Xuyên Thành Góa Phụ, Còn Phải Cùng Người Ta Tránh Nạn Nữa Sao? - Chương 104: Tần Nhạc Kịp Đến ---
Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:58:43
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Tĩnh An (Tô Giáp) chống gậy tiến lên một bước, đoản đao từ trong gậy trượt , ánh lạnh trực chỉ Lý Kiếm: “Lý Kiếm, ngươi chính là cầm thú đội lốt .
Năm xưa nếu ngươi phản bội , hãm hại , đến nông nỗi ? Ngươi nghĩ thể che giấu cả đời ? Hôm nay dù liều cái mạng già , cũng bắt ngươi huyết tẩy nợ máu!”
“Chỉ bằng ngươi ?”
Lý Kiếm lạnh, giơ tay vung lên, binh sĩ phía lập tức giương nỏ tên, mũi tên chĩa thẳng những trong tiểu viện.
“Ta khuyên các ngươi đừng phản kháng, ngoan ngoãn theo , lẽ còn thể để cho Thất điện hạ một con đường sống.
Dù , y cũng là Thất hoàng tử của Bệ hạ, vẫn còn chút giá trị lợi dụng.”
Hạ Vãn Nguyệt nhận lấy Tiểu Bạch lưng Tô Tĩnh An, buộc lên lưng .
Lại ôm chặt Ôn Ngôn và Tri Hạ phía , tay nắm chặt đao hơn, ánh mắt sắc bén như đao chằm chằm Lý Kiếm phía .
Nàng âm thầm quan sát cảnh xung quanh, bên cạnh cửa hông một cây cột gỗ to, nếu thể vòng đến đó, lẽ thể tránh tầm b.ắ.n của nỏ tên.
của Lý Kiếm vây quá chặt, chút kẽ hở nào.
“Ngươi dẫn ?”
Triệu Hằng (Trần Mặc) nắm chặt nắm đấm, cố gắng kéo dài thời gian.
“Cậu sẽ tha cho ngươi ! Y nếu ngươi ở ngay cửa nhà y bắt cóc cháu ngoại của y, y nhất định sẽ băm vằm ngươi từng mảnh.”
“Tần Nhạc?”
Lý Kiếm càng đắc ý hơn.
“Hiện giờ y đang bận xử lý ‘rắc rối’ trong quân doanh, nào thời gian quản ngươi? Ta chẳng qua là tạo cho y chút phiền phức nhỏ trong quân, y thế mà ở lì trong quân doanh, mấy ngày nay về.
Cũng là ngươi mệnh thế, nếu ngươi đến sớm vài ngày, chừng cản ngươi . À, đúng , sớm phái báo tin, y cấu kết Thất hoàng tử, mưu đồ tạo phản, giờ y sợ là khó giữ , ha ha ha ha…”
Sắc mặt Tô Tĩnh An nháy mắt trở nên trắng bệch.
Lý Kiếm mưu đồ từ , chỉ bắt Triệu Hằng, mà còn loại bỏ Tần Nhạc, cái gai trong mắt .
Y định mở miệng, thì thấy từ xa truyền đến một trận tiếng vó ngựa dồn dập, xen lẫn tiếng hô của binh sĩ.
“Tướng quân lệnh, bao vây nơi ! Không để bất kỳ ai chạy thoát!”
Nụ của Lý Kiếm cứng mặt, đột ngột đầu, chỉ thấy một đội binh sĩ mặc quân phục màu chàm cưỡi ngựa xông đến.
Những cây trường thương trong tay bọn họ lóe lên ánh hàn quang ánh trăng, nhanh bao vây chặt lấy bọn chúng.
Mèo Dịch Truyện
Người dẫn đầu là một nam nhân hình cao lớn, mặc khôi giáp, dung mạo kiên nghị, chính là Tần Nhạc, tướng quân trấn giữ Ba Lâm thành.
“Lý Kiếm, ngươi to gan thật!”
Giọng Tần Nhạc vang dội, mang theo sự tức giận, ánh mắt như đuốc chằm chằm Lý Kiếm, giọng như nghiến răng mà .
“Dám ở Tướng quân phủ của động đến cháu ngoại , còn dám vu khống mưu phản, thấy ngươi là chán sống !”
Sắc mặt Lý Kiếm biến đổi dữ dội, lui về một bước, mạnh miệng nhưng nhát gan hô lên: “Tần Nhạc, ngươi đừng vu khống trắng trợn! Ta là phụng mệnh Bệ hạ, đến bắt Thất hoàng tử mưu nghịch!”
“Mệnh Bệ hạ ?” Tần Nhạc lạnh một tiếng, từ trong n.g.ự.c áo lấy một phần thánh chỉ, mở giọng càng vang hơn.
“Mật chỉ Bệ hạ ban xuống, kẻ giả mạo thánh chỉ, ý đồ mưu hại Thất hoàng tử, mệnh quyền xử lý! ‘Chỉ ý’ trong tay ngươi, sợ là giả !”
Trán Lý Kiếm rịn mồ hôi lạnh, đại thế mất.
Hắn đột nhiên từ trong n.g.ự.c áo rút một thanh chủy thủ, định nhào về phía Triệu Hằng, nhưng Tần Nhạc một mũi tên b.ắ.n trúng vai, chủy thủ “choang” một tiếng rơi xuống đất.
“Bắt lấy!”
Tần Nhạc lệnh một tiếng, binh sĩ lập tức xông lên, đè Lý Kiếm và thủ hạ của xuống đất.
