo .

 

“Hạ Hạ ngoan, thêm chút nữa là nghỉ , kéo .”

 

Hạ Vãn Nguyệt xoa đầu Lý Tri Hạ, trong lòng chua xót đau đớn.

 

Phải nghĩ cách tạo một cỗ xe mới , bằng cứ bộ thế , đến hai đứa trẻ, ngay cả cũng chịu nổi.

 

Huống hồ cứ đường mặt trời chiếu thẳng thế , sớm muộn gì cũng say nắng.

 

Đột nhiên, phía vọng tới tiếng Trương Thạc.

 

“Tất cả dừng nghỉ ngơi !”

 

Hạ Vãn Nguyệt ngẩng đầu , chỉ thấy Vệ Thanh Lê một bà tử cõng lưng, sắc mặt nàng tái nhợt như còn chút huyết sắc.

 

Tiểu Ngư một tay xách bọc đồ, một tay đỡ lưng tiểu thư nhà , phòng ngừa nàng ngã xuống, lau mồ hôi trán.

 

Mèo Dịch Truyện

Trương Thạc đến một nơi râm mát, nơi đó một cái cây, lá cây sớm rụng hết, chỉ thể miễn cưỡng che chút nắng.

 

Hạ Vãn Nguyệt cũng tìm một chỗ xuống, đưa tay lau mồ hôi trán.

 

Nhìn các con mệt mỏi, trong lòng nàng dâng lên một trận xót xa, hai đứa trẻ theo lâu như , đây là đầu tiên chịu khổ như thế.

 

Cho hai đứa trẻ uống chút nước, Hạ Vãn Nguyệt đầu Trương Thạc.

 

“Cứ bộ thế , đến Thân Thành, e rằng đến trấn đầu tiên, chống đỡ nổi.”

 

Trương Thạc gật đầu, cũng chút lo lắng khôn nguôi.

 

Hạ Vãn Nguyệt các con chút ủ rũ, nàng ghé sát Trương Thạc, hạ giọng .

 

“Trương thống lĩnh, rời một lát, loanh quanh xem liệu thể tìm thứ gì để , hai đứa trẻ xin nhờ và các hộ vệ chiếu cố thêm.”

 

Nàng khẽ động d.a.o bổ dưa và rìu chặt củi cài lưng.

 

“Yên tâm, nhanh về nhanh.”

 

 

Loading...