Xuyên Thành Góa Phụ, Còn Phải Cùng Người Ta Tránh Nạn Nữa Sao? - Chương 101: --- Bị giám thị
Cập nhật lúc: 2025-11-08 13:58:40
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Giáp chợt đầu, chỉ thấy sân mở cửa, ở cửa một lão gia tử đang bưng một bát nước, mặt mang nụ chất phác, nhưng trong ánh mắt ẩn chứa vài phần dò xét.
Lòng Tô Giáp siết chặt, y thấy Lý Kiển liền trốn đây.
Vào đây quá vội vàng, lẽ gây sự nghi ngờ của lão nhân gia.
Y cố nén sự hoảng loạn trong lòng, đón lấy bát nước, cố ý để ống tay áo trái trượt xuống, để lộ nửa vết sẹo đang đóng vảy.
“Quê nhà gặp tai ương binh đao của Đông Man, nên đến nương nhờ thích, chân cẳng tiện, chậm chạp hơn một chút.”
Ánh mắt lão gia tử rơi xuống chân y, ánh mắt dịu đôi chút.
“Ai da! Thời buổi binh hoang mã loạn , còn sống là . Đầu hẻm phía binh sĩ tra xét, lão trượng nên cẩn thận hơn.”
Tô Giáp tạ ơn xong, chậm rãi bước khỏi sân, tiếng gậy chống gõ xuống đất nhanh hơn lúc nãy một chút.
Y dám đến quán nữa, chỉ thể đường vòng về tiểu viện, mỗi bước đều cảm thấy phía ánh mắt đang chằm chằm .
Sự xuất hiện của Lý Kiển, như một hòn đá ném mặt hồ yên ả, phá vỡ kế hoạch của y, cũng khiến y hiểu , nước ở Ba Lâm Thành, còn sâu hơn y tưởng tượng.
Khi về đến tiểu viện, Hạ Vãn Nguyệt đang ôm Tiểu Bạch ở cửa viện ngóng trông.
Thấy y trở về, nàng vội vàng đón lấy: “Tô bá, ngài lâu thế? Trần Mặc vẫn luôn đợi ngài.”
Mèo Dịch Truyện
Tô Giáp gì, thẳng sân, thấy Trần Mặc đang ghế đá ngẩn , y tới, xuống ghế đá đối diện Trần Mặc, trong giọng mang theo sự nặng nề từng .
“Không thể đợi nữa , chúng nhanh chóng nghĩ cách gặp Tần tướng quân, trong thành... kẻ năm xưa hãm hại , cũng đang tìm ngươi.”
Trần Mặc chợt ngẩng đầu, trong mắt vô cùng kinh ngạc.
Hạ Vãn Nguyệt ôm Tiểu Bạch từ xa, gương mặt căng thẳng của Tô Giáp, chợt nhận , phong ba xoay quanh Trần Mặc , còn là một cuộc “chạy nạn” đơn thuần.
Nắng chiều nhuộm bức tường tiểu viện thành màu cam ấm, nhưng Tô Giáp ghế đá, khắp toát vẻ lạnh lẽo.
Hạ Vãn Nguyệt dọn dẹp xong bếp, chuẩn giếng múc nước, liền Tô Giáp gọi .
“Nguyệt Nương, ngươi đây một chút.”
Hạ Vãn Nguyệt đặt xô nước xuống, rửa tay lau tạp dề đang mặc.
“Lão gia tử, chuyện gì ?”
Hạ Vãn Nguyệt xuống ghế đá, liền thấy Tô Giáp từ trong lòng lấy một túi vải, đẩy tới mặt nàng.
Hạ Vãn Nguyệt nghi hoặc mở , bên trong là vài thỏi bạc vụn, mép còn dính chút bùn đất, như thể giấu lâu.
“Nguyệt Nương!”
Giọng Tô Giáp trầm, thần sắc mang vài phần nặng nề.
Y đặt ánh mắt lên Lý Ôn Ngôn và Lý Tri Hạ đang chơi đùa, mang theo vài phần áy náy.
“Ta giấu ngươi nhiều chuyện. Trần Mặc là con trai của Lật Phi, tức là Thất hoàng tử hiện tại, tên thật là Triệu Hằng, kẻ truy sát y, là thế lực tranh quyền trong cung.
Còn từng là Cấm quân thống lĩnh Tô Tĩnh An, vì khác hãm hại, cả nhà c.h.é.m đầu, là Lật Phi cứu , khi lưu lạc nhân gian cứ tưởng cuộc đời sẽ kết thúc như , ngờ gặp các ngươi.
Ôn Ngôn , cũng thông minh, nếu bồi dưỡng , thành tựu chắc chắn thấp.”
Tô Giáp hai đứa trẻ ở đằng xa, trong mắt tràn đầy sự quyến luyến.
“Mười năm ... con của cũng xấp xỉ tuổi Ôn Ngôn chúng nó, lúc đó nên c.h.ế.t , thể sống sót đến nay, cũng chỉ là tìm cơ hội báo thù.
Bây giờ... cơ hội đến , Trần Mặc tức là Triệu Hằng, y là mấu chốt để báo thù, bảo vệ y, là để báo ân, cũng là để lật oan án, kéo tất cả những kẻ từng hãm hại xuống địa ngục, báo thù cho thê tử và con của .”
Y ngừng một chút, khớp ngón tay siết chặt đến trắng bệch.
“Đây là một con đường c.h.ế.t, thể liên lụy mấy con các ngươi, ngươi hãy cầm lấy bạc , tiền nhiều, đều là do tích góp bấy lâu, ngày mai hãy ngay, Huệ Châu, càng xa Ba Lâm Thành càng .”
