Xuyên Thành Góa Phụ, Còn Phải Cùng Người Ta Tránh Nạn Nữa Sao? - Chương 134: Chuyện mùa thu ---

Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:59:24
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mùa thu ở Vọng Hải thôn, đưa đến bởi làn gió mát đầu tiên mang theo mùi tanh của biển.

 

Sáng sớm khi đẩy cửa viện, Hạ Vãn Nguyệt luôn thấy tiên những chiếc lá cây đại thụ ở góc sân, đêm qua còn xanh đậm, sáng nay điểm thêm viền vàng nhạt, gió thổi qua, vài chiếc lá xoay tròn rơi bức tường xi măng xám xanh, như điểm thêm vài nét vẽ dịu dàng cho bức tường.

 

Vườn rau nhà là nơi náo nhiệt nhất.

 

Giàn cà chua cải tiến từ hiện đại tuy còn phát triển mạnh mẽ như giữa mùa hè, nhưng vẫn kiên cường treo vài quả chín muộn, đỏ như những chiếc đèn lồng nhỏ, ẩn trong những tán lá xanh vàng xen kẽ.

 

Xà lách mọc càng xum xuê, từng bụi chen chúc trong luống, lá dày mỡ màng đến mức thể véo nước.

 

Lý Chi Hạ mỗi sáng đều xách giỏ tre nhỏ, hái một nắm lá non nhất, đến trưa trộn với dầu mè và dấm, thành một món rau thanh mát.

 

Điều khiến vui mừng nhất là giàn mướp ở góc tường, dây mướp tuy bắt đầu khô héo, nhưng vẫn treo vài quả mướp mũm mĩm, Hạ Vãn Nguyệt thường hái xuống nấu canh, trong bát canh trắng sữa nổi lên những lát mướp xanh biếc, ngay cả Tiểu Bạch cũng thể uống gần nửa bát.

 

Ruộng khoai lang cạnh sân thu hoạch xong từ lâu, chỉ còn mảnh đất cày xới phẳng phiu, toát hương thơm ẩm ướt của đất.

 

Dân làng học theo cách của Hạ Vãn Nguyệt, trồng củ cải và cải thảo chịu lạnh đất, từ xa, từng mảng cây rau non xanh biếc trải cánh đồng, như một tấm t.h.ả.m xanh phủ lên đất nhiễm mặn.

 

Mỗi sáng sớm, đều thể thấy dân làng vác cuốc đồng, nhổ cỏ, tưới nước, miệng ngân nga khúc dân ca của Vọng Hải thôn, âm thanh hòa cùng tiếng sóng biển, bay xa trong ánh nắng thu.

 

Cuộc sống học hành của Lý Ôn Ngôn cũng thêm phần thi vị mùa thu.

 

Hậu viện trường tư thục của Trần Tú tài trồng hai cây quế, khi thu liền chi chít những bông hoa vàng li ti, gió thổi qua, cả sân đều ngập hương thơm ngọt ngào.

 

Lý Ôn Ngôn mỗi ngày tan học trở về, vạt áo đều vương vấn hương quế, trong tay còn nắm chặt bánh quế do Trần Tú tài tặng, là thầy thưởng cho vì học thuộc bài nhanh.

 

Chàng chia bánh quế cho và Tiểu Bạch, còn thì ghế đá trong sân, ánh chiều tà, một lượt cuốn “Luận Ngữ” học trong ngày, giọng trong trẻo, hòa cùng tiếng còi tàu của những chiếc thuyền cá trở về từ xa, vô cùng êm tai.

 

Tiệm đồ kho của Hạ Vãn Nguyệt cũng thêm những kiểu dáng mới của mùa thu.

 

Nàng từ trong gian lấy hoa quế khô và vỏ quýt khô, khi kho thêm một chút , thành vịt kho hoa quế và thịt kho vỏ quýt.

 

Ngày đầu tiên mắt, cửa tiệm xếp hàng dài, những khách quen trong thành khi nếm thử đều khen món kho “vị của mùa thu”.

