Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 492

Cập nhật lúc: 2025-11-20 12:22:17
Lượt xem: 108

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Giám đốc Mao thường xuyên nơi , quen mặt với nhân viên phục vụ nên tin tức khá linh thông: "Nghe là cổ đông, chỉ là trực tiếp quản lý thôi."

Dù chỉ là cổ đông nhỏ thì một năm chia hoa hồng cũng khả quan.

Tiểu Mỹ hâm mộ c.h.ế.t, tiền, đúng chuẩn chiến thắng trong cuộc sống. "Cô còn trẻ mà, bản lĩnh lớn thế? Là do nhà đẻ tiền nhà chồng quyền?"

Giám đốc Mao rõ chuyện , nhưng khí chất của cô thì chắc chắn xuất từ gia đình bình thường.

A Tinh nhắm mắt , che giấu cảm xúc phức tạp trong lòng. "Nhà đẻ cô nghèo rớt mồng tơi, cơm còn chẳng mà ăn."

Năm 16 tuổi, hai họ cùng một vạch xuất phát. Thậm chí lúc đó Ninh Yên còn kém cô .

mười mấy năm , phận địa vị của hai cách biệt một trời một vực. Ninh Yên cao cao tại thượng, nắm giữ quyền thế và tài phú mà thường thể . Còn cô thì ? Vẫn đang vất vưởng ở tầng đáy xã hội, nịnh nọt lấy lòng khác, sắc mặt mà sống.

Tại như ? Cô nghĩ mãi , rốt cuộc sai ở chỗ nào?

Tiểu Mỹ lập tức tỉnh táo, m.á.u tò mò nổi lên: "Thật giả ? Nhà đẻ nghèo thế thì phất lên ?"

A Tinh cũng nguyên nhân. Cô hao tổn tâm cơ cướp cơ duyên của Ninh Yên, cướp nhân duyên của Ninh Yên, nhưng tại hưởng vinh hoa phú quý như Ninh Yên ở kiếp ?

"Chắc là lấy chồng thôi. Cô gả cho cháu đích tôn nhà họ Nghiêm ở Kinh thành, chẳng cần gì cũng sống trong nhung lụa."

Ninh Yên gả càng thì càng ghi hận trả thù cô , nên cô mới nông nỗi . , chắc chắn là nguyên nhân .

Giám đốc Mao là từng trải, lời thấy chút sai sai: "Không đúng . Cô là Chủ tịch Tập đoàn Cần Phong, doanh nghiệp tập thể nổi tiếng, lọt top 10 doanh nghiệp cả nước. Người là tay trắng dựng nghiệp đấy. À, hình như còn cải tổ theo mô hình cổ phần hóa, nhân viên lâu năm đều cổ phần, quá đáng ghen tị."

Tập đoàn Cần Phong nhà nhà đều , từng lên tivi, cấp dựng thành điển hình tích cực để học tập. Chỉ cần báo xem tivi là Tập đoàn Cần Phong, ai cũng ao ước sống ở nơi tươi đó. Ở đó ai cũng nhà ở, ăn no mặc ấm, an cư lạc nghiệp, là một tấm danh của tỉnh Hắc Long Giang.

Ai công tác ở tỉnh Hắc Long Giang cũng ghé qua Tập đoàn Cần Phong "check-in", dù là học hỏi mở mang tầm mắt thì đều là chủ đề thể bỏ qua. Không ngờ hôm nay gặp cầm quyền của Tập đoàn Cần Phong ngay tại đây, thật kích động và hưng phấn.

Danh tiếng cá nhân của Ninh Yên thể quá vang dội, nhưng trong ngành cô là một nhân vật tiêu biểu (cọc tiêu). Rất nhiều khởi nghiệp đều nghiên cứu về cô, tìm bí quyết thành công của cô. Có thể đưa một xí nghiệp lọt top 10 cả nước thì thực sự dạng .

