Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 487
Cập nhật lúc: 2025-11-20 11:27:04
Lượt xem: 96
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ông Ono yêu cầu dọn ở ngay lập tức. Ninh Yên nhướng mày: “Muốn ở mấy ngày? Thanh toán tiền .”
Dáng vẻ "tiểu tham tiền" của cô đúng lý hợp tình, khiến cảm thấy yêu tiền cũng chẳng gì .
Sắc mặt Ono khó coi: “Cô còn sợ quỵt nợ ?”
Ninh Yên nghiêm túc gật đầu: “ , sợ chứ.”
Cô chẳng nể nang chút nào, bộ dạng kiểu " trả tiền thì biến nhanh ".
Ono từng gặp phụ nữ nào mặt dày như thế, hung hãn bá đạo. Rõ ràng dân tộc nổi tiếng bảo thủ hàm súc, ngại chuyện tiền nong, lòi một kẻ kỳ quái thế ?
Hắn sang Thư ký Dương. Thư ký Dương ngẩng đầu trời, vẻ mặt trầm tư suy nghĩ. Hắn sang các nhân viên khác, đều cúi đầu đất, như thể đó bảo bối hiếm lạ gì .
Trong lòng Ono bốc lên một ngọn lửa tà. Đám ngoài miệng lắm, nhưng thực chất đều đang bao che cho Ninh Yên. Dù họ cũng cùng một giuộc.
Rõ ràng chuyện đang thuận lợi, phát triển đúng theo ý , mà đến thời khắc mấu chốt xảy sự cố!
Nhịn, tiếp tục nhịn! “ ngoài mang theo nhiều tiền mặt như ……”
Ninh Yên lập tức hớn hở mặt, chỉ tay về một hướng: “Đường ở bên , mời cho, tiễn.”
Cái bộ dạng "tiễn vong" thật khiến tức c.h.ế.t.
Ono âm thầm nghiến răng, hiệu cho thủ hạ. Tên thủ hạ lập tức hiểu ý lủi .
“Tiền sẽ chuẩn ngay. Ninh tổng hãy đưa chúng xem nơi việc của con trai .”
Ninh Yên mím môi, vui vẻ lắm. Thư ký Dương bên cạnh giảng hòa, Ninh Yên mới miễn cưỡng gật đầu: “Thôi .”
Cô dẫn đoàn đến trại heo, nhiệt tình giới thiệu công việc hàng ngày của Ono Shuichi: cho heo ăn.
Bà Ono dãy chuồng heo dài dằng dặc, mặt mày tái mét: “Cô bắt con trai công việc hạ tiện ?” Vừa bẩn hôi, mà chịu nổi?
Ninh Yên thầm mắng trong lòng: Đồ màu! Nếu thương con thật sự thì đưa nó đến đây?
Ngoài miệng cô nghiêm trang hươu vượn: “Con trai bà đặc biệt thích công việc đấy, còn lóc đòi cho bằng .”
“ khuyên hết nước hết cái bảo về nhà nhưng chịu. Thấy đam mê như , đành truyền hết bí kíp nuôi heo cho . Giờ là một tay nuôi heo lành nghề , về nước thể tự mở trang trại nuôi heo đấy.”
“Người vô tư như trăm năm khó gặp. Các nên cảm tạ thế nào đây? Đưa tiền , đó là cách thể hiện tấm lòng nhất.”
Cô còn cố ý bồi thêm một câu: “Đương nhiên, tham tiền , chủ yếu là sợ các nợ ân tình trong lòng khó an thôi.”
Vợ chồng Ono: “……”
Chưa từng thấy ai mặt dày vô sỉ đến mức .
Ninh Yên còn dẫn họ tham quan ký túc xá. Phòng hai , giường tầng, giường là của Ono Shuichi. Phòng lớn, chỉ kê một cái bàn và một cái tủ quần áo gãy chân, nhưng gọn gàng sạch sẽ.
