Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 491:pn
Cập nhật lúc: 2025-11-20 12:01:49
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fZa2YiCii
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thâm Quyến đổi từng ngày. Làng chài nhỏ bé năm xưa giờ lột xác thành một đô thị ngũ quang thập sắc.
Vô đổ xô về mảnh đất , nơi đồn đại là "thành phố rát vàng".
Quảng trường Thời Đại Song Ngân ngay trung tâm thành phố, là kiến trúc mang tính biểu tượng nổi tiếng nhất. Ngày khai trương, vạn đổ đường, xếp hàng dài dằng dặc chỉ để chiêm ngưỡng trung tâm thương mại tổng hợp quy mô lớn đầu tiên trong lịch sử, tích hợp mua sắm, giải trí, thương mại và khách sạn một.
Nơi đây đầy đủ các loại hàng hóa, môi trường ưu nhã nhất, khách sạn cao cấp nhất, tiện ích thiện nhất và dịch vụ hảo nhất.
Tòa A là trung tâm thương mại, quy tụ vô thương hiệu nổi tiếng, là thiên đường mua sắm của giới nhà giàu.
Tòa B là phố ẩm thực và trung tâm vui chơi giải trí, nơi đông đúc náo nhiệt nhất.
Tòa C là trung tâm thương mại văn phòng, nơi tổ chức các hội nghị lớn, tụ tập các nhân vật nổi tiếng và quan chức cấp cao.
Tòa D là khách sạn 5 , nổi tiếng với những món ăn tinh tế, trải nghiệm lưu trú thoải mái và dịch vụ "khách hàng là thượng đế", là lựa chọn hàng đầu của du khách trong và ngoài nước.
Kể từ khi khai trương, khách khứa nườm nượp, ngày nào cũng đông nghịt , đúng là con gà đẻ trứng vàng chính hiệu.
Đại sảnh khách sạn tráng lệ huy hoàng, đèn đuốc sáng trưng. Nhân viên lễ tân mỉm thủ tục cho khách.
Trên ghế sofa ở đại sảnh, mấy phụ nữ xinh đang ngó nghiêng, dường như đang đợi ai đó.
Một phụ nữ trông còn trẻ lắm đại sảnh xa hoa với ánh mắt ngưỡng mộ, cảm thấy như lạc thế giới kỳ ảo. Nơi ngập tràn ánh sáng, xa hoa vô độ, tiêu tiền như nước. Đây là cuộc sống mà cô khao khát nhất, mơ cũng .
Người phụ nữ bên cạnh hạ giọng nhắc nhở: “A Tinh, tém tém cái bộ dạng nhà quê , đừng mất mặt.”
Mặt A Tinh đỏ bừng: “Tiểu Mỹ, chỉ tò mò thôi, giá phòng 880 tệ một đêm mà vẫn nhiều ở thế ?”
Tiểu Mỹ vẻ từng trải: “Có những giàu lên nhanh chóng, uống chai rượu tây mấy ngàn tệ chớp mắt, ăn bữa cơm sơn hào hải vị, mua áo lông thú thèm giá. Tóm là giàu đến mức chúng tưởng tượng nổi .”
A Tinh rụt rè hỏi: “Vậy Giám đốc Mao tuyển nhân viên giao tiếp rốt cuộc là gì?”
Cô đến đây để ứng tuyển vì lương cao.
Tiểu Mỹ trang điểm tinh xảo: “Thì là xây dựng hình ảnh, phối hợp các mối quan hệ, tổ chức sự kiện, tiếp đãi khách khứa.” Cô hạ thấp giọng, “Đây là nơi dễ gặp những đàn ông quyền thế nhất đấy.”
Trong mắt A Tinh lóe lên tia sáng: “Cảm ơn cô nhé Tiểu Mỹ, nếu cô dẫn dắt, chẳng gì cả.”
Cô xu nịnh khiến Tiểu Mỹ vui vẻ. Bỗng nhiên Tiểu Mỹ kéo cô dậy: “Giám đốc Mao đến , nhớ kỹ, hào phóng tự nhiên .”
“Được.” A Tinh lập tức bày tư thế duyên dáng nhất.
Giám đốc Mao sống ở đây, để tiện lợi nên ông phỏng vấn ngay tại đại sảnh, dù cũng chẳng nhân vật quan trọng gì.
Nhân viên giao tiếp cần trẻ , dáng , khí chất, dung mạo đều , tiêu chuẩn chẳng khác gì tuyển tiếp viên hàng .
Ông A Tinh, khẽ nhíu mày: “Cô phù hợp.”
Dáng cũng , trang điểm đậm đến mức rõ mặt mộc, nhưng vấn đề là còn trẻ nữa.
A Tinh lo lắng nhưng cố trấn tĩnh: “Tuy còn trẻ, nhưng hai ưu điểm: một là hiểu ý khác, mặt đoán ý; hai là chịu khổ , chịu uất ức.”
Giám đốc Mao tỏ vẻ hứng thú: “Uất ức tày trời cũng chịu ?”
“Được ạ.” A Tinh mỉm .
Bên ngoài bỗng ồn ào náo nhiệt, xôn xao chạy xem.
Oa, một chiếc siêu xe màu vàng kim từ từ tiến . Nhân viên lễ tân xếp thành hai hàng dài nghênh đón, phô trương thanh thế lớn.
Tiểu Mỹ khẽ thốt lên: “Đến chiếc siêu xe nổi tiếng nhất cũng huy động để đón khách, lễ tân xếp hàng nghênh đón, đây là lễ ngộ cao nhất . Vị khách địa vị lớn đến mức nào chứ.”
A Tinh mới đến thành phố nên hiểu lắm, nhẹ nhàng hỏi: “Giám đốc Mao, đây là tình huống gì ạ?”
Giọng cô nhỏ nhẹ, mềm mại khiến Giám đốc Mao hưởng thụ: “Quy cách đón tiếp chứng tỏ khách là cực kỳ giàu hoặc quyền quý, địa vị tầm thường, chừng là bạn bè quốc tế.”
Mắt A Tinh sáng lên, vui mừng khôn xiết: “ còn gặp nước ngoài bao giờ.”
Giám đốc Mao chẳng coi là gì: “Cô ở đây một ngày, đảm bảo gặp vài .”
A Tinh ông đầy ngưỡng mộ: “Giám đốc, ngài nhiều thật đấy.”
Lòng hư vinh của Giám đốc Mao thỏa mãn cực độ. Người phụ nữ dịu dàng như nước cũng tệ, tuy lớn tuổi một chút nhưng khối đàn ông thích kiểu .
Chiếc siêu xe dừng cửa, nhân viên nhanh chóng tiến lên mở cửa xe.
Mọi háo hức trong xe, tâm trạng hồi hộp khó tả. “Xuống .”
Chỉ thấy một đôi chân thon dài bước , lập tức thu hút ánh của vô .
Chắc chắn là một đại mỹ nhân!
Dưới sự chú ý của , một phụ nữ yểu điệu xinh xuất hiện. Cô mặc chiếc váy trắng đơn giản, đeo kính râm to bản che khuất khuôn mặt nhưng vẫn toát lên khí chất tuyệt sắc giai nhân.
Cô dắt theo một bé gái xinh xắn như ngọc xuống xe. Cô bé cũng đeo kính râm nhỏ, đeo ba lô hồng, đáng yêu xỉu.
Nhân viên lễ tân đồng loạt cúi chào, động tác đều tăm tắp.
Người phụ nữ khẽ gật đầu đáp lễ. Khí trường mạnh mẽ, ngầu, dứt khoát mà tiêu sái, cả toát lên vẻ tự tin, ưu nhã và mị lực trưởng thành.
Chỉ một động tác thôi cũng khiến vô ngẩn ngơ.
Tiểu Mỹ chằm chằm chớp mắt, dù cùng là phụ nữ cũng phong thái tuyệt vời mê hoặc: “Người phụ nữ quá, khí chất quá đỉnh, minh tinh màn bạc đấy chứ?”
sắc mặt A Tinh trắng bệch, dám tin trừng lớn mắt: “Sao là cô ?”
Dù đeo kính râm to bản, cô vẫn nhận ngay đó là Ninh Yên.
Giám đốc Mao bên cạnh thấy, mừng rỡ: “Cô quen cô ?”
Không thể trông mặt mà bắt hình dong nha.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-491pn.html.]
A Tinh lắc đầu nguầy nguậy, thề thốt phủ nhận: “Không, quen.”
Mắt Giám đốc Mao đảo một vòng: “Đến lúc khảo sát cô đấy, thì sẽ thành nhân viên chính thức.”
Nói xong, đẩy mạnh A Tinh về phía , cao giọng gọi: “Thưa quý cô xinh , bên quen cũ của cô.”
Nếu thể bắt quàng họ với nhân vật tầm cỡ như thì thật đáng mừng. Mà thất bại cũng chẳng , mất gì.
A Tinh đẩy bất ngờ, đầu óc trống rỗng, theo bản năng lấy tay che mặt.
Ninh Yên nhàn nhạt liếc : “Là vị nào?”
Một tay A Tinh che mặt, tay xua lia lịa, chân lùi dần về phía , bộ dạng tránh còn kịp.
Màn kịch kỳ lạ khơi dậy sự tò mò của Ninh Yên: “Cô bỏ tay xuống , cẩn thận kẻo ngã.”
Cô ý , nhưng A Tinh như gặp ma, đầu bỏ chạy.
Giám đốc Mao lao lên chặn đường, tóm lấy tay cô : “Chạy cái gì mà chạy?”
Hắn kéo tay A Tinh xuống, thuận thế xoay cô .
Ninh Yên thấy một khuôn mặt trang điểm lòe loẹt, xa lạ: “Xin , quen.”
Người cô thì nhiều vô kể, qua báo chí, từng gặp từ xa. cô thể nào quen hết .
A Tinh dường như kích động, rốt cuộc ngước mắt lên. Ánh mắt chạm , trong lòng Ninh Yên thoáng qua một tia khác lạ. “Sao cô gì?”
