Xuyên Thành Góa Phụ, Còn Phải Cùng Người Ta Tránh Nạn Nữa Sao? - Chương 145: Lòng người dễ đổi thay 1 ---

Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:59:36
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nàng thiện tâm, ban đầu giúp thôn trồng hoa, dạy đồ hầm, là để bản thể an lập nghiệp, nhưng điều nghĩa là kẻ ngốc trong trận tuyết tai.

 

Lương thực và củi lửa của nhà nàng, đều do nàng từng chút một tích góp, nghĩa vụ lấp đầy cái lỗ của khác.

 

Lời dứt, bên ngoài cổng sân liền truyền đến tiếng gõ cửa, còn xen lẫn tiếng của Lưu Quế Hoa.

 

“Muội Hạ, mở cửa mà! Trong nhà sắp hết lương thực , con bé đói đến phát , san sẻ cho một ít !”

 

Hạ Vãn Nguyệt nhúc nhích, Lý Tri Hạ ôm Tiểu Bạch, nhỏ giọng : “Nương, là dì Quế Hoa…”

 

“Người đáng thương ắt chỗ đáng hận, cần quản nàng .”

 

Hạ Vãn Nguyệt ngắt lời nàng: “Lúc nàng bịa đặt về nhà , nghĩ đến chuyện đáng thương?”

 

Vừa , nàng đến cạnh cửa, cách cửa lạnh lùng : “Lương thực nhà cũng còn nhiều, còn để dành cho bọn trẻ ăn, thật sự thể chia sẻ , ngươi hãy hỏi nhà khác !”

 

Lưu Quế Hoa bên ngoài cửa còn dây dưa, nhưng bên cạnh kéo .

 

Đó là dì Trần trong thôn, nàng cũng từng đến mượn lương thực, khi Hạ Vãn Nguyệt khéo léo từ chối, cũng điều mà thôi.

 

Lưu Quế Hoa cam lòng mắng vài câu, tiếng bước chân dần xa.

 

Lý Ôn Ngôn bóng lưng nương, trong lòng hiểu rõ.

 

Nương thiện lương, chỉ là cái của , chỉ dành cho những xứng đáng.

 

Giống như Chính Lý gia gia và Vương đại nương, hôm qua Chính Lý bất chấp tuyết lớn đến với họ rằng giếng ở đầu thôn phía đông đóng băng, bảo họ đến giếng ở đầu thôn phía tây múc nước. Nương liền tức khắc bảo mang mấy chiếc bánh nướng xong của nhà đưa cho nhà Chính Lý một ít.

 

Sáng sớm ngày thứ tư, tuyết dường như cuối cùng cũng nhỏ một chút.

 

Hạ Vãn Nguyệt dắt con la, định về phía tây thôn lấy nước.

 

Vừa khỏi cửa liền thấy Chính Lý dẫn theo mấy trai trẻ đang xúc tuyết, cố gắng dọn dẹp một con đường thông ngoài thôn.

 

“Vãn Nguyệt, nàng lấy nước ?”

 

Chính Lý dừng công việc trong tay, “Giếng phía tây cũng đóng băng . Ta bảo mấy trai trẻ đun chút nước nóng để tan băng, nếu nhà nàng lấy nước, đợi khi tan băng mới .”

 

Hạ Vãn Nguyệt gật đầu, ánh mắt quét qua xa.

 

Trương lão nhị đang co rúm mái hiên nhà , họ xúc tuyết, nhưng đến giúp.

 

Chính Lý thở dài: “Có những chính là như , ngày thường chỉ nghĩ đến việc chiếm lợi, đến lúc gặp khó khăn , ngay cả một ngón tay cũng nhấc.”

 

Hạ Vãn Nguyệt đáp lời, nàng sớm rõ lòng trong thôn, , cần cưỡng cầu.

 

Khi gánh nước về, Hạ Vãn Nguyệt thắng xe la nhà thật , chất thêm một ít đồ hầm và son phấn lên xe.

 

Lý Ôn Ngôn nghi hoặc hỏi: “Nương, ?”

 

“Đi trấn xem , tiện thể mua thêm ít than củi về.”

 

“Trận tuyết trông như còn kéo dài lâu, than củi trong nhà sắp dùng hết , bổ sung một ít, nếu trong phòng quá lạnh, các con sẽ cảm.”

 

Chính Lý nàng trấn , vội vàng đến dặn dò: “Trên đường cẩn thận, nếu gặp đống tuyết thì vòng qua mà , thật sự thì về, đừng cố sức.”

 

Hạ Vãn Nguyệt đáp lời, thúc xe la từ từ ngoài thôn.

 

Vệt bánh xe nền tuyết sâu, con la khó khăn.

 

Xe la nghiến tuyết để hai vệt sâu, Hạ Vãn Nguyệt siết chặt dây cương, ánh mắt cảnh giác quét qua ven đường.

 

Tuyết đọng ngập quá mắt cá chân, vài chỗ gió thổi thành những gò tuyết nhỏ, bên chừng còn ẩn giấu những hố băng.

 

Nàng lấy cây gậy gỗ mà Chính Lý đưa đó từ xe, thỉnh thoảng dò xét con đường phía , con la cũng dường như hiểu ý , mỗi bước đều đặc biệt cẩn trọng.

 

Đi chừng gần hai canh giờ, cuối cùng cũng thấy bóng dáng Huệ Châu thành.

 

con đường ở cửa thành tuyết đọng chắn gần hết, mấy tên nha dịch đang vung xẻng sắt dọn dẹp. Thấy Hạ Vãn Nguyệt thúc xe la đến, từ xa lớn tiếng gọi: “Đường thông, !”

 

Hạ Vãn Nguyệt ghìm xe la , từ xe bưng xuống một vò rượu hoa cúc nhỏ đưa qua: “Mấy vị đại ca vất vả , chút rượu ấm , Vọng Hải Thôn, trong nhà một lô đồ hầm và son phấn, đưa thành, phiền các vị chiếu cố.”

 

Mấy tên lính gác nhận lấy rượu, ngửi thấy mùi rượu thơm nồng, sắc mặt dịu đôi chút, chỉ một con đường nhỏ: “Từ đằng đó vòng , cẩn thận chút, hôm qua một cỗ xe ngựa mắc kẹt ở đó.”

 

Cảm ơn nha dịch, Hạ Vãn Nguyệt thúc xe la theo con đường nhỏ.

 

Con đường càng khó hơn, tuyết ngập đến chân la, mấy bánh xe đều lún sâu hố tuyết, may mà nàng sức lực lớn, còn thể nhấc lên một chút, nếu mắc kẹt thì một nàng sẽ phiền phức.

 

Lòng bàn tay dắt la nhanh chóng hằn lên vết đỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-goa-phu-con-phai-cung-nguoi-ta-tranh-nan-nua-sao/chuong-145-long-nguoi-de-doi-thay-1.html.]

 

Mãi mới trấn, đường phố vắng vẻ hiu quạnh, chỉ vài cửa tiệm mở cửa.

 

Hạ Vãn Nguyệt tiên đến tiệm tạp hóa thường hợp tác, chưởng quỹ thấy nàng bất chấp tuyết lớn mà đến, kinh ngạc : “Hạ lão bản, thời tiết thế mà cô vẫn dám ngoài ? Đường trong thành cũng chặn , hàng của cô e là thể giao .”

 

“Ta .”

 

Hạ Vãn Nguyệt vén tấm chăn bông xe la lên, để lộ đồ hầm và son phấn, “Lão bản, còn than củi ? Ta mua hết.”

 

Chưởng quỹ lộ vẻ khó xử, “Hạ lão bản, than củi tồn kho còn nhiều. Gần đây tuyết tai, đều tranh giành mua, chỉ thể chia sẻ cho cô một phần nhỏ.”

 

Hạ Vãn Nguyệt nhíu mày, đủ dùng cho gia đình, nhưng cũng còn cách nào khác, đành mua phần .

 

Trả tiền xong, nàng hỏi: “Chưởng quỹ, ông trong trấn còn nơi nào thể mua than củi ?”

 

Chưởng quỹ suy nghĩ một chút, “Phía tây thành một bãi than, nhưng đường xa, tuyết lớn, dễ .”

 

Hạ Vãn Nguyệt dắt xe la, định , nghĩ đến tuyết lớn thế , còn mua than củi, qua các cửa tiệm cũng tiện, bèn đầu hỏi chủ tiệm.

