Xuyên Thành Góa Phụ, Còn Phải Cùng Người Ta Tránh Nạn Nữa Sao? - Chương 39: --- Phân đạo dương tiêu
Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:57:28
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trương Thuận lo lắng.
“Thôn trưởng, việc ? Không cho , trong thôn chúng …”
“Trì hoãn lâu như , những vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, nếu cứ trì hoãn nữa, e rằng sẽ…”
Vương Nghị cũng lo lắng thôi, cổng thành đóng chặt, vội đến mức trán lấm tấm mồ hôi.
“Lão nhân gia còn biện pháp nào khác ? Chúng chỉ thành để khám bệnh cho nhà.”
Lão nhân đ.á.n.h giá Vương Nghị và Trương Thuận một lượt.
“Cũng là biện pháp khác…………”
“Biện pháp gì? Mau !”
Trương Thuận sốt ruột nắm lấy cánh tay lão nhân hỏi.
Lão nhân nhíu mày, hất tay Trương Thuận .
“Tiểu tử ngươi quá vô lễ.”
Vương Nghị vội vàng xin .
“Xin , lão nhân gia, của quả thật là quá sốt ruột, nhà thương nghiêm trọng, cần lập tức cứu chữa, nếu thì…………… vẫn xin lão nhân gia thứ .”
Lão nhân vỗ vỗ chiếc áo vải xám xịt .
“Muốn , cũng đơn giản…………”
Trương Thuận hiểu, vội vàng hỏi, nhưng mở miệng Vương Nghị kéo .
Vương Nghị từ trong lòng lấy mấy đồng tiền đồng.
“Lão nhân gia, chúng chỉ là thường, chỉ thể lấy bấy nhiêu thôi. Vẫn xin lão nhân gia tạo điều kiện thuận lợi cho chúng .”
Lão nhân lắc lắc mấy đồng tiền đồng trong tay, tuy vẻ hài lòng lắm.
“Cái ……… Lão nhân gia lâu ăn gì , ăn cơm dễ quên chuyện, ngươi xem, là các ngươi đợi một chút, nghĩ một lát?”
Vương Nghị từ trong lòng lấy một cái bánh ngũ cốc đưa cho lão già.
“Lão nhân gia, cái ……… chỉ bấy nhiêu thôi.”
Lão nhân nhận lấy bánh ngũ cốc liền nhét miệng, ăn ngấu nghiến.
Ăn xong, lão vuốt vuốt cái bụng cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút, gật đầu, khó họ nữa.
Dù cho dù , qua một canh giờ nữa, bọn họ tự cũng sẽ .
Lão nhân về phía Vương Nghị.
“Vẫn là tiểu tử ngươi điều, qua một canh giờ nữa, sẽ quan binh , đến lúc đó, các ngươi thể tìm quan binh, thành thì nộp phí thành, mỗi 50 văn.”
“Đương nhiên, đây là giá của ngày hôm qua.”
“Hôm nay…………… thì nữa.”
Lão nhân vỗ vỗ cánh tay Vương Nghị, trong đám đông.
Trương Thuận chút khó xử Vương Nghị.
“Thôn trưởng, việc ? 50 văn, quá đắt !”
Vương Nghị nhíu mày, trong lòng thở dài.
“Trước tiên cứ về ! Bàn bạc với một chút.”
Hai vội vã về đội ngũ, bọn họ về tới, những khác liền vây quanh.
“Thôn trưởng ?”
Vương Nghị hiệu Trương Thuận mở lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-goa-phu-con-phai-cung-nguoi-ta-tranh-nan-nua-sao/chuong-39-phan-dao-duong-tieu.html.]
Trương Thuận gật đầu.
“Đã hỏi thăm rõ ràng , một canh giờ , quan phủ sẽ mở cửa phát cháo, đến lúc đó thể cho một , nhưng phí thành là 50 văn một .”
“50 văn!!! Đắt như ?”
“Nhiều quá, đây là cướp tiền mà!”
“Những quan tham , đây là bức tử bách tính chúng mà!”
Vương Nghị khẽ gầm lên: “Tất cả im lặng, nhỏ tiếng một chút.”
“Không sống nữa ?”
“Thôn trưởng, ?”
Vương Nghị cũng vô kế khả thi, nghĩ tới ít sách, liền sang Vương Hằng.
“Nhị , ?”
Vương Hằng suy nghĩ.
“Xem , huyện lệnh Thanh Nguyệt Trấn còn coi như , hạn chế thành, nhưng còn phát cháo cho lưu dân bên ngoài.
Làm như thể đảm bảo an cho bách tính khác của Thanh Nguyệt Trấn, thể đảm bảo lưu dân bên ngoài gây rối.
Người khả năng trả 50 văn phí thành, gia tài đều quá mỏng, loại dù trong thành cũng dễ gây chuyện.”