Bà Ono điều kiện sống đơn sơ như , đau lòng thôi: “Đồ đạc của con trai ?”
“Cậu mang về Thủ đô . Đã thì đương nhiên mang hết đồ chứ.” Ninh Yên cảm thấy buồn . Lúc còn diễn vai từ mẫu cái gì .
“Nó thực sự trở về.” Ono chằm chằm mắt Ninh Yên, giọng điệu hống hách, “ nghi ngờ cô giấu nó .”
Ninh Yên hề sợ hãi, kỳ quái hỏi ngược : “Giấu gì? Anh chẳng chút giá trị lợi dụng nào, đáng để lãng phí tâm tư.”
Ono tức điên. Có chuyện ? Trước mặt bố mà con họ vô giá trị, đây là tiếng ?
“ yêu cầu cơ quan chức năng đến lục soát.” Đây là thông báo, thỉnh cầu.
Ninh Yên coi như đó là thỉnh cầu: “Để suy xét .”
Ono gặp ai cũng đối xử khách sáo, dù trong lòng họ nghĩ gì thì ngoài mặt vẫn nể nang. Ninh Yên thì đối chọi gay gắt, nhượng bộ nửa bước.
“Cô cái gì mà suy xét?”
“Thì suy nghĩ xem các gì? Mưu đồ cái gì? Còn ý đồ xa nào tung ?” Ninh Yên toạc móng heo, “ nghĩ cách đối phó chứ. Haizzz, lỡ lời thật mất .”
Điều khiến Ono tiếp lời thế nào. Hắn tự cho tài ăn lợi hại, tâm tư thâm trầm, giỏi diễn kịch nhất, nhưng Ninh Yên á khẩu trả lời , theo kịp tiết tấu của cô.
Ninh Yên chặn hết con đường, khiến đối phương còn đường lui.
Ono định tìm lãnh đạo gây sức ép, đáng tiếc các vị lãnh đạo chỉ mấy lời quan phương sáo rỗng, "dầu cù là vạn năng" ( như ), chẳng tác dụng gì.
Hắn đành tạm thời nhẫn nhịn, thanh toán ba ngày tiền phòng để ở trong khu chung cư.
Trước đây đoàn đại biểu nghiên cứu từ Thủ đô từng ở đó, giường chiếu nội thất đều sẵn, nhưng chắc chắn thể so sánh với khách sạn.
Bà Ono ở giở đủ trò. Lúc thì chê giường , lúc thì chê nội thất quá cũ kỹ, lúc thì chê đủ sang trọng thoải mái, yêu cầu đổi theo ý thích của bà . Bà đòi hỏi quá cao, chỉ định dùng chăn ga gối đệm của thương hiệu quốc tế nào đó, nội thất gia dụng cũng đổi hết.
Bà cố ý gây khó dễ, hành hạ nhân viên cùng đến khổ sở. Chăn ga hiệu trong nước gì bán, chẳng lẽ còn nước ngoài nhập về?
Nhân viên đành tìm Ninh Yên cầu cứu. Ninh Yên chiều cái thói đó, chỉ một câu: Tiền trả cho bà, bà nhanh dùm cái, cả ngày lải nhải phiền c.h.ế.t .
Bà Ono tức điên, cố ý gọi điện đường dài cho bộ phận liên quan ở Thủ đô khiếu nại Ninh Yên. Bộ phận liên quan ngoài miệng tỏ vẻ thông cảm, gọi điện nhắc nhở Ninh Yên vài câu đau ngứa. Ninh Yên trong điện thoại thái độ , nhưng nhất quyết đổi!
Chỉ một ý tứ duy nhất: Ở địa bàn của thì , thì cút.
Bà Ono: “……”
Bọn họ cùng một giuộc với cả, cuộc sống thể chịu nổi nữa.
Trong văn phòng, Ninh Yên đang đếm tiền. Bảy ở ba ngày, thu về 21 vạn (210.000 tệ), còn lời hơn cả buôn bán.
