Xuyên Thành Góa Phụ, Còn Phải Cùng Người Ta Tránh Nạn Nữa Sao? - Chương 35: ---

Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:57:24
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sau khi mặt trời lên, mồ hôi chảy vết thương, cộng thêm việc xử lý kịp thời, những lưỡi đao rỉ sét loang lổ. Kéo dài lâu như , tất cả những đều nhiễm trùng vết thương, hôn mê bất tỉnh.

 

Hạ Vãn Nguyệt dừng xe gốc cây lớn bên cạnh, bế mấy đứa trẻ ngoài hít thở khí. Lý Ôn Ngôn và Lý Tri Hạ mãi đến bây giờ mới rõ t.h.ả.m cảnh của đoàn . Tất cả đều vết thương, đẫm máu, đồ đạc xe bò cơ bản đều rách nát tả tơi, đất còn mười mấy , tất cả đều hôn mê bất tỉnh. "Nương ~" Lý Tri Hạ chút sợ hãi, cứ thế rúc lòng Hạ Vãn Nguyệt. Hạ Vãn Nguyệt xoa đầu nàng. "Đừng sợ."

 

Nàng trải chiếu cói gốc cây, để hai đứa trẻ đất mát mẻ một chút. Nhặt mấy cục đá, dựng một cái bếp đơn sơ, lấy nồi sắt xuống đặt lên thử xem . "Nương , con nhặt củi giúp ." Lý Ôn Ngôn dậy. Hạ Vãn Nguyệt gật đầu. "Đừng xa quá, để nương thấy con, rời khỏi tầm mắt của nương ."

 

“Vâng, nương .”

 

Lý Tri Hạ cũng chút động lòng, luôn ở trong xe, nàng cũng ngoài hoạt động một chút.

 

Thế nhưng, tiểu Bạch đang chiếu trúc, nàng đành nuốt lời theo bụng.

 

Hạ Vãn Nguyệt đầu : “Hạ Hạ cũng thì cứ !”

 

“Yên tâm, cứ để ở đó, nương sẽ trông chừng.”

 

“Tạ ơn nương .”

 

Mèo Dịch Truyện

Lý Tri Hạ vui vẻ gật đầu, dậy liền chạy theo lưng ca ca.

 

“Ca ca… ca ca… đợi với.”

 

“Chậm một chút, cẩn thận kẻo ngã.” Lý Ôn Ngôn dừng bước, nhắc nhở.

 

Giờ đội ngũ, ăn uống gì cũng bất tiện, Hạ Vãn Nguyệt lấy kê , chuẩn nấu chút cháo ngũ cốc.

 

Phía đội ngũ, mùi thịt bò nướng bay xa, khiến tất cả trong đội đều thèm đến chảy nước miếng.

 

Dù bò là của hai nhà , nhưng con bò cũng là do liều mạng bảo vệ mới đám lưu dân lôi .

 

Thêm đó, đường , ít giúp cõng một phần.

 

Mọi đều đương nhiên cho rằng, chắc chắn cũng một phần.

 

Thế nhưng, mãi đến khi tất cả thịt bò xẻ xong, hai nhà vẫn hề ý định chia cho những giúp đỡ.

 

Những khác liền chịu, nhao nhao cãi vã.

 

Vương Nghị mặt mày xanh mét bước tới.

 

“Đều đang cãi vã gì ?”

 

“Thôn trưởng!”

 

Mọi đều , Vương Nghị hiện đang tạm quyền thôn trưởng.

 

“Thôn trưởng, đêm qua lũ lưu dân c.h.é.m c.h.ế.t bò nhà Chu Nhị Ngưu và Võ Đại Công, là chúng giúp đỡ mới giữ hai con bò .

 

Cũng là chúng giúp vác xa đến , nhưng đến nơi, tự ăn mà chẳng nghĩ đến việc chia cho chúng chút nào.

 

Hắn thế là ?”

 

, thôn trưởng, tuy đều là bà con hàng xóm, nhưng giúp đỡ thì cũng nên chút lòng thành chứ!”

 

“Vậy giúp công ? Ngươi xem nhà chúng đương gia chịu bao nhiêu vết thương, chỉ là vì bảo vệ con bò của .”

 

Vợ của Chu Nhị Ngưu liền chịu: “Ai bảo các ngươi giúp đỡ! Chúng bảo các ngươi giúp đỡ ?

 

Muốn ăn thịt ! Đừng mà mơ, con bò là chúng bỏ tiền mua, cũng là chúng nuôi lớn, dựa mà cho các ngươi ăn?”

 

“Bây giờ đều lương thực, nhà chúng còn chẳng đủ ăn đây !”

 

Dân làng tại hiện trường xì xào bàn tán, ai chịu nhường ai.

 

“Dựa mà ngươi hỏi dựa , cứ dựa việc giúp ngươi đó. Nếu tất cả đều như ngươi, những khác dựa mà giúp ngươi?”

