Xuyên Thành Góa Phụ, Còn Phải Cùng Người Ta Tránh Nạn Nữa Sao? - Chương 47: --- Quyết chiến đại lão hổ

Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:57:36
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Đây chắc là một cái động hoang, nếu dã thú thì cửa động sẽ lá cây vùi lấp."

 

"Hơn nữa quét dọn, bên trong một đống xương và phân.

 

Tất cả đều khô, chắc là còn dã thú nữa ."

 

Cởi Tiểu Bạch xuống, giao cho Lý Ôn Ngôn.

 

"Con tiên dẫn đợi ở đây, nương nhặt một ít củi khô, chúng đốt một đống lửa ở cửa động, như dã thú sẽ dám tới nữa."

 

Thời tiết tuy oi bức, nhưng bên trong sơn động khá mát mẻ.

 

Rất nhanh, Hạ Vãn Nguyệt liền đốt lửa lên, lửa, xung quanh ánh lửa chiếu sáng, Hạ Vãn Nguyệt thấy mộc nhĩ khô một cây c.h.ế.t.

 

Nàng chút mừng rỡ, qua hái mộc nhĩ xuống.

 

Lúc quá vội vàng, ngoại trừ mấy đứa trẻ và một cái gùi, nàng mang theo gì cả, tất cả đều nhét trong gian.

 

Hiện tại tình huống cũng tiện lấy .

 

Nghĩ một lát, nàng giả vờ lục trong ngực, lấy mấy cái bánh nướng đó, mỗi đứa trẻ hai cái.

 

Để hai hài tử ngoan ngoãn đó ăn bánh nướng, Hạ Vãn Nguyệt đón lấy Tiểu Bạch, lưng với hai hài tử.

 

Hai hài tử nghĩ Hạ Vãn Nguyệt cho Tiểu Bạch b.ú sữa, thực nàng lén lút lấy bình giữ nhiệt từ gian, cho Tiểu Bạch uống sữa dê.

 

Ăn no uống đủ, sắc trời còn sớm nữa, mấy con chuẩn ngủ.

 

Hạ Vãn Nguyệt giao hài tử cho Lý Tri Hạ, liền dẫn Lý Ôn Ngôn cửa động.

 

Ôm một ít lá cây khô trong sơn động, trải lá cây phẳng phiu mặt đất.

 

Hạ Vãn Nguyệt mở dải vải bọc Tiểu Bạch .

 

Dải vải là một tấm vải bông dài hai mét, rộng một mét rưỡi, mở nó trải phẳng phiu lên lá cây.

 

Hạ Vãn Nguyệt để ba hài tử lên đó nghỉ ngơi , ngoài nhặt một ít củi khô, đặt ở bên cạnh, lấy vài cành ném đống lửa ở cửa động.

 

Đống lửa cháy lép bép, chắn ở cửa động, cũng sợ dã thú .

 

Hạ Vãn Nguyệt cũng xuống bên cạnh ba hài tử, ngủ .

 

………

 

Hoàng hôn như mực đặc đổ tràn lên rừng núi, xung quanh một mảnh tối đen, chỉ tiếng dã thú thỉnh thoảng gào thét.

 

Giấc ngủ , Hạ Vãn Nguyệt ngủ an , nàng thỉnh thoảng thức dậy thêm củi đống lửa ở cửa.

 

Chỉ sợ củi lửa tắt, dã thú .

 

Ngày hôm , trời tờ mờ sáng, Hạ Vãn Nguyệt liền gọi Lý Ôn Ngôn dậy.

 

"A Ngôn, nương ngoài xem gì ăn , vẫn đang ngủ, con ở đây trông chừng bọn chúng, bằng đợi bọn chúng tỉnh dậy sẽ tìm thấy ai."

 

Xoa xoa hai hài tử vẫn đang ngủ, lúc mới đầu, Lý Ôn Ngôn đang thẳng tắp.

 

Đứng dậy, đến bên cạnh , xổm xuống, ánh mắt ngang tầm với , giọng nhẹ nhàng, nhưng mang theo sự nghiêm túc thể nghi ngờ.

 

"A Ngôn, con thể đúng ? Con là ca ca, bảo vệ ."

 

Nói xong, nàng chỉ đống cành cây khô chất ở cửa sơn động.

 

"Lửa sắp tắt thì thêm hai cành, đừng để lửa cháy quá lớn, cũng đừng để tới gần, nếu thấy động tĩnh, thì ôm dẫn con trốn khe đá bên , đợi nương trở về, ?"

 

Lúc trời sáng rõ, Hạ Vãn Nguyệt liền phát hiện bên trong sơn động mà còn một khe đá nhỏ, ba hài tử nhỏ bé, khi đối mặt với nguy hiểm, vặn thể chui trốn một lúc.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-goa-phu-con-phai-cung-nguoi-ta-tranh-nan-nua-sao/chuong-47-quyet-chien-dai-lao-ho.html.]

Lý Ôn Ngôn dùng sức gật đầu.

 

Thấy gật đầu, Hạ Vãn Nguyệt dậy, nhét thanh đại đao đó lòng .

 

"………Bảo vệ bản ."

 

Tiếp đó từ trong n.g.ự.c lấy mấy cái bánh nướng, đặt tay , đói thì cùng ăn chút lót .

