Xuyên Thành Góa Phụ, Còn Phải Cùng Người Ta Tránh Nạn Nữa Sao? - Chương 144: --- Đại tuyết.
Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:59:35
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Xe la đến gần cửa, Hạ Vãn Nguyệt cảm thấy điều bất thường.
Mèo Dịch Truyện
Những hạt tuyết từ dạng bông tuyết như lông ngỗng biến thành những mảnh tuyết dày đặc, gió cũng dữ dội hơn, cuốn theo bọt tuyết tạt mặt đau rát, mặt biển xa xa ẩn trong làn sương trắng xóa, ngay cả đường bờ biển quen thuộc cũng rõ.
Nàng vội vàng kéo dây cương xe la, cho con la chậm , trong lòng nàng ngầm cảm thấy nặng trĩu.
Cơn tuyết rơi quá nhanh, quá dày đặc, nếu cứ tiếp tục thế , e rằng sẽ xảy chuyện.
“Nương, ?”
Vừa dừng xe, Lý Ôn Ngôn thấy động tĩnh, siết chặt áo bông, chạy ngoài.
Hạ Vãn Nguyệt trả lời, ngẩng đầu lên bầu trời, mây xám chì đè thấp đến cực điểm, như thể giây tiếp theo sẽ sụp xuống.
“A Ngôn, mau giúp nương dọn đồ, mang đồ nhà cứ ở trong nhà, đừng ngoài, trời lạnh lắm, nương sẽ đưa xe la hậu viện.”
Hạ Vãn Nguyệt giật nhẹ dây cương, con la dường như cũng nhận sự bất thường của thời tiết, tăng tốc bước chân.
Tiếng bánh xe nghiến tuyết tiếng gió tuyết át , chỉ còn ánh sáng ấm áp của chiếc đèn lồng chiếu một đoạn đường nhỏ phía rõ ràng.
Sau khi đưa xe la chuồng bò ở hậu viện, nàng thêm cỏ khô cho tất cả gia súc trong hậu viện.
Lại lấy bạt dầu vây quanh, ngăn gió lạnh lùa .
Trải đầy cỏ ngọt dày đặc trong góc chuồng bò, đảm bảo những gia súc sẽ đông lạnh.
Hạ Vãn Nguyệt vội vã trở trong nhà.
Lý Ôn Ngôn sắp xếp xong đồ mua, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh đến đỏ bừng.
“Nương, thời tiết đột nhiên trở nên tệ thế ạ?”
Lý Ôn Ngôn lo lắng hỏi.
Hạ Vãn Nguyệt xoa đôi tay đông cứng, : “Trận tuyết e là dừng trong chốc lát, chúng chuẩn ứng phó.”
Nàng đến bên cửa sổ, ngoài trời tuyết càng lúc càng lớn, hàng mày cau chặt.
Đột nhiên, một trận gió mạnh thổi qua, cửa sổ thổi "loảng xoảng" vang lên.
Hạ Vãn Nguyệt trong lòng "thịch" một tiếng, vội vàng kiểm tra xem cửa sổ đóng chặt .
Hạ Vãn Nguyệt chậu than sưởi tay.
Đột nhiên thấy tiếng gõ cửa ngoài.
Vừa đến cửa sân nhà , mở cửa , thấy Chính Lý khoác áo tơi, đội nón lá trong tuyết, tay còn nắm một mảnh giấy đầy chữ.
Thấy Hạ Vãn Nguyệt về, vội vàng đón , giọng vì lạnh mà run.
“Vãn Nguyệt nha đầu! Cơn tuyết rơi thật quái dị, xem ở đầu thôn phía Tây, mấy nhà mái nhà tuyết tích quá dày, kèo đều cong . Ta bảo các hậu sinh từng nhà thông báo, để quét tuyết mái nhà , nhà nàng chuyện gì ?”
Hạ Vãn Nguyệt trong lòng thắt , nhận lấy tờ giấy xem, bên ghi những nhà cần giúp đỡ quét tuyết, đa là già và các hộ neo đơn trong thôn.
Nàng đầu , với Lý Ôn Ngôn đang thò đầu ngoài : “A Ngôn ở nhà chăm sóc , đừng ngoài.”
Rồi sang Chính Lý : “Chính Lý thúc, con cùng . Nhà con xẻng sắt và chổi, gọi thêm mấy hậu sinh khỏe mạnh, đến mấy nhà nguy hiểm nhất .”
Chính Lý gật đầu, dặn dò: “Nàng chú ý an , tuyết trơn lắm, khi leo thang nhớ chậm một chút.”
Hai ngang qua nhà Chính Lý, Vương đại nương từ trong nhà chạy , tay cầm hai chiếc áo tơi dày cộm.
“Hai đứa mặc cái , đừng để cảm lạnh! Ta bảo mấy lão bà đốt gừng , đợi các cháu về uống.”
Hạ Vãn Nguyệt nhận lấy áo tơi khoác , cùng Chính Lý về phía đầu thôn phía Tây.
Gió tuyết càng lúc càng lớn, mỗi bước đều tốn nhiều sức lực.
Đi ngang qua nhà Trương thẩm, thấy Trương thẩm đang đạp thang leo lên mái nhà, Hạ Vãn Nguyệt vội vàng gọi bà .
“Dì Trương, xuống , để !” Vừa , nàng nhận lấy cây chổi từ tay dì Trương, đạp lên thang mà trèo lên mái nhà.
Tuyết đọng ngập đến mắt cá chân, mỗi bước đều lún sâu một vệt. Nàng vung chổi, hất tuyết xuống mái hiên, Chính Lý và mấy trai trẻ ở tiếp ứng, gom tuyết quét thành đống ở đất trống.
Tuyết mái càng quét càng dày, tay Hạ Vãn Nguyệt lạnh cóng gần như mất hết cảm giác, nhưng nàng dám dừng .
Một khi mái nhà tuyết đọng đè sập, những bên trong sẽ gặp nguy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-goa-phu-con-phai-cung-nguoi-ta-tranh-nan-nua-sao/chuong-144-dai-tuyet.html.]
Quét dọn xong nhà dì Trương, nàng đến nhà chú Trần, nhà bà Lưu cô quả, mãi đến giờ Hợi mới xem xét xong xuôi mấy hộ gia đình đang gặp nguy hiểm trong thôn.
Khi về đến nhà, Hạ Vãn Nguyệt ướt sũng, tóc còn đọng những mảnh băng nhỏ.
Lý Ôn Ngôn vội vàng đưa lò sưởi tay, bưng đến gừng nóng.
Nàng ôm tách gừng, ngoài cửa sổ thấy tuyết lớn vẫn ngừng rơi, lòng vẫn thắt .
Nếu tuyết còn rơi thêm một đêm nữa, ruộng đồng, nhà cửa trong thôn e là đều sẽ ảnh hưởng.
Chính Lý đúng, trận tuyết e rằng là điềm báo của một trận tuyết tai, những ngày sắp tới sẽ nhiều việc .
Hạ Vãn Nguyệt uống xong gừng, liền thấy tiếng ho yếu ớt của Lý Tri Hạ từ trong phòng vọng .
Lòng nàng thắt , vội vàng bước gian trong, thấy Lý Tri Hạ khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì sốt, thở gấp gáp.
“Hạ Hạ ?”
Hạ Vãn Nguyệt lo lắng sờ trán đứa bé, nóng bỏng đến đáng sợ.
Lý Ôn Ngôn một bên với giọng sắp : “Nương, Tri bắt đầu ho từ khi .”
Hạ Vãn Nguyệt sốt ruột tự trách.
“A Ngôn, con đun chút nước nóng.”
