Xuyên Thành Góa Phụ, Còn Phải Cùng Người Ta Tránh Nạn Nữa Sao? - Chương 17: --- Triệu Đại Hoa Lắm Lời

Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:57:06
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hèn chi trong ký ức của nguyên chủ, cũng chẳng mấy khi qua với nàng .

 

“Ấy, nàng nổi danh ở thôn các ngươi thế?”

 

Nữ nhân bên cạnh khẽ huých Triệu Đại Hoa, trong mắt lóe lên tia sáng hiếu kỳ, khẽ hỏi.

 

Triệu Đại Hoa thấy bắt chuyện, cố ý lớn tiếng trả lời:

 

“Ôi! Các ngươi chắc nhỉ? Nàng đó! Tên là Hạ Vãn Nguyệt, bây giờ ở thôn chúng nổi danh lắm.

 

Chỉ vì tham ăn lười , mà hại c.h.ế.t trượng phu của , còn nhà chồng đuổi khỏi nhà.

 

Chuyện ! Hôm qua ở thôn chúng truyền khắp nơi , trượng phu của nàng mất, ngày thứ hai nhà chồng đuổi ngoài.”

 

Bộ dạng hả hê của Triệu Đại Hoa cùng giọng oang oang của nàng , hận thể cầm cái loa mà tuyên truyền khắp nơi.

 

Lời nàng dứt, những xe bò liền xì xào bàn tán.

 

Tuy giọng hạ thấp, nhưng ánh mắt về phía Hạ Vãn Nguyệt đầy vẻ khinh bỉ.

 

“Ta đắc tội gì với ngươi?”

 

Giọng lạnh nhạt của Hạ Vãn Nguyệt vang lên.

 

“Cái gì?”

 

Triệu Đại Hoa kịp phản ứng, đợi đến khi cuối cùng cũng hiểu , sắc mặt nàng liền chút ngượng nghịu, cứng cổ Hạ Vãn Nguyệt.

 

“Có thì , thì ?”

 

“Nếu từng đắc tội với ngươi, vì ngươi nhằm ?”

 

Giọng lạnh nhạt của Hạ Vãn Nguyệt mang theo chút tức giận.

 

Triệu Đại Hoa đối diện với ánh mắt của Hạ Vãn Nguyệt chút né tránh.

 

Nàng thế nào đây? Chẳng lẽ nàng là vì trượng phu của từng khen nàng xinh ư?

 

“Nếu ngươi thấy nhà chồng đến , ngươi gả đó?”

 

“Ngươi để mắt đến cái tên đàn ông c.h.ế.t đó ư? Vừa nay còn ràng buộc gì, chi bằng ngươi gả đó ! Đến mà thủ tiết cho Lý Kha, nhân lúc bây giờ t.h.i t.h.ể còn 'ấm nóng' đó.”

 

“Nói chừng lão Lý gia thấy ngươi xả như , còn thể cho ngươi uống thêm chút nước rửa nồi đấy.”

 

“Ngươi… ngươi cái tiện nhân cái gì đó! Ai thèm để mắt đến cái c.h.ế.t đó chứ? Ngươi đừng bậy bạ nữa, coi chừng xé nát cái miệng của ngươi bây giờ.”

 

Tuy đây nàng từng nghĩ Lý Kha trông trai hơn Điền Hữu Phúc.

 

lời thể ? Tuyệt đối thể , nếu để trượng phu của thấy, chẳng sẽ đ.á.n.h c.h.ế.t ?

 

“Tiện nhân, ngươi đang mắng ai đó?”

 

“Tiện nhân mắng ngươi… a!”

 

Chát.

 

“Ngươi cũng là tiện nhân !”

 

Hạ Vãn Nguyệt lạnh, trực tiếp một tay kéo Triệu Đại Hoa từ xe bò xuống, giơ tay tát một cái thật mạnh mặt Triệu Đại Hoa, trực tiếp đ.á.n.h nàng bay ngoài.

 

Gò má vốn béo của nàng sưng vù lên ngay lập tức. Trong cái thời buổi loạn lạc mà nàng vẫn thể ăn uống béo đến , cũng coi như bản lĩnh.

 

Trời nắng nóng thế , Hạ Vãn Nguyệt đ.á.n.h xong liền cảm thấy tay còn dùng nữa, tay dính dính bết bết là dầu mỡ.

 

Nàng xổm xuống, lau tay lên Triệu Đại Hoa.

 

“Sau chuyện với thì chú ý một chút! Bằng còn đ.á.n.h ngươi đó.”

 

“Ngươi cái đồ…”

 

“Ừm~ Ngươi gì?”

 

Triệu Đại Hoa cất giọng the thé còn mắng , nhưng đối diện với đôi mắt đang mỉm của Hạ Vãn Nguyệt, nàng 'ực' một tiếng nuốt nước bọt, trong lòng chút hoảng sợ.

 

Nàng nuốt ngược những lời sắp c.h.ử.i khỏi miệng, chỉ uất ức Hạ Vãn Nguyệt, dám một lời nào.

 

Hạ Vãn Nguyệt thẳng , xe bò. Mấy khác xe bò đều 'ực' một tiếng nuốt nước bọt, thấy Hạ Vãn Nguyệt bước lên đều rụt rè nép góc bên cạnh.

 

Đợi một lúc, xe bò cuối cùng cũng đầy khách, Triệu Đại Hoa đất cũng ôm mặt uất ức về thôn.

 

Mèo Dịch Truyện

Hạ Vãn Nguyệt nữ nhân chắc chắn sẽ cam tâm, sẽ ở trong thôn thêu dệt chuyện gì về .