A Tinh rũ mắt xuống, hận thể thu thành một cục. Giám đốc Mao tức giận trừng mắt cô , đúng là đồ bỏ .
Ninh Yên lắc đầu, cũng để tâm, dắt con gái về phía , nhẹ nhàng : “Quả Quả, con sắp xếp lịch trình tiếp theo .”
Cô cố ý rèn luyện con gái, cơ hội là đưa con mở mang tầm mắt.
Quả Quả mới bảy tuổi nhưng năng rõ ràng mạch lạc: “Trước tiên tắm nước nóng cho đỡ mệt, đó đến nhà hàng ăn cơm, ăn xong thì ngủ một giấc thật ngon, ạ?”
Cô bé tự tin, đây đầu kiểm tra nên ứng đối thành thạo.
“Được.” Ninh Yên mỉm gật đầu. Tuy chỉ là việc nhỏ, nhưng vô việc nhỏ sẽ nên việc lớn.
“Dì Đan Đan của con chắc cũng đến , chúng sẽ mời khách, đến lúc đó con phụ trách gọi món nhé.”
Quả Quả lớn lên trong môi trường tràn ngập tình yêu thương nên hoạt bát và cởi mở: “Mỗi gọi một món ạ, chọn món thích ăn nhất.”
“Dì Đan Đan là nhà, riêng tư thể tùy ý một chút.” Ninh Yên kiên nhẫn dạy con, “ dì sẽ dẫn bạn bè theo, đãi khách thì thể hiện thành ý.”
Mưa dầm thấm lâu, cô dạy con cách đối nhân xử thế từ từ, chứ nuông chiều con đến mức cái gì cũng .
Quả Quả phản ứng nhanh: “Vậy gọi vài món đặc sản địa phương, mặn chay, nóng lạnh ạ.”
Ninh Yên nhắc nhở: “Phải hỏi xem khách kiêng kị sở thích ăn uống gì nhé.”
Quả Quả ngoan ngoãn gật đầu: “Con hiểu ạ, cứ xem con thể hiện.”
Hai con nhân viên hộ tống về phía thang máy, thẳng lên tầng .
Quả Quả kinh hô: “Oa, quá, đây là thang máy kính.”
Ninh Yên : “Đây là thang máy ngắm cảnh trong suốt, mỗi tầng phong cảnh đều khác , thú vị lắm.”
Quả Quả hề sợ hãi, áp mặt kính ngoài, mắt mở to tròn xoe.
Ninh Yên dịu dàng con gái, ánh mắt cong cong.
Ra khỏi thang máy, Quả Quả ngẩng đầu hỏi nhân viên phục vụ: “Cô ơi, ở đây gì ngon ạ?”
Cô bé ngọt ngào, lễ phép khiến nhân viên khỏi mỉm đáp : “Khách sạn ba nhà hàng Trung Quốc chuyên món Quảng Đông, Giang Chiết và Hồ Nam; hai nhà hàng Tây. Mỗi nhà hàng đều vài món đặc trưng……”
Ninh Yên nhân viên giới thiệu, trong đầu chợt lóe lên một đôi mắt quen thuộc. Cô bỗng dừng bước.
Thư Sách
Đó là…… Vu Tinh Tinh? Chắc là cô , nếu sẽ phản ứng kỳ lạ như .
Trang điểm đậm quá nên cô nhận ngay, cũng thôi, xa cách bao năm, cô sắp quên mất dung mạo của Vu Tinh Tinh .
cô ở đây?
Ninh Yên trầm ngâm một lát, gọi nhân viên cùng , dặn dò vài câu, đó lập tức trở .
Cách đó xa truyền đến tiếng Quả Quả: “Mẹ ơi, nữa?”
“Mẹ đến đây.”
Lúc , đại sảnh, A Tinh thất hồn lạc phách, cả hoảng loạn.
Tiểu Mỹ nhận sự khác thường: “A Tinh, cô thực sự quen phụ nữ đúng ? cô quên cô ?”
Sắc mặt A Tinh đổi liên tục.
Tiểu Mỹ đảo mắt: “ khuyên cô một câu, thời buổi mà bám nhân vật cỡ đó thì con đường của cô sẽ thuận lợi hơn nhiều.”
Cô cũng là cho A Tinh, đương nhiên, cũng là vì bản .
A Tinh lạnh: “Cô ư? Ha hả, cô là kẻ keo kiệt nhất, thù tất báo, lòng hẹp hòi……”
Giám đốc Mao từ chui : “Đừng bậy! Cô là ai ? Là bà Ninh Yên - Chủ tịch Tập đoàn Cần Phong đấy.”
Hắn toe toét, ngóng khối tin tức ho.
“Thì , dựa cô kiếm cơm .” A Tinh nhắc chuyện cũ.
Giám đốc Mao lắc đầu, đàn bà tầm hạn hẹp quá. Hắn thần bí hỏi: “Các cô ông chủ lớn Quảng trường Thời Đại Song Ngân là ai ?”
“Chẳng bảo là đại gia Hồng Kông ?” Tiểu Mỹ ngơ ngác, bỗng giật , “Chẳng lẽ là…… cô ?”