“Tần Nhạc ngươi dám, là việc cho Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ sẽ tha cho ngươi… ưm ưm ưm…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-goa-phu-con-phai-cung-nguoi-ta-tranh-nan-nua-sao/chuong-104-tan-nhac-kip-den.html.]
Lý Kiếm vùng vẫy, còn kêu gào gì đó, nhưng binh sĩ bịt miệng, kéo .
Nguy hiểm cuối cùng cũng giải trừ, cơ thể Triệu Hằng đang căng thẳng mềm nhũn , suýt nữa ngã xuống, Tô Tĩnh An đỡ lấy.
Tần Nhạc vội vàng từ ngựa nhảy xuống, nhanh chóng đến bên cạnh Triệu Hằng.
“Cháu ngoại, , đến .”
Tần Nhạc vỗ vai y, ánh mắt tràn đầy sự yêu thương.
Tô Tĩnh An thở phào nhẹ nhõm, tay chống gậy khẽ run rẩy.
Mười năm , cuối cùng cũng chờ cơ hội báo thù cho gia đình.
Hạ Vãn Nguyệt cũng đặt con d.a.o trong tay xuống, cúi đầu Bạch Nhi và Lý Ôn Ngôn, Lý Tri Hạ bên cạnh, sự lạnh lẽo trong ánh mắt dần tan biến, đó là chút yên tâm.
Tần Nhạc Hạ Vãn Nguyệt và Tô Tĩnh An, khom vái chào: “Đa tạ hai vị bảo hộ cháu , ân tình lời nào hết , xin mời đến phủ nghỉ ngơi, ngày chắc chắn sẽ hậu tạ.”
Hạ Vãn Nguyệt lắc đầu, giọng điệu vẫn bình tĩnh.
“Chúng chỉ là tình cờ gặp , nay Thất hoàng tử an , chúng cũng nên rời .”
Nàng từ lâu cuốn những tranh đấu , nay nguy hiểm giải trừ, đúng lúc rời khỏi Ba Lâm thành, đưa các con đến Huệ Châu sống những ngày tháng bình yên.
Tô Tĩnh An Triệu Hoành, ánh mắt kiên định.
“Thất hoàng tử, nếu báo thù cho Lật Phi nương nương, lúc nào cũng sẵn lòng.”
“Ta chỉ một điều kiện, chính là điều tra rõ ràng sự việc năm xưa, trả một lẽ công bằng, đó nghiêm trị kẻ hãm hại năm đó.”
Triệu Hoành Tô Tĩnh An, trịnh trọng gật đầu, “Tô thống lĩnh, nhất định sẽ quên mối huyết hải thâm thù của mẫu phi, nếu nguyện ý, hãy ở bên cạnh , trợ một tay, chuyện của tự sẽ giúp điều tra rõ ràng, trả công bằng.”
Tô Tĩnh An xúc động đến mức mắt đỏ hoe, quỳ một gối xuống đất, “Mạt tướng nguyện vì Thất điện hạ dốc sức khuyển mã!”
Hạ Vãn Nguyệt thấy , trong lòng cũng mừng cho bọn họ, nhưng nàng ý quyết.
“Thất hoàng tử, Tô lão gia tử, sẽ phiền các nữa, sẽ đưa các con đến Huệ Châu sống những ngày tháng bình dị.”
Triệu Hoành vội vàng : “Hạ cô nương, nàng bảo hộ chu , đại ân đại đức khắc ghi trong lòng, ngày nếu khó khăn, cứ việc tìm .”
Hạ Vãn Nguyệt khẽ mỉm , gật đầu với Tần Nhạc, nắm tay hai đứa trẻ rời .
Tần Nhạc Triệu Hoành, an ủi : “Cháu, tiếp theo cháu tính toán gì?”
Triệu Hoành ánh mắt kiên định: “Cậu, điều tra rõ chuyện năm xưa, vạch mặt kẻ chủ mưu phía , đòi công bằng cho mẫu phi và cả nhà Tô thống lĩnh.”
“Lại đường của , những bên cạnh đều c.h.ế.t hoặc thương, nếu họ bảo hộ chu , cũng sống đến bây giờ.
Những kẻ g.i.ế.c , g.i.ế.c , thì đừng trách phản công.”
Tần Nhạc vỗ vỗ vai .
“Được, sẽ hết lòng ủng hộ cháu.”
Ánh trăng trải khắp phủ tướng quân, mặt tất cả đều lộ vẻ nhẹ nhõm lâu thấy.
Hạ Vãn Nguyệt dẫn ba đứa trẻ về tiểu viện, những bên cạnh vội vã, cuối cùng vẫn chỉ còn bốn con nàng.
Hạ Vãn Nguyệt bắt đầu thu dọn đồ đạc, thừa lúc hai đứa trẻ vẫn còn chìm đắm trong nỗi buồn vì Tô lão gia tử rời , vội vàng lấy xe la và hành lý từ gian .
Lý Ôn Ngôn kéo tay Hạ Vãn Nguyệt hỏi: “Nương , Tô lão gia tử sẽ trở nữa ?”
Hạ Vãn Nguyệt xoa đầu , giọng điệu dịu dàng.
“Tô lão gia tử giúp Thất hoàng tử chuyện quan trọng, nhưng ông sẽ tìm chúng .”
Các con dường như hiểu mà hiểu gật đầu.
【Cảm ơn các độc giả mến, hoan nghênh sưu tầm, thêm giá sách, yêu nhiều lắm!!】