Hạ Vãn Nguyệt chạm túi vải đó, ngón trỏ vô thức cào cào mặt bàn.
Đây là thói quen nhỏ của nàng, mỗi khi suy nghĩ liền vô thức cào cào thứ gì đó.
Nàng về phía Tô Giáp, ánh mắt chút lạnh lẽo, hề chút hoảng loạn nào, chỉ nhàn nhạt lên tiếng: “Ta đưa con vì sợ nguy hiểm, mà là chúng cuốn tranh đấu hoàng gia.”
Nàng dậy, giọng trầm thấp đầy lực, ngữ điệu chút gợn sóng, chỉ bình tĩnh thuật : “ ngươi nên sớm hơn, từng việc gì mà chuẩn .”
Tô Giáp định thêm, liền thấy Trần Mặc từ trong nhà bước .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-goa-phu-con-phai-cung-nguoi-ta-tranh-nan-nua-sao/chuong-101-bi-giam-thi.html.]
“Tô bá, ngài để bọn họ ư?”
Y nhanh chân bước hai bước đến mặt Tô Giáp, tay chống lên bàn đá.
“ giờ đây nguy hiểm như , bọn họ cứ thế mà , vạn nhất………”
“Những kẻ đó hiện tại hẳn vẫn chúng ở đây, giờ vẫn còn kịp, càng về càng an .”
Tô Giáp cắt ngang lời y, phất tay, đoạn với Hạ Vãn Nguyệt: “Trước đây là suy tính chu đáo, cũng ngờ sự việc nghiêm trọng đến thế, nàng hãy thu dọn đồ đạc !”
Hạ Vãn Nguyệt gật đầu, trở về phòng, vẫy tay hiệu cho Ôn Ngôn và Tri Hạ.
“Thu dọn đồ đạc, sáng mai chúng sẽ .”
Động tác của nàng dứt khoát, chút chần chừ, tựa hồ sớm hạ quyết tâm.
Thế nhưng trời còn sáng, Hạ Vãn Nguyệt nhận điều bất thường.
Nàng dắt xe la, ba đứa trẻ đang ở trong xe, đến lối hẻm, thấy nơi đó hai gã tráng đinh mặc đoản đả chắn ngang, tay cầm đao, ánh mắt chằm chằm họ.
“Vị cô nương , ?”
Một trong đó , ngữ khí đầy ác ý.
“Ba Lâm Thành gần đây yên , cứ ở trong viện thì an hơn.”
Tay Hạ Vãn Nguyệt lập tức đặt lên thanh Tây Qua Đao giắt bên hông, ánh mắt lạnh như băng.
Nàng lạnh lùng hai gã đàn ông phía , giọng trầm thấp.
“Tránh .”
“Nếu tránh thì ?”
Gã tráng đinh tiến lên một bước, tay đặt lên chuôi đao.
“Chúng chỉ phụng mệnh canh gác, cô nương đừng khó chúng .”
Lòng Hạ Vãn Nguyệt chùng xuống, bọn họ giám sát.
Ánh mắt nàng vô tình lướt qua góc tường lối hẻm, nơi đó ẩn giấu một dấu hiệu dễ nhận thấy, dấu hiệu nhỏ, dễ dàng bỏ qua.
Hiển nhiên, từ khi bọn họ dọn tiểu viện, theo dõi .
Xem , .
Nàng chậm rãi buông tay khỏi thanh Tây Qua Đao, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng bắt đầu toan tính, xông thì , lối hẻm quá hẹp, dễ tổn thương bọn trẻ.
Tìm đường vòng cũng khó, các lối khác e rằng cũng chặn.
lúc , Tô Giáp chống gậy khập khiễng đến, thấy cảnh tượng , sắc mặt tức thì âm trầm.
——Là của Lý Kiểm, lẽ nào hôm qua phát hiện ?
Ông đến bên cạnh Hạ Vãn Nguyệt, gõ cây gậy xuống đất, “Bọn chúng sợ nàng mang bọn trẻ , đứt con bài để kiềm chế ? Hừ! Mười năm gặp vẫn độc ác như .”
Hạ Vãn Nguyệt những gã tráng đinh chắn ở lối hẻm, bọn trẻ bên cạnh, ánh mắt còn vẻ lạnh nhạt như , mà thêm vài phần sắc bén.
“Nếu , thì nữa.”
Tay nàng nữa đặt lên thanh Tây Qua Đao giắt bên hông, ngữ khí kiên định.
“Số g.i.ế.c ở kiếp , còn nhiều hơn các ngươi từng thấy, nhốt , xem các ngươi giữ mạng .”
Tô Giáp sững sờ một chút, hiển nhiên ngờ nàng như .
Trần Mặc cũng chạy tới, siết chặt thanh nhuyễn kiếm trong tay, ánh mắt đầy vẻ quyết tuyệt.
“Hạ cô nương, cùng các ngươi xông ngoài.”
Những gã tráng đinh ở lối hẻm thấy bọn họ chịu lùi bước, sắc mặt cũng chùng xuống, từ từ rút đao .
Hạ Vãn Nguyệt bên cửa sổ xe la, khẽ khàng nhỏ với Ôn Ngôn và Tri Hạ: “Ở yên trong xe, đừng lên tiếng.”
Giọng của nàng chút gợn sóng, nhưng mang theo sức mạnh trấn an lòng .
Cuộc hiểm nguy vốn tránh né , cuối cùng vẫn thể thoát khỏi.