Thư ký Dương day trán thở dài: “Cô còn tâm trạng đếm tiền ? Tiền dễ cầm thế ?”
Sơn vũ d.ụ.c lai phong mãn lâu (Mưa gió sắp đến).
Ninh Yên gom hết tiền chất đống bàn, mắt cong cong: “Giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền thôi.”
Thư ký Dương cảm thấy cô quá vô tư lự, đến lúc nào . “Trong lòng cô rốt cuộc tính toán gì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-487.html.]
“Không .”
Thư ký Dương càng sầu não: “Mấy ngày nay sẽ luôn ở đây, cần giúp gì cô cứ việc .”
“Được ạ.”
Thư Sách
Đợi ông , Ninh Yên gọi Từ Đạt và Quý Khả An tới: “Em xây một tòa nhà khách theo tiêu chuẩn khách sạn. Thầy vẽ cho em một bản thiết kế nhé.”
“Yêu cầu thế nào?” Từ Đạt quen với việc cô thỉnh thoảng ném qua vài nhiệm vụ. Bất quá tiền thưởng cô đưa hậu hĩnh, một bản vẽ d.a.o động từ 500 đến 5000 tệ.
Ninh Yên cảm thấy đến lúc xây nhà khách : “Em 80 phòng tiêu chuẩn thường, 20 phòng tiêu chuẩn cao cấp, 5 phòng suite (phòng hạng sang). Phải nhà hàng, phòng hội nghị, quán cà phê, quầy bán đồ lưu niệm. Trang trí nội thất một chút. Thầy xem chỗ tiền đủ ?”
Từ Đạt liếc 21 cọc tiền bàn, tức là 21 vạn. “Chỗ chỉ đủ xây cái vỏ thôi, trang trí bên trong đủ.”
Ninh Yên sờ sờ cằm: “Vậy giữ chân bọn họ thêm vài ngày nữa, gom cho đủ tiền.”
Hoàn coi là dê béo để thịt.
Hai thầy hẹn mà cùng giật giật khóe miệng, nhất thời gì cho . Người chuẩn mà đến, cô thì chỉ nghĩ đến tiền.
Tuy nhiên, thấy cô bình tĩnh như , còn tâm trạng xây dựng, cũng mạc danh cảm thấy yên tâm hơn. Thôi kệ, chơi tâm cơ thì Ninh Yên sẽ thua .
Ninh Yên tủm tỉm Quý Khả An: “Thầy Quý, thầy từng ở nước ngoài, kiến thức rộng rãi, giúp em góp ý với. Em xây một khách sạn bản sắc đẳng cấp.”
“Được.” Quý Khả An suy nghĩ một chút hỏi, “Định xây ở ?”
Ninh Yên dậy, kéo tấm vải che tường , để lộ bản đồ quy hoạch Tập đoàn Cần Phong.
Ngón tay thon dài của cô chỉ một vị trí phố bộ, bên cạnh đó sắp xây một trung tâm thương mại tổng hợp lớn. Tuy con phố bắt đầu xây dựng nhưng quy hoạch bố cục , khu vực sẽ là khu thương mại sầm uất.
“Ở ngay chỗ .”
Quý Khả An lặng lẽ bản đồ quy hoạch. Những trống dần lấp đầy, từng mảng từng mảng lượt khai phá, đằng tất cả đều là tâm huyết của Ninh Yên.
“Ninh Yên, thầy khâm phục nhất là tầm xa của em.”
Tương lai ba mươi năm đều bố cục xong xuôi. Nơi sẽ trở nên phồn hoa tựa gấm, trở thành viên minh châu rực rỡ nhất.
Ninh Yên khoanh tay đó, đạm nhiên mà thong dong, đôi mắt sáng lấp lánh: “Em tuyệt đối cho phép bất kỳ kẻ nào hủy hoại tâm huyết của .”
Ai cũng .
“Thầy cũng cho phép.” Quý Khả An coi nơi là nhà .
Giọng Từ Đạt vang lên: “Vợ chồng già dưỡng lão ở đây, phá hỏng thì .”
Cả ngày hôm đó Ninh Yên bận rộn. Từng mệnh lệnh ban , các nơi đều bắt đầu hành động.
“Thông báo xuống , Nhật đến. Các nhà máy, bộ phận kiểm soát nghiêm ngặt, canh giữ cổng cẩn thận, cho phận sự tiến .”
“Rõ.”
“Phương Thượng Tiến, dẫn bảo vệ bọn họ, đừng để họ lung tung, lanh lợi lên chút.” Ngoài miệng bảo vệ, thực chất là giám sát.
“Rõ.”
“Xưởng trưởng La, xóa sạch dấu vết Trần Tu để . Nếu hỏi thì cứ ‘một hỏi ba ’. Luôn chú ý động tĩnh trong xưởng, Trần Tu thể nào bốc vô cớ .”
Xưởng trưởng La là quân nhân xuất ngũ, nhạy cảm với vấn đề . Đáng tiếc đến giờ ông vẫn tra Trần Tu biến mất bằng cách nào. Giám sát bất lực, ông tự kiểm điểm .
“Vâng. Còn Tiểu Tôn thì ?”
Tiểu Tôn là bạn cùng phòng của Trần Tu, liệt danh sách nghi phạm. Ninh Yên cũng chút nghi ngờ: “Cậu đang điều tra, chúng cần xen .”
“Còn nữa, đổi hết mật mã của tòa nhà thực nghiệm , tăng cường phòng .”
“Rõ.”
“Bảo đội tuần tra trị an tuần nhiều hơn, để mắt kỹ .”
“Rõ.”
Đã quá giờ tan tầm, Nghiêm Lẫm đến đón Ninh Yên. Cô dựa , chẳng động đậy, mệt quá mất.
Nghiêm Lẫm xổm xuống mặt cô: “Lên , cõng em.”
Ninh Yên sửng sốt, ngay đó tươi, ghé lưng : “Ông xã, em yêu c.h.ế.t .”
Lời ngon tiếng ngọt cứ như cần tiền tuôn , dỗ Nghiêm Lẫm vui vẻ vô cùng, cảm giác sức lực dùng mãi hết.
Hai sân nhà thì một bóng cũng lách theo, là Trương Ái Dân.
Nghiêm Lẫm dường như liệu , hề ngạc nhiên, bình tĩnh đóng cửa .
Ninh Yên mời Trương Ái Dân ở phòng khách, Nghiêm Lẫm rót cho một cốc .
Ninh Yên hỏi thẳng: “Tra gì ?”
Thần sắc Trương Ái Dân ngưng trọng: “Tiểu Tôn vẫn luôn hôn mê man, thể thẩm vấn . Bác sĩ kiểm tra cho , là trúng độc.”
Sắc mặt Nghiêm Lẫm biến đổi: “Trúng độc? Là độc gì?”
Trương Ái Dân lắc đầu: “Vẫn đang tra, trong thời gian ngắn kết luận.”
Nghiêm Lẫm vợ đầy lo lắng: “Tiểu Yên, em cố gắng đừng một .”
Loại độc thật khó đề phòng.
“Em .” Tâm tư Ninh Yên xoay chuyển, “Còn tra gì nữa ?”
Trương Ái Dân : “ kiểm tra tất cả những tiếp xúc gần với Trần Tu trong mấy ngày qua, phát hiện một khả nghi.”
Ninh Yên thẳng dậy: “Là ai?”
“Người đưa cơm cho , Hứa Kim Sinh.”
Ninh Yên phản ứng kịp, một lúc mới nhớ là ai.
“Hứa Kim Sinh? Anh cả của Hứa Trân? Anh việc ở xưởng nước tương mà? Sao chạy tới đưa cơm cho Trần Tu?”