 

Vợ Chu Nhị Ngưu cũng chịu yếu thế.

 

“Nói cứ như phu quân nhà sức , chẳng cũng cùng động thủ với đám lưu dân đó .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-goa-phu-con-phai-cung-nguoi-ta-tranh-nan-nua-sao/chuong-35.html.]

 

“Ngươi vết thương xem, những thứ là giả ?”

 

Một dân làng khác : “Vậy còn chúng thì ? Chúng giúp ngươi vác xa đến , các ngươi xem nhà ai mà đồ đạc chẳng tự vác? Chúng giúp ngươi vác xa đến thế, lẽ nào nhận một lời cảm ơn từ ngươi ?”

 

Vợ Chu Nhị Ngưu trơ trẽn : “Ta tạ ơn ngài đấy! Được ? Ta cảm ơn .”

 

Dân làng tức đến giậm chân.

 

“Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi…”

 

“Đủ !”

 

Vương Nghị xoa xoa thái dương, y gầm lên một tiếng giận dữ, hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh.

 

“Chu Nhị Ngưu, Võ Đại Công, hai ngươi cũng nghĩ như ?”

 

Chu Nhị Ngưu từ một bên bước .

 

“Thôn trưởng, là lão thôn trưởng , chúng một thôn, ngoài giúp đỡ lẫn .”

 

Vương Nghị lạnh giọng : “Hừ! Giúp đỡ lẫn sai, nhưng ngươi nghĩ cho kỹ, nhà các ngươi bò còn, bây giờ chỉ còn một cái xe kéo, trong thôn giúp đỡ, các ngươi chắc là nhà thể kéo ?”

 

“Còn ngươi Võ Đại Công, ngươi chắc sẽ cần khác giúp đỡ nữa ?”

 

Chu Nhị Ngưu nghĩ một lát, quả thật, nhà bọn họ con ít, chỉ một con trai, hai con gái, còn một lão nương. Đồ đạc tuy cướp một ít, nhưng vẫn còn ít, cái xe kéo cũng nỡ vứt bỏ. Đến lúc đó, nhiều đồ như , tất cả đều dựa một kéo, đường bao lâu, sẽ kiệt sức mà c.h.ế.t ngay đường mất.

 

thịt bò là lương thực cứu mạng cả nhà, nếu cho , bọn họ vẫn sẽ c.h.ế.t. Nếu cho, bọn họ lẽ còn thể sống thêm vài ngày.

 

Nghĩ một lát, Chu Nhị Ngưu cảm thấy thà c.h.ế.t vì kiệt sức còn hơn c.h.ế.t đói.

 

“Thôn trưởng, đây là lương thực cứu mạng nhà chúng , hết lương thực thì nhà chúng cũng sẽ c.h.ế.t.”

 

Lời chân thật, cứ như chằm chằm Vương Nghị, chịu nhượng bộ.

 

Võ Đại Công cũng : “Thôn trưởng, nhà chúng đông , thể kéo .”

 

Nhà Võ Đại Công nhiều , ba đều là những thiếu niên to khỏe. Thịt bò nhà bọn họ đều do tự vác. Tuy lúc lưu dân g.i.ế.c bò khác giúp đỡ, nhưng nghĩ cùng lắm sẽ đền đáp, giúp đỡ khác một tay là , cần thiết đưa lương thực .

 

Vương Nghị bọn họ một lúc lâu, sang với những khác:

 

“Đều thấy , còn vây ở đây gì? Người cũng sai, bây giờ là lúc nào? Nhà ai mà nhiều lương thực dư thừa? Muốn ăn thịt thì tự nghĩ cách.”

 

Dân làng đều chút chán nản, từng lườm nguýt nhà Chu Nhị Ngưu một cái trở về chỗ ở của .

 

Vương Hằng tới bàn bạc với đại ca.

 

“Ca, cứ thế là cách, đều gì ăn, đến lúc đó lòng chắc chắn sẽ loạn. Hơn nữa, hôm qua, lưu dân đổ hết nước của chúng , giờ còn nước nữa, nghĩ cách tìm nước.”

 

Vương Nghị gật đầu

 

“Ta sắp xếp…”

 

Không lâu , y gọi mấy thanh niên thương nhẹ, mấy bàn bạc một chút, quyết định ngọn núi lớn bên cạnh tìm xem nước .

 

“Nhị , đưa bọn họ tìm nước, ở đây trông chừng, đừng để bọn họ gây chuyện.”

 

“Còn chỗ phụ , hãy chăm sóc nhiều hơn một chút.”

 

Vương Hằng gật đầu.

 

“Chú ý an .”

 

Tiễn Vương Nghị và một đám dân làng về phía núi.

 

Sau khi Vương Nghị , Vương Hằng mấy con Hạ Vãn Nguyệt đang ở bên rìa đội ngũ.

 

Y nghĩ một lát, vẫn bước tới, vái chào Hạ Vãn Nguyệt.

 

 

Loading...