Xuyên Thành Góa Phụ, Còn Phải Cùng Người Ta Tránh Nạn Nữa Sao? - Chương 102: Rời đi từ hậu viện ---

Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:58:41
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tô Giáp kéo Hạ Vãn Nguyệt , lắc đầu.

 

“Chúng cứ về , bàn bạc kỹ càng ……….”

 

Ai cũng bên ngoài con hẻm còn bao nhiêu , bọn họ còn mang theo ba đứa trẻ, cứ thế xông cứng đối cứng chắc chắn là .

 

Hạ Vãn Nguyệt và Trần Mặc đối mắt , đành tạm lui về tiểu viện.

 

Nàng đóng cổng viện, dùng thanh gỗ lớn cài chặt, khi xoay , sắc mặt âm trầm, tay nắm chặt chuôi Tây Qua Đao.

 

Tô Giáp chống gậy giữa sân, Trần Mặc đặt ba đứa trẻ sương phòng phía Tây, để Hạ Vãn Nguyệt kiểm tra kỹ lưỡng cửa sổ, nhét một con d.a.o tay Ôn Ngôn.

 

“Hai kẻ ở lối hẻm , là cận của Lý Kiểm.”

 

Tô Giáp sắc mặt nghiêm nghị, giọng hạ cực thấp.

 

“Bọn chúng trực tiếp động thủ, là canh giữ chúng , chờ phía tới.

 

Một khi hợp vây, chúng ngay cả cổng viện cũng .”

 

Ông ngẩng đầu Hạ Vãn Nguyệt, ánh mắt thêm vài phần phức tạp.

 

Đêm qua ông còn khuyên nàng rời , giờ khắc thể thừa nhận, phụ nữ trông vẻ chỉ bảo vệ con cái , ẩn chứa sự hung hãn vượt xa dự liệu của ông .

 

Hạ Vãn Nguyệt đáp lời, đến chân tường viện, xổm xuống sờ sờ lớp đất chân tường, đoạn ngẩng đầu cây hòe già ở góc sân.

 

Động tác của nàng cực nhanh, chỉ chốc lát vẽ bản đồ bố cục xung quanh tiểu viện trong lòng, khi xoay , ngữ khí vẫn bình tĩnh.

 

“Chờ đợi chắc chắn , chủ động đột phá vòng vây.”

 

Nàng lấy một mẩu than nhỏ từ trong lòng, vẽ bản đồ địa hình xung quanh tiểu viện lên bàn đá.

 

“Ban đêm hành động, dùng khói lửa yểm trợ, sẽ giải quyết tiêu thám ở lối hẻm, dụ những kẻ đó , các ngươi nhân cơ hội đó mà rời từ hậu viện.

 

Lật qua tường trực tiếp chạy về hướng Tướng Quân Phủ, Tần Nhạc là của Trần Mặc, chỉ cần thể đến gần doanh trại quân đội, của Lý Kiểm sẽ dám tay công khai.”

 

“Nàng một ư?”

 

Trần Mặc nhíu chặt mày, vô thức bước tới một bước, “Chưa đến hai kẻ ở lối hẻm , trong bóng tối chắc chắn còn phục binh.”

 

“Ta một … là đủ !”

 

Đầu ngón tay Hạ Vãn Nguyệt lướt qua thanh Tây Qua Đao, giọng chút do dự.

 

“Nhiệm vụ của các ngươi là mang theo bọn trẻ rời , đừng cản trở .”

 

Kiếp khi lính đ.á.n.h thuê, những tình huống nguy hiểm hơn gấp mười thế đều từng trải qua. Sao còn sợ cảnh tượng nhỏ bé ? Nếu lo lắng cho ba đứa trẻ, những kẻ cản ?

 

Nàng Tô Giáp, trực tiếp : “Ngươi quen thuộc đường Ba Lâm Thành, cũng bố phòng Tướng Quân Phủ, Trần Mặc và bọn trẻ, nhờ ngươi bảo vệ.”

 

Tô Giáp trầm mặc chốc lát, đột nhiên giơ tay, từ chỗ rỗng của cây gậy rút một thanh đoản đao hẹp dài.