 

Phu nhân Tri phủ Vương thị càng sai bà v.ú đến, một mua mấy cân, là để cho Tri phủ và bọn trẻ ăn vặt, còn đặc biệt nhắn lời, bảo Hạ Vãn Nguyệt thêm nhiều, đợi mấy hôm nữa phủ tổ chức tiệc thu, sẽ dùng để đãi khách.

 

Biển cả cơn bão, mùa thu cũng trở nên hiền hòa hơn.

 

Vào chập tối, Hạ Vãn Nguyệt thường dẫn các con dạo biển.

 

Hoàng hôn nhuộm mặt biển thành màu đỏ vàng, sóng biển nhẹ nhàng vỗ về bờ cát, mang theo đủ loại vỏ sò và ốc biển nhỏ.

 

Lý Chi Hạ và Tiểu Bạch bờ cát đuổi bắt vui đùa, nhặt những vỏ sò xinh .

 

Lý Ôn Ngôn thì giúp nương xách giỏ nhỏ, thỉnh thoảng sẽ cúi xuống nhặt vài con cua nhỏ sóng đ.á.n.h dạt bờ, mang về cho Tiểu Bạch chơi.

 

Những chiếc thuyền cá xa xa khoác ánh hoàng hôn trở về bến, tiếng của ngư dân và tiếng lưới cá thu , hòa cùng tiếng sóng biển, tạo nên bức tranh mùa thu ấm áp nhất của Vọng Hải thôn.

 

Vọng Hải thôn về đêm, càng thêm vài phần tĩnh mịch.

 

Tiếng côn trùng ngoài sân dần thưa thớt, chỉ còn thỉnh thoảng vài tiếng ch.ó sủa, và tiếng sóng biển vỗ nhẹ từ xa.

 

Ánh trăng rải bức tường xi măng, chiếu sáng cả sân.

 

Gió thu lùa qua khe cửa sổ, mang theo hương quế ngọt ngào và vị mặn của biển.

 

……………

 

Sáng sớm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-goa-phu-con-phai-cung-nguoi-ta-tranh-nan-nua-sao/chuong-134-chuyen-mua-thu.html.]

 

Hạ Vãn Nguyệt gọi Tiểu Bạch thức dậy, thấy tiếng Chính Sự vang vọng từ ngoài sân.

 

“Các nhà các hộ đều mau cắm thù du lên nào! Trưa nay sân phơi thóc đầu thôn ăn bánh, uống rượu hoa cúc nhé!”

 

Nàng dậy, từ gian lấy cành thù du chuẩn sẵn từ .

 

Đây là do mấy hôm nàng đặc biệt lên núi thôn hái về, dùng tro cây ngâm để bảo quản, cành còn điểm xuyết những quả nhỏ li ti màu đỏ, trông vô cùng tươi tắn.

 

Lý Ôn Ngôn chủ động mang thang đến, giúp cắm cành thù du ở hai bên cổng viện và mái hiên, cành lá xanh biếc nền cho những quả đỏ, tức thì thêm vài phần náo nhiệt của ngày lễ.

 

Lý Chi Hạ thì ôm Tiểu Bạch, cài một cành thù du nhỏ lên vạt áo , nghiêm túc : “Tiểu Bạch bình an nhé!”

 

Vừa dọn dẹp xong, Trương thẩm bên cạnh xách một giỏ tre đến nhà, trong giỏ đựng bánh Trùng Dương hấp xong.

 

Bánh trắng như tuyết, bên rải một lớp hoa quế vàng óng và táo đỏ căng mọng, nóng quyện hương thơm ngọt ngào bay thẳng mặt.

 

“Vãn Nguyệt tử, bánh hấp xong , mau cho các cháu nếm thử! Chính Sự , bánh Trùng Dương năm nay các nhà đều nhiều hơn một chút, lát nữa mang sân phơi thóc, cùng ăn mới náo nhiệt.”

 

Hạ Vãn Nguyệt vội vàng nhận lấy, cũng từ nhà bếp bưng cánh vịt và thịt kho xong, đựng hộp thức ăn sạch sẽ.