Nàng sai Lý Ôn Ngôn , vội vàng lấy t.h.u.ố.c trong gian , cho Lý Tri Hạ uống.
nửa canh giờ trôi qua, cơn sốt của đứa bé vẫn hạ.
Bên ngoài tuyết vẫn rơi, đường xá phong tỏa, căn bản cách nào mời lang trung.
Hạ Vãn Nguyệt canh bên giường con, nắm lấy bàn tay nhỏ nóng bỏng của nàng, nước mắt chực trào trong khóe mắt.
Nàng ngừng dùng khăn ướt đắp lên trán con, cầu nguyện con bé thể nhanh chóng bình phục.
Đột nhiên, Lý Tri Hạ mơ màng gọi một tiếng “Nương”, Hạ Vãn Nguyệt vội vàng ghé sát, nhẹ giọng an ủi: “Ngoan con, nương ở đây, sẽ khỏe thôi.”
Nàng quyết định, dù tuyết rơi lớn đến mấy, nếu tình hình của con bé vẫn chuyển biến , nàng sẽ bất chấp tuyết lớn mời lang trung.
Lại qua một lát, nhiệt độ cơ thể Lý Tri Hạ cuối cùng cũng giảm xuống.
Trái tim Hạ Vãn Nguyệt treo lơ lửng cuối cùng cũng đặt xuống.
Cả một đêm đều canh bên giường đứa bé , cứ hai canh giờ thức dậy sờ trán một .
Trời dần sáng, một tiếng gà gáy xé tan sự yên tĩnh của Vọng Hải Thôn.
Tuyết lớn liên tục rơi suốt ba ngày, Vọng Hải Thôn tuyết phong tỏa.
Lý Tri Hạ bệnh lâu , Tiểu Bạch cũng theo đó mà bệnh.
Để chăm sóc hai đứa nhỏ, Hạ Vãn Nguyệt suốt ba ngày liền ngủ ngon giấc.
Bị tiếng gà gáy đ.á.n.h thức, nàng lật , tiếp tục ngủ.
Lý Ôn Ngôn nương mấy ngày nay vất vả, sớm dậy mặc quần áo bếp nấu cơm.
Sau khi nấu cơm xong, dẫn các ăn cơm, để phần cơm của Hạ Vãn Nguyệt trong nồi. Ba đứa trẻ đều đặc biệt hiểu chuyện, gì cũng nhẹ nhàng, hề quấy rầy Hạ Vãn Nguyệt ngủ.
Tuyết đọng ngoài cổng sân chất cao nửa , gió cuốn theo những hạt tuyết nhỏ va cửa sổ, phát tiếng vù vù, ngay cả tiếng sóng biển thường ngày vốn rõ ràng cũng che lấp .
Hạ Vãn Nguyệt bên cửa sổ, ngoài thấy một màu trắng xóa mênh mông.
“Nương, tỉnh . Than củi trong nhà còn đủ đốt mấy ngày, lẽ đủ dùng .” Lý Ôn Ngôn đặt cuốn sách trong tay xuống, nhỏ giọng hỏi.
Hạ Vãn Nguyệt vỗ trán một cái, đó bận rộn chuyện khác, thế mà quên dự trữ thêm một ít than.
Nhìn ngoài tuyết lớn như lông ngỗng, Hạ Vãn Nguyệt chút đau đầu xoa xoa thái dương.
Lý Ôn Ngôn thấy nương phiền muộn, cũng theo đó mà lo lắng.
Chàng nương tuy , nhưng mấy ngày nay lông mày vẫn hề giãn .
Cửa hàng đồ hầm đứt hàng, nguyên liệu son phấn tuy đủ, nhưng thể đưa ngoài. Trong thôn vẫn thỉnh thoảng đến gõ cửa, mượn lương thực, mượn củi.
Hạ Vãn Nguyệt thu hồi ánh mắt, giọng điệu bình tĩnh: “Đủ cho mấy nương con dùng mười ngày ? Người khác đến mượn, cứ nhà cũng túng thiếu, dư thừa.”