 

Cây gậy là binh khí ngụy trang!

 

“Ta sẽ cùng nàng đến lối hẻm.”

 

Giọng ông trầm xuống, dáng khập khiễng của chân trái lúc lộ vẻ vô cùng vững vàng.

 

Mèo Dịch Truyện

“Chân tuy bất tiện, nhưng đối phó hai tiêu thám, vẫn thành vấn đề. Nàng phụ trách cánh trái, thủ cánh , tốc chiến tốc thắng.”

 

Hạ Vãn Nguyệt lắc đầu.

 

“Những kẻ đó thể đối phó, nhưng Trần Mặc một dẫn ba đứa trẻ, yên tâm, ngươi cũng y chỉ chút hoa quyền túy cước thôi.

 

Ngươi nhất định bảo vệ bọn trẻ.”

 

Tô Giáp Hạ Vãn Nguyệt vô cùng do dự, cuối cùng đành gật đầu.

 

, chút công phu đó của Trần Mặc chỉ Hạ Vãn Nguyệt chướng mắt, ngay cả ông cũng chướng mắt, ngay cả còn bảo vệ , bảo vệ ba đứa trẻ.

 

“Các ngươi cứ ở trong viện , chờ giải quyết xong tiêu thám, sẽ dùng ba tiếng còi ngắn hiệu.

 

Các ngươi lập tức mang theo Ôn Ngôn và Tri Hạ từ hậu viện, phía thông với một con hẻm nhỏ, thể tránh đội tuần tra đường chính.

 

Nhớ kỹ, bất kể thấy động tĩnh gì, cũng đừng đầu .”

 

Nàng dừng một chút, đưa mẩu than trong tay cho Trần Mặc.

 

“Dọc đường hãy để ký hiệu, sẽ tìm các ngươi.”

 

Trần Mặc nắm chặt mẩu than, đốt ngón tay trắng bệch, nhưng vẫn gật đầu thật mạnh.

 

Y lúc là lúc khoe khoang, bảo vệ bọn trẻ, chính là giúp nàng lớn nhất.

 

Suốt nửa ngày còn , mấy ai nấy đều chuẩn .

 

Hạ Vãn Nguyệt mài thanh Tây Qua Đao và d.a.o chặt củi thêm sắc bén, đục mấy lỗ nhỏ tường viện để tiện quan sát.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-goa-phu-con-phai-cung-nguoi-ta-tranh-nan-nua-sao/chuong-102-roi-di-tu-hau-vien.html.]

Tô Giáp dùng vải quấn c.h.ặ.t đ.ầ.u gậy, tránh phát tiếng động khi hành động.

 

Trần Mặc thì lặp lặp ghi nhớ lộ tuyến thoát , còn gọi Ôn Ngôn và Tri Hạ bên , trịnh trọng : “Lát nữa bất kể xảy chuyện gì, cũng theo Tô gia gia, chạy loạn.”

 

Khi màn đêm buông xuống, tiểu viện một mảnh tĩnh lặng.

 

Hạ Vãn Nguyệt áp sát cổng viện, xuyên qua khe cửa quan sát động tĩnh ở lối hẻm

 

Hai tên tiêu thám còn canh giữ tại chỗ, một tên tựa tường ngủ gà ngủ gật, tên còn cúi đầu nghịch con d.a.o trong tay, cảnh giác kém xa ban ngày.

 

Nàng hiệu cho Tô Giáp, mấy bắt đầu phân tán hành động.

 

Hạ Vãn Nguyệt hít sâu một , nhẹ nhàng rút thanh gỗ cài cánh cửa, cánh cửa gỗ cũ kỹ “kẽo kẹt” một tiếng khẽ vang, đ.á.n.h thức tên tiêu thám đang ngủ gà ngủ gật.

 

“Ai?”

 

Tên tiêu thám định rút đao, Hạ Vãn Nguyệt lao như báo săn, con d.a.o chặt rau đ.â.m thẳng yết hầu của , động tác nhanh đến mức chừa chút đường lui.