 

Lấy túi nước đeo bên hông xuống, bên trong là sữa, tỉnh dậy thì dùng muỗng nhỏ đút cho nó uống.

 

"Túi nước của các con cầm chắc , đợi nương ."

 

Hạ Vãn Nguyệt dặn dò xong liền chuẩn rời , hai bước, y phục Lý Ôn Ngôn kéo .

 

Lý Ôn Ngôn nương , đôi lông mày nhỏ nhắn lập tức nhíu , vẻ mặt lo lắng, giọng mang theo ngữ điệu non nớt của trẻ con.

 

"Nương , trong núi hổ dữ ? Người nếu gặp nguy hiểm thì mau chạy về, đừng cố gắng."

 

Thấy Hạ Vãn Nguyệt gật đầu, dùng sức siết chặt bàn tay nhỏ bé, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nghiêm túc cam đoan.

 

"Nương , cứ yên tâm, sẽ trông chừng lửa, để chạm , , sẽ nhẹ nhàng vỗ về nó, nếu động tĩnh, lập tức giấu bọn chúng khe đá, nhất định sẽ bảo vệ , đợi trở về, nhất định bình an trở về."

 

Nói đoạn, y vung vẩy thanh đại đao tay, quãng thời gian theo nương học ít, nhất định thể bảo vệ .

 

Dáng vẻ tiểu đại nhân của y khiến Hạ Vãn Nguyệt thấy lòng ấm áp, nàng xoa nhẹ đầu y, giọng trở nên dịu dàng.

 

“Được, A Ngôn giỏi, nhưng con cũng bảo vệ bản , ?”

 

Bám theo ánh ban mai, Hạ Vãn Nguyệt khỏi sơn động. Nơi cửa động, Lý Ôn Ngôn ôm đại đao, vẻ mặt đầy lo lắng dõi theo bóng nàng khuất dần.

 

Đồ vật trong gian tạm thời vẫn tiện lấy , Hạ Vãn Nguyệt bèn xách theo đao bổ củi và Tây Qua đao, chuẩn sơn lâm xem thử thỏ rừng gà rừng .

 

Nàng để ký hiệu cây. Hôm qua chạy vội vàng quên đ.á.n.h dấu, cuối cùng lạc lối trong sơn lâm .

 

Hôm nay tuyệt đối thể để , mấy đứa trẻ vẫn đang đợi nàng trở về.

 

Mèo Dịch Truyện

Đi một lúc lâu, nàng mới phát hiện dấu vết thỏ rừng. Thỏ rừng lúc cũng gầy, thịt một cân coi như tệ.

 

Trừ bỏ lớp lông lẽ còn ít hơn.

 

Khó khăn lắm mới tìm thấy một ổ, Hạ Vãn Nguyệt bắt bốn con, một con chạy thoát, nàng cất bốn con còn .

 

Rồi nàng theo dấu vết thỏ rừng đuổi một khu rừng rậm. Bỗng nhiên, một con hổ vằn lớn với bộ lông bóng mượt vọt từ bụi cây, trong miệng còn ngậm con thỏ xám mà Hạ Vãn Nguyệt đang đuổi theo.

 

Hổ lớn và Hạ Vãn Nguyệt đều ngẩn . Một lát , con hổ phát tiếng gầm gừ cảnh cáo.

 

Nó chậm rãi cúi thấp , vứt con thỏ xám sang một bên, tạo tư thế tấn công.

 

Đôi mắt hổ phách chằm chằm Hạ Vãn Nguyệt, cặp nanh sắc nhọn ánh ban mai tỏa hàn quang.

 

Hạ Vãn Nguyệt nắm chặt thanh đao trong tay, ánh mắt lạnh lẽo của nàng gắt gao chằm chằm con hổ lớn mặt, trong lòng chỉ còn một ý nghĩ, thể động đậy.

 

Một tiếng gầm gừ trầm thấp truyền đến từ phía , chỉ thấy con hổ đó lao về phía Hạ Vãn Nguyệt.

 

Toàn Hạ Vãn Nguyệt cứng đờ, bản năng nhiều năm khiến nàng lập tức nghiêng .

 

Tay nàng nhanh chóng rút Tây Qua đao giắt ở thắt lưng, tay trái đồng thời vung lên đao bổ củi, song đao cùng lúc xuất , lưỡi đao xẹt qua bụng con hổ.

 

Con hổ đau đớn gầm nhẹ, Hạ Vãn Nguyệt nhanh chóng xoay , ánh mắt luôn khóa chặt đối phương.

 

Thân thể con hổ lưỡi đao cắt rách, m.á.u tươi tuôn xối xả, đôi mắt to như chuông đồng lộ vẻ hung quang, chiếc đuôi thô tráng khẽ quét động phía .

 

Hạ Vãn Nguyệt nín thở, chân khẽ nhích điều chỉnh tư thế , đặt lưỡi đao ngang . Khí tràng năng lực luyện qua nhiều năm sinh tử trường đồng thời bùng phát, khiến con hổ lớn cũng tạm thời dừng động tác.

 

Đột nhiên, nó như khiêu khích, chút tức giận gầm nhẹ một tiếng, nữa tạo tư thế tấn công.

 

 

Loading...