 

“Hôm nay mang theo một ít đồ hầm và son phấn, ông mua ?”

 

Chưởng quỹ kinh ngạc, lập tức gật đầu: “Được, đồ hầm mua hết, son phấn thì để cho mấy hộp, nương tử và con gái nhà đều thích.”

 

Mèo Dịch Truyện

Suốt đường , tuyết càng rơi càng lớn, gió như d.a.o cắt mặt.

 

Xe la khó khăn tiến bước nền tuyết, mấy suýt chút nữa thì lật nhào.

 

Mãi mới đến bãi than, phát hiện nơi đây đông nghẹt, đều là đến mua than.

 

Hạ Vãn Nguyệt xếp hàng lâu, mới đến lượt nàng, mua hết than củi còn , cuối cùng cũng dự trữ đủ than cho mùa đông .

 

Thanh toán xong, Hạ Vãn Nguyệt chất than củi mua lên xe, đến tiệm thuốc.

 

Nàng lo lắng tuyết tai sẽ dịch bệnh, nên chuẩn một ít thảo dược.

 

Chủ tiệm t.h.u.ố.c thấy nàng suy nghĩ chu đáo, liền tặng thêm cho nàng hai gói lá ngải cứu để xua lạnh, dặn dò: “Tuyết e rằng còn rơi nữa, trong nhà nên đốt nhiều ngải cứu, thể phòng tránh cảm lạnh.”

 

Lúc về, trời âm u, những hạt tuyết bắt đầu rơi xuống.

 

Hạ Vãn Nguyệt dám chần chừ, thúc xe la tăng tốc.

 

Khi ngang qua một khu rừng, đột nhiên thấy tiếng bước chân phía , nàng mạnh mẽ đầu , thấy bảy tám tên hán tử mặc áo ngắn đang chằm chằm xe la, ánh mắt mấy thiện ý.

 

Hạ Vãn Nguyệt nắm chặt cây gậy gỗ trong tay, giọng lạnh như băng.

 

“Các ngươi gì?”

 

Hai tên hán tử đó thấy nàng là một nữ nhân, lá gan lớn hơn đôi chút.

 

“Để đồ vật, chúng sẽ thả ngươi !”

 

Hạ Vãn Nguyệt lạnh một tiếng, “Chỉ bằng các ngươi cũng xứng ?”

 

Vừa , nàng giơ cao cây gậy gỗ trong tay, bày tư thế phòng thủ.

 

Hai tên đó , một kẻ bên trái một kẻ bên bao vây đến.

 

Một tên trong đó vươn tay định túm dây cương xe la, Hạ Vãn Nguyệt nhanh mắt nhanh tay, cây gậy gỗ vung mạnh , đ.á.n.h trúng cánh tay tên đó, khiến đau đớn kêu t.h.ả.m một tiếng.

 

Tên còn thấy , từ thắt lưng rút chủy thủ, hung hăng bổ nhào tới.

 

Hạ Vãn Nguyệt linh hoạt né tránh, thuận thế dùng côn gỗ quật chân , loạng choạng ngã xuống đất.

 

Mấy tên hán tử còn thấy đồng bọn chịu thiệt, liền xông lên. Hạ Vãn Nguyệt trực tiếp rút con d.a.o bổ dưa xe ngựa .

 

“Con d.a.o của lâu lắm thấy máu.”

 

“Muốn c.h.ế.t thì các ngươi cứ việc xông lên.”

 

Đám hán tử khí thế của nàng trấn áp, nhất thời dám tiến tới.

 

Một tên trông vẻ là cầm đầu, ánh mắt hung ác, quát lớn: “Huynh , đừng để nàng hù dọa, nữ nhân chỉ một , sợ gì chứ, xông lên!”

 

Mọi nữa vây quanh, Hạ Vãn Nguyệt bình tĩnh ứng phó, con d.a.o bổ dưa trong tay vung vẩy mạnh mẽ như gió, nhất thời khiến bọn chúng khó mà tiếp cận.

 

Ta vất vả lắm mới định cuộc sống, con d.a.o bổ dưa cũng lâu nhuộm máu.

 

Xem thời gian sống quá an phận , đám tranh tới chịu c.h.ế.t.

 

 

Loading...