 

Tên còn thấy , giơ đao c.h.é.m xuống, nhưng Hạ Vãn Nguyệt né tránh. Cùng lúc xoay , con d.a.o chặt củi trong tay nàng bay , trực tiếp cắm yết hầu đối phương.

 

Một mũi tên từ xa bay đến, Hạ Vãn Nguyệt kéo tên ám vệ qua, mũi tên đó liền chính xác đ.â.m thẳng đầu .

 

Chỉ “loảng xoảng” một tiếng, đao rơi xuống đất, tên ám vệ Hạ Vãn Nguyệt kéo đến chắn tên, thể mềm nhũn, ngã vật xuống đất.

 

Hạ Vãn Nguyệt xoay , ánh mắt sắc bén về hướng mũi tên b.ắ.n tới, hình nhanh chóng xông tới, tránh mũi tên đang bay, nhanh chân vọt đến mặt kẻ b.ắ.n tên, gọn gàng dứt khoát giải quyết .

 

Trước chỉ trong chốc lát, các tiêu thám ở lối hẻm gục.

 

Hạ Vãn Nguyệt thổi ba tiếng còi ngắn, cánh cổng viện lập tức truyền đến tiếng bước chân của Trần Mặc và bọn trẻ.

 

Y dẫn hai đứa trẻ chạy đến hậu viện, mặt tuy căng thẳng, nhưng hề hoảng loạn.

 

Đến chỗ bức tường lùn ở hậu viện, bức tường cao mặt, y nuốt nước bọt.

 

Hóa đây chính là bức tường lùn mà Hạ cô nương !

 

“Đi!”

 

23_Tô Giáp chống gậy, một tay ôm Tiểu Bạch, dẫn đầu trèo qua bức tường thấp.

 

Trần Mặc dẫn hai đứa trẻ, chút sốt ruột phía trong tường.

 

Y đỡ m.ô.n.g Lý Ôn Ngôn đẩy lên.

 

“Nhanh lên chút, cẩn thận một chút.”

 

Tô Giáp buộc Tiểu Bạch lưng, vươn tay đỡ lấy Lý Ôn Ngôn đang rơi xuống.

 

Trần Mặc Lý Tri Hạ.

 

Nghĩ bụng Hạ Hạ là con gái, chắc chắn thể đẩy m.ô.n.g như Ôn Ngôn.

 

Y đến cạnh tường, xổm xuống, để Lý Tri Hạ dẫm lên vai .

 

Chẳng mấy chốc, Lý Tri Hạ cũng trèo qua.

 

Trần Mặc lùi hai bước, một cái lấy đà chạy………

 

Thành công treo lên tường, y hai tay bám đầu tường, hai chân dùng sức đạp lên.

 

“Trần Mặc, ngươi nhanh lên…………”

 

Thấy Trần Mặc nửa ngày vẫn trèo qua , Tô Giáp chút sốt ruột thúc giục.

 

“Được, đến ngay đây!……….”

 

Trần Mặc c.ắ.n răng đáp.

 

Tô Giáp sốt ruột đợi ở bên ngoài tường.

 

Thấy Trần Mặc vẫn trèo qua, định giúp, nhưng bên còn hai đứa trẻ.

 

May mắn , Hạ Vãn Nguyệt giải quyết xong ám vệ, cất bộ xe la và một hành lý thể mang theo gian, về phía hậu viện, nàng đến cạnh tường, thấy Trần Mặc đang treo lơ lửng tường.

 

Trong khoảnh khắc cảm thấy bất lực, nàng lấy đà chạy nhảy vọt lên tường, động tác liền mạch như một.

 

Ngồi đầu tường, nàng nắm lấy tay Trần Mặc, dùng sức kéo y lên, đặt y đầu tường nhảy xuống.

 

Trần Mặc đầu tường.

 

“Hạ cô nương, đợi ……….”

 

Y c.ắ.n răng một cái, nhảy xuống.

 

“Ôi chao……….”

 

Chân bước vững, ngã sấp mặt.

 

 

Loading...