 

“Trương thẩm, đây là đồ kho nhà , lát nữa mang chia cho . Thẩm đợi một lát, chúng cùng sân phơi thóc.”

 

Nói quần áo sạch sẽ cho các con, Lý Ôn Ngôn mặc một chiếc áo dài vải thô màu xanh chàm, Lý Chi Hạ thì mặc áo bông nhỏ màu hồng, Tiểu Bạch khoác chiếc áo choàng màu vàng nhạt, ba chị em cạnh , như ba cây non tràn đầy sức sống.

 

Trên đường đến sân phơi thóc, cổng viện nhà nào nhà nấy đều cắm thù du, trong ngõ tràn ngập tiếng của dân làng.

 

Có nhà cầm bánh rán chiên xong, nhà xách rượu hoa cúc ủ sẵn, những đứa trẻ tay cầm diều giấy màu sắc, nhảy nhót chạy phía .

 

Chính Sự đang dẫn theo mấy thanh niên, dựng bàn gỗ ở giữa sân phơi thóc, bàn bày sẵn mấy đĩa bánh Trùng Dương và từng chum rượu hoa cúc, miệng chum dán vải đỏ, trông vô cùng vui vẻ.

 

“Nha đầu Vãn Nguyệt đến !”

 

Chính Lý thấy nàng, gọi: “Nhanh đặt đồ đây! Đồ kho nhà nàng ở Huệ Châu nổi danh lắm đấy, hôm nay nếm thử vài miếng mới !”

 

Dân làng xung quanh cũng hò reo theo, Lý Ôn Ngôn đến chút ngại ngùng, nhưng vẫn thẳng tấm lưng nhỏ, giúp nương bày đồ kho trong hộp thức ăn .

 

Chẳng mấy chốc, sân phơi lúa trở nên náo nhiệt.

 

Bên cạnh bàn gỗ, vây kín, tay cầm bánh, uống rượu hoa cúc, rôm rả.

 

Chính Lý hắng giọng, cao : “Năm nay thôn Vọng Hải chúng mùa, theo nha đầu Vãn Nguyệt đều kiếm ít tiền, đây đều là nhờ phúc của nha đầu Vãn Nguyệt! Mọi trong lòng ghi nhớ, ơn, đừng những chuyện nhỏ nhen, ích kỷ.

 

Thôi , hôm nay là Tết Trùng Dương, cũng nhiều nữa, chúng hãy ăn uống thật ngon lành, cũng mong năm gió hòa mưa thuận, cuộc sống ngày càng thịnh vượng!”

 

Dân làng vỗ tay rầm rộ, giơ bát rượu lên, hô to “Ngày càng hơn”.

 

gắp một miếng cánh vịt kho, khen ngợi “Vẫn là tay nghề của Hạ gia nương tử là ngon nhất”.

Mèo Dịch Truyện

 

Lý Tri Hạ kéo Tiểu Bạch, tìm bạn nhỏ chơi đùa giữa đám đông, hai đứa trẻ tay cầm bánh Trùng Dương, đứa đút một miếng, đút đứa một miếng, đến mắt híp thành đường chỉ.

 

Lý Ôn Ngôn thì theo Trần tú tài, một bên y kể điển cố “lên cao tránh tai ương” của Tết Trùng Dương, thỉnh thoảng còn giúp đưa bát rượu cho các trưởng bối, dáng một tiểu đại nhân.

 

Hạ Vãn Nguyệt bên bàn gỗ, cảnh tượng náo nhiệt mắt, trong lòng tràn đầy ấm áp.

 

Nàng bưng một bát rượu hoa cúc, khẽ nhấp một ngụm, rượu mang theo hương thơm thanh khiết của hoa cúc, đặc biệt sảng khoái.

 

Mặt biển xa xa ánh nắng thu lấp lánh sóng gợn, núi xanh phía thôn vẫn sừng sững, hương thù du trong sân theo gió bay đến, hòa quyện với mùi thức ăn và tiếng của dân làng, vương vấn mãi trung sân phơi lúa.

 

 

Loading...