A Tinh chua chát trong lòng. Vừa tù cô ngóng tin tức về Ninh Yên, Ninh Yên gả nhà họ Nghiêm, Tập đoàn Cần Phong đang như mặt trời ban trưa. Tâm tư trả thù của cô dập tắt còn một mảnh. Ninh Yên quá cao, cô với mãi tới.

"Có quan hệ, vốn liếng thì gì chả thành công. Đóng gói (lăng xê) một chút thì đến con heo cũng thể bay lên trời."

Năm đó cô bắt ngay tại hôn lễ, từng tội danh ập xuống, đ.á.n.h rớt xuống bùn đen. Nhà họ Quý chẳng những cứu mà còn ép cô ly hôn và phá bỏ cái thai. Trong tình thế bất đắc dĩ, cô đành thỏa hiệp để giảm án.

Vốn dĩ tù mười năm, cô chỉ 5 năm. Ra tù, cô nhận một khoản tiền từ nhà họ Quý - điều kiện trao đổi. Cô thậm chí về nhà mà cầm tiền đó xuôi nam, chỉ để tìm kiếm một cơ hội đổi đời.

Người đồn rằng Thâm Quyến những năm 70-80 khắp nơi là vàng, cũng thấy tiền, cũng là cơ hội. Cô tin!

đến nơi mới phát hiện đây là thành phố "cá lớn nuốt cá bé", vật cạnh thiên trạch (chọn lọc tự nhiên), kẻ thích nghi mới tồn tại . Muốn phát tài hề dễ dàng.

Ban đầu cô định buôn bán vỉa hè, đây là nghề cũ của cô . Cô bắt chính vì buôn bán chợ đen, còn vụ gián điệp chỉ là vô tình cuốn . Lần nghề cũ, nhất định thể kiếm bộn tiền, trở thành phú bà triệu phú, đuổi kịp và vượt qua Ninh Yên. Cũng để cho những kẻ coi thường cô hối hận! Đặc biệt là nhà họ Quý!

thì dễ, mới khó. Ở thành phố xa lạ , một phụ nữ độc vững gót chân là quá khó khăn. Gặp kẻ lừa đảo, gặp cướp giật, bao nhiêu tiền vất vả kiếm đều cướp sạch. Buôn bán thì đồng nghiệp chèn ép, lưu manh côn đồ quấy rối, chịu thiệt thòi cũng chỉ nuốt nước mắt trong. Đất khách quê , chẳng ai giúp cô cả.

Sau đó cô đổi ý, buôn bán thì tìm việc . bằng cấp, tiền án tù, các đơn vị chính quy ai nhận. Vào xưởng tư nhân thì công việc khô khan vô vị, lương thấp, cuộc sống thấy điểm cuối, chẳng chút hy vọng nào. Đây cuộc sống cô .

Nghĩ nghĩ , chỉ còn con đường cuối cùng: Dựa đàn ông!

Vấn đề là cô tìm một "phiếu cơm dài hạn", kết hôn sinh con với một đàn ông bình thường, sống cuộc đời củi gạo dầu muối tẻ nhạt. Phải chăm lo gia đình chồng, hầu hạ bố chồng, ngậm đắng nuốt cay nuôi con, thắt lưng buộc bụng, ăn bữa ngon cũng đắn đo nửa ngày... đó cũng điều cô .

sống trong nhung lụa, vĩnh viễn thiếu tiền tiêu. Thế nên cô mới vắt óc tìm cách câu dẫn những đàn ông "chất lượng cao". Cô , cũng chẳng còn trẻ, nhưng đàn ông mà, ai chẳng thích sự dịu dàng, thích phụ nữ ngoan ngoãn hầu hạ. Không danh phận cũng chẳng , phòng nhì (ngoại thất) cũng , miễn là sinh đứa con thì nửa đời sẽ chỗ dựa. Dù con ngoài giá thú cũng quyền thừa kế. Cô đang đ.á.n.h chủ ý .

giàu thực sự ngây thơ như ?

Lúc , con Ninh Yên cùng nhóm của Đan Đan đang ăn cơm trong phòng riêng.

Quả Quả đếm đầu , tổng cộng mười . Sau khi hỏi thăm kiêng kị và sở thích của , cô bé gọi năm món đặc sản, mời mỗi gọi thêm một món thích.

Đừng cô bé tuổi còn nhỏ, khuôn mặt non nớt trắng trẻo mà lầm, việc đấy, dáng bà cụ non lắm.

Đan Đan thích mê, ôm chầm lấy cô bé khen lấy khen để. Cô cũng kết hôn, sinh một con trai, về lý thuyết thì cuộc đời còn gì tiếc nuối, nhưng mỗi thấy Quả Quả thèm một cô con gái phấn nộn như . Đáng tiếc chính sách kế hoạch hóa gia đình cho phép, chồng cô theo con đường quan lộ nên càng cẩn thận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-492.html.]

"Ninh Yên, hai thực sự sinh thêm nữa ?"

Ninh Yên khẽ lắc đầu: "Một đứa là đủ ."

Vợ chồng cô đều bận rộn. Vợ  chồng Ninh Hãn Hải Thủ đô công tác, con cái là do một tay cô chăm sóc. Tuy trong nhà bảo mẫu lo việc nhà nhưng việc nuôi dạy con cái vẫn tự .

Bảo mẫu đưa đón con học, tan học thì đón về văn phòng cô. Trong văn phòng kê sẵn một cái bàn nhỏ dành riêng cho Quả Quả. Quả Quả cũng thích bám .

Chờ Nghiêm Lẫm tan sẽ đến đón hai con, cùng ăn tối, dạo tiêu thực, cả nhà ba tận hưởng niềm vui gia đình. Ninh Yên cố gắng hạn chế tăng ca, nhưng đôi khi bất do kỷ. Nuôi con chỉ là việc chân tay mà còn hao tổn tâm trí.

Về công việc mới của Ninh Hãn Hải, là do Ninh Yên vô tình phát hiện Bộ Thủy lợi gửi lời mời cho ông, nhưng ông khéo léo từ chối vì giúp đỡ con gái.

Biết chuyện, Ninh Yên liền khuyên Ninh Hãn Hải theo đuổi sự nghiệp của . Ai cũng ước mơ, cô khác hy sinh ước mơ vì . Năng lực của ông mạnh, nhưng ở Tập đoàn Cần Phong cùng lắm cũng chỉ đến chức xưởng trưởng, thể lên cao hơn nữa, mà hứng thú của ông cũng ở mảng kinh doanh. Ông xuất là dân thủy lợi, trong lòng vẫn luôn đau đáu với nghề.

Lời của cô lay động Ninh Hãn Hải. Ông chấp nhận lời mời của nhà nước, tiếp nhận một dự án thủy lợi cấp quốc gia quy mô lớn, bôn ba khắp nơi cả nước, cống hiến sức cho công cuộc xây dựng đất nước. Rất vất vả nhưng ông vui vẻ chịu đựng. Đó mới là thế giới của ông.

Nếu gì bất ngờ, ông sẽ quỹ đạo cuộc đời của kiếp , cuối cùng trở thành Viện sĩ của cả hai Viện (Viện Hàn lâm Khoa học và Viện Hàn lâm Kỹ thuật).

, ông còn là cô độc, sống quãng đời còn trong cô đơn. Ông vợ, con cái, con cháu đề huề.

Đan Đan thơm lên má cô bé con: "Gả Quả Quả cho cô con dâu ."

Quả Quả chỉ mỉm ngọt ngào, một cô bé ngây thơ vô tội.

Ninh Yên trợn trắng mắt, mơ cưng.

"Hay là đổi thằng con nghịch t.ử nhà cho cô nuôi cũng ." Đan Đan chê bai thằng con "khỉ gió" nhà , nghịch ngợm chịu nổi, sáng sạch sẽ, tối về thì bẩn như ma lem.

Cái càng kỳ quặc hơn. Ninh Yên lười để ý đến cô nàng, sang mời các cổ đông khác dùng bữa: "Canh sò điệp cải thảo mới lò, tươi ngon, nếm thử xem."