 

nàng chẳng bận tâm, từ hôm qua đến giờ, nàng luôn rằng ác giả ác báo.

 

Danh tiếng đối với nàng là vô dụng, nàng một nữ nhi dẫn theo ba đứa trẻ, chính là cần cứng rắn lên.

 

Bằng ai cũng sẽ nghĩ nàng dễ bắt nạt.

 

Xe bò lắc lư một canh giờ, cuối cùng cũng đến trấn .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-goa-phu-con-phai-cung-nguoi-ta-tranh-nan-nua-sao/chuong-17-trieu-dai-hoa-lam-loi.html.]

 

“Dừng!”

 

Lưu Đại Đầu kéo chặt dây cương, xe bò dừng .

 

“Được , các ngươi mau ! Ta ở đây đợi các ngươi hai canh giờ, nhớ đúng giờ nhé! Quá giờ sẽ đợi .”

 

Mọi gật đầu, vác đồ đạc nhanh chóng tản .

 

Hạ Vãn Nguyệt gật đầu với Lưu Đại Đầu, xoay trong. Ở cổng thành hai tên nha dịch đang duy trì trật tự.

 

Trên các con phố trấn cũng thỉnh thoảng nha dịch tuần tra. Bước cổng thành, xung quanh ít quán hàng rong.

 

Tiếng rao hàng các loại nối tiếp ngừng, trong khí hòa lẫn mùi hương thức ăn bay lượn khắp nơi.

 

Hạ Vãn Nguyệt liếc những quầy bán đồ ăn.

 

Trong túi tiền, ăn cũng chẳng . Đột nhiên nàng nhớ tiền nàng tìm thấy trượng phu đây.

 

Nàng lặng lẽ lấy từ gian một cái túi gấm, từ bên trong móc một thỏi bạc nhỏ.

 

Đi đến một nơi bán bánh bao, càng đến gần mùi hương càng nồng.

 

“Lão bản, bánh bao bán thế nào?”

 

“Khách quan, bánh bao một văn tiền một cái, màn thầu một văn tiền hai cái, bao nhiêu?”

 

Lão bản thấy Hạ Vãn Nguyệt tới, vội vàng niềm nở chào đón.

 

“Cho mười cái bánh bao, hai mươi cái màn thầu.”

 

Hạ Vãn Nguyệt xong, lão bản liền nhanh tay lẹ chân bỏ lá sen, gói .

 

“Khách quan, đây là mười cái bánh bao, hai mươi cái màn thầu của , tổng cộng hai mươi văn, cầm chắc nhé, đây là tiền thối cho , cất kỹ.”

 

“Lão bản, hỏi thăm một chút, ở trấn tửu lầu nào nhất? Giá cả công bằng nhất? Chưởng quỹ nào thật thà nhất?”

 

Lão bản đậy nắp lồng hấp , giơ tay chỉ cho Hạ Vãn Nguyệt.

 

“Phía rẽ trái một Tần An tửu lầu, đồ ăn nhà bọn họ là công bằng nhất, danh tiếng ở trấn cũng nhất. Khách quan nếu bán đồ, thì hãy đến nhà bọn họ !”

 

Hạ Vãn Nguyệt lời cảm ơn, cất đồ gùi.

 

Nàng lấy một cái bánh bao c.ắ.n ăn, một chén sạch ba cái mới dừng .

 

“Mùi vị cũng tệ, đợi một thời gian nữa sẽ mua thêm chút.”

 

sắp tới lánh nạn, cần tích trữ thêm chút lương khô.

 

Đi theo hướng mà bán bánh bao chỉ, Thái An tửu lầu ngay gần khúc quanh.

 

Bây giờ giờ ăn, trong tửu lầu chẳng mấy , chưởng quỹ đang tính sổ ở quầy, tiểu nhị thì cầm giẻ lau bàn.

 

“Ấy, khách quan mấy vị? Muốn dùng gì ạ? Tửu lâu chúng hôm nay ...”

 

Hạ Vãn Nguyệt giơ tay ngăn lời giới thiệu của tiểu nhị.

 

“Tiểu ca, xin , đến để dùng bữa.”

 

“Ta một con gấu, các ngươi thu mua ?”

 

“Cái gì, ngươi săn gấu ?”

 

Tiểu nhị đ.á.n.h giá Hạ Vãn Nguyệt một lượt, thấy nàng hình gầy gò, mặt vàng da xanh, thấy suy dinh dưỡng, dáng vẻ yếu ớt chịu nổi một làn gió, chút nghi ngờ chằm chằm nàng.

 

Hạ Vãn Nguyệt sự nghi hoặc của y, cũng giải thích, chỉ :

 

“Ta quả thực một con gấu, xin hỏi các ngươi thu mua ?”

 

Tiểu nhị hồn, vội vàng lớn tiếng gọi chưởng quỹ.

 

Chưởng quỹ đang tính sổ quầy tranh thủ ngước mắt y một cái, hỏi:

 

“Tiền tiểu tử, chuyện gì ?”

 

“Chưởng quỹ, một cô nương đến nàng săn gấu.”

 

Lời tiểu nhị dứt, chưởng quỹ chợt phản ứng , ngẩng đầu sang.

 

Y nhanh chóng bước từ quầy, vẻ mặt kinh ngạc Hạ Vãn Nguyệt :

 

“Cô nương, là nhà của cô nương săn gấu ?”

 

Chưởng quỹ cũng tin hình gầy yếu của Hạ Vãn Nguyệt thể g.i.ế.c gấu.

 

Hạ Vãn Nguyệt gật đầu.

 

“Các ngươi thu mua ?”

 

 

Loading...