Vương Nghị, chút bất lực xua tay.
“Ta khen ngợi huyện lệnh Thanh Nguyệt Trấn , biện pháp giải quyết nào ?”
Mèo Dịch Truyện
“Chúng nhiều thương như , nhất định giải quyết, còn cách nào, chỉ thể để những thương dẫn theo một nhà cùng , như trong thành để khám bệnh, thể tiết kiệm bạc.”
Vương Nghị gật đầu, đó đầu với các thôn dân khác:
“Mọi cũng đều đó, thương bệnh nhân cần khám bệnh, thì một cùng thành, tiên khám bệnh cho bệnh nhân.”
“Không tiền, góp một ít, chẳng lẽ cứ trơ mắt họ c.h.ế.t ! Dù thì cũng là vì bảo vệ lương thực của mà thôi.”
Đám đông bàn tán xôn xao, lương thực còn nhiều của , nhưng vẫn ngoan ngoãn bắt đầu hành động.
Nơi bọn họ ở cách cổng thành còn khá xa, phía nhiều lưu dân đều dám tới gần, chủ yếu vẫn là đám lưu dân đây cho sợ vỡ mật, lo lắng chút lương thực còn của cũng giữ .
Nghe những sắp xếp phía , Hạ Vãn Nguyệt nghĩ nghĩ, bước lên.
“Vương tú tài, Vương thôn trưởng, chư vị thành, .”
Nghe thấy Hạ Vãn Nguyệt , Vương Hằng chút kinh ngạc.
“Cô nương, vì bây giờ ? Qua một canh giờ nữa là thể thành , chúng hỏi thăm, mỗi chỉ cần 50 văn thôi, cô nương, thành nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút ? Nhìn Thanh Nguyệt Trấn chắc là vẫn còn nước, chúng thể mua chút nước.”
Vương Hằng vẫn trông mong Hạ Vãn Nguyệt thể giúp đỡ thêm một chút, dù mất trợ lực lớn , nguy hiểm của bọn họ sẽ thêm một phần.
Hơn nữa, nhiều như , nàng một dẫn theo đứa trẻ, cũng coi như là tương trợ lẫn .
Hạ Vãn Nguyệt lắc đầu.
“Ta sẽ nữa……….”
“Chư vị nhiều như thành khám bệnh, thời gian trì hoãn chắc chắn sẽ lâu, cho nên đây vẫn là một bước , hữu duyên tái kiến.”
Vương Nghị phức tạp Hạ Vãn Nguyệt một cái.
“Đã cô nương cố chấp , chúng cũng tiện giữ quá nhiều, đây là lựa chọn của cô nương, cũng là lẽ thường tình của con , đội ngũ chúng quá nhiều thương, chữa trị trong chốc lát, chắc chắn là , cô nương , đây xin chúc cô nương một đường bình an.”
Vương Hằng cũng giữ Hạ Vãn Nguyệt , nhưng y thể. Nàng và bọn họ vốn thích, nay bên nhiều thương, cần ít thời gian để chữa trị. Việc nàng là chuyện thường tình, thể nào vì những mới quen mà mạo hiểm. Vương Hằng thở dài. "Vậy cô nương, hữu duyên gặp !"
Hạ Vãn Nguyệt gật đầu, xoay trở xe bò, đ.á.n.h xe về một con đường khác. Chiếc xe kẽo kẹt kẽo kẹt, dần dần xa, những tiếng cãi vã, bàn tán phía cũng bỏ . Rời khỏi đội ngũ, mấy con Hạ Vãn Nguyệt tiếp tục tiến về phía .
Trời buổi trưa, mặt trời quá chói chang, suốt về phía nam, lẽ nên hơn Đạo Điền Thôn một chút, nhưng đường , tình trạng hạn hán càng lúc càng nghiêm trọng, ba bốn tháng liên tục thấy một giọt mưa nào. Dọc đường, những t.h.i t.h.ể ngổn ngang, ít ruồi nhặng bay lượn đó, càng , chân mày Hạ Vãn Nguyệt càng nhíu sâu hơn.
Suốt đoạn đường , bất kể là thôn xóm rừng núi qua, đều thấy một giọt nước nào, những c.h.ế.t khát, c.h.ế.t đói bên đường phơi nắng, bốc mùi hôi thối nồng nặc. Hạ Vãn Nguyệt lấy khẩu trang từ trong gian , đeo cho và các con. Lý Ôn Ngôn tò mò lật xem chiếc khẩu trang trong tay. "Nương , đây là thứ gì?" Hạ Vãn Nguyệt tùy miệng đáp: "Khẩu trang. Đeo , bên ngoài thối quá, đeo cái lên mặt sẽ dễ chịu hơn chút."