Uống một ngụm, vị ngọt mềm thơm nồng, ngon đến mức nuốt cả lưỡi.

Các cổ đông tuổi tác, tính cách khác , tâm tư mỗi một khác, nhưng đều phục Ninh Yên. Cô là bản lĩnh thực sự, nghề chính , nghề phụ cũng phát đạt.

Ừm, Quảng trường Thời Đại Song Ngân chính là nghề phụ của cô. Cô ẩn màn nhưng điều khiển cục diện, tạo nên một kỳ tích của thành phố. Ninh Yên hoặc là , thì cái nhất.

Lúc , cô ở vị trí gần cửa sổ, cúi đầu là thể xuống bộ thành phố. Nơi đây là khu phức hợp thương mại cao cấp nhất và duy nhất, khai trương gây chấn động.

Người giàu cả nước tin đều kéo đến tiêu tiền. Các nhà đầu tư từ Hồng Kông, Đài Loan sang cũng chỉ đích danh ở tại đây. Thương nhân nước ngoài tham gia Hội chợ Quảng Châu hàng năm đều đến nơi , nhất định đến ở vài ngày. Tin tức đưa tin rợp trời, thể là chiếm hết sự chú ý ( hết nổi bật).

Đan Đan đang ăn tráng miệng bữa ăn, khẽ hỏi: "Ninh Yên, cô triệu tập chúng đến đây rốt cuộc là chuyện gì?"

Năm xưa cô và Ninh Yên " mưa gió" ở buổi đấu giá, thắng mảnh đất phần thưởng. Lúc đó nó chỉ là một cánh đồng rộng lớn, chỉ trong vài năm ngắn ngủi biển xanh hóa nương dâu (thương hải tang điền), đổi diện mạo.

Chính Ninh Yên đề xuất xây dựng khu phức hợp thương mại và bỏ vốn đầu tư lớn nhất. Đan Đan tin tưởng năng lực và tầm của Ninh Yên nên rủ rê một đám bạn bè cùng góp vốn. Những thể bạn với cô đều xuất bình thường, tuy năng lực chắc ai cũng giỏi nhưng thế lực (năng lượng) thì nhỏ.

tin Ninh Yên, đám bạn bè tin cô . Cô đài, Ninh Yên ẩn màn trù tính, cứ thế mà dựng lên cơ nghiệp . Qua mấy năm luyện, Đan Đan giờ thể độc lập đảm đương việc, trở thành một nữ cường nhân chính hiệu.

Ninh Yên tủm tỉm mở miệng: "Chúng lên kế hoạch thành lập một nhà đấu giá ."

Nhà đấu giá là nghề " kiếm lỗ" (chắc chắn lãi), mấu chốt là xây dựng thương hiệu vàng, đảm bảo uy tín.

Mắt Đan Đan sáng rực: "Cô vẫn nhớ chuyện ? Thời cơ chín muồi ?"

Ninh Yên tuy quản lý sự vụ cụ thể nhưng cô phụ trách quy hoạch chiến lược.

Trước đây, Ninh Yên bán hết cổ phiếu trong tài khoản ở Hồng Kông, lấy tiền cùng mở khu phức hợp thương mại , hiện giờ xem thành công.

Cô mỉm : "Hội trường đấu giá thể đặt ngay tại khách sạn của chúng . Khách hàng của khách sạn chính là nguồn tài nguyên nhân mạch nhất. Hai bên thể bổ trợ cho . Đã đến lúc ."

Thư Sách

"Chắc cô tính đến bước ngay từ lúc đó ? Nghĩ xa thật đấy." Đan Đan nhịn khẽ, "May mà chúng là đối tác."

Nếu là đối thủ, chắc tối về ngủ ngon giấc mất.

Ninh Yên nâng ly rượu vang đỏ lên, nhướng mày hỏi: "Làm ?"

Mọi hẹn mà cùng nâng ly: "Làm!"

 

 

 

Loading...