Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 461

Cập nhật lúc: 2025-11-19 12:51:21
Lượt xem: 113

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Phàm là chút bản lĩnh, tâm khí đều cao ngạo, điều cũng gì đáng trách.

Kỳ thực, dã tâm cũng là một chuyện .

Vị lãnh đạo xem qua tư liệu về Ninh Yên, chút hiểu về năng lực của cô, nhưng khi trực diện đối mặt với một trẻ tuổi bằng xương bằng thịt như , hình tượng lập tức trở nên lập thể, sống động hơn hẳn.

Đối với đ.á.n.h giá về cô, ông nâng lên một bậc. Người tư duy bố cục mang tính tầm xa, đây mới là điểm sáng giá nhất cô.

“Cô thông minh, nghĩ tới , vì gọi cô kinh?”

Ninh Yên cần suy nghĩ liền đáp: “Để chia sẻ chút kinh nghiệm về đô thị hóa nông thôn, thế nào dẫn dắt cùng giàu, tiến lên khá giả, xem liệu thể xây dựng thành mô hình mẫu để mở rộng . một bài luận văn, bên nhiều liệu, ngài thể xem qua.”

Cái của cô về vấn đề quả thực "nhất châm kiến huyết", do cô đặc biệt thông minh, mà là cô đang ở góc độ của đời những sự việc từng diễn . Chuyện mới bàn, Gia Cát Lượng "hậu sinh" thể sáng suốt cho ?

Lãnh đạo nhận lấy bài luận văn, lướt qua tiêu đề: Bàn về công kiên thoát nghèo, cùng giàu tiến lên khá giả —— Mô hình đô thị hóa nông thôn.

Một tay chữ thanh tú xinh , một xấp giấy thật dày, quả thực tâm.

“Làm tồi, nếu thêm vài nhân tài như cô, đất nước thể nhanh chóng tiến xã hội khá giả.”

Đây là lời định luận dành cho Ninh Yên: Tích cực, hướng đúng đắn. Ninh Yên thầm thở phào nhẹ nhõm, uổng công cô bận rộn mấy ngày nay.

Khi bước khỏi phòng họp, cả cô nhẹ nhõm hẳn, giống như trút bỏ một gánh nặng trong lòng.

Bụng bỗng sôi lên ùng ục, cô lúc mới phát hiện đến giờ cơm. Ăn cơm thôi!

Mà bên trong phòng họp, vẫn đang thảo luận nhiệt liệt, cái gì cũng , ý tưởng khác , ủng hộ, tán thành.

đối với sự thành công của Ninh Yên, bọn họ đều công nhận. Cô xác thật một nước cờ khác biệt, cho bọn họ một ví dụ đáng để tham khảo.

Một tham dự hội nghị : “ kiến nghị đưa Tập đoàn Cần Phong danh sách đối tượng nghiên cứu trọng điểm, dựng thành điển hình, cổ vũ nông thôn các nơi học tập theo.”

Lâm Cảnh Vĩ tâm thần chấn động mạnh, buột miệng thốt lên: “ cảm thấy nên xem xét thêm , thể nóng vội.”

Một khi dựng thành điển hình, chỉ cần phạm sai lầm mang tính nguyên tắc, Ninh Yên cùng Tập đoàn Cần Phong sẽ thể sụp đổ, động đến cô là quá khó khăn.

Rốt cuộc, ai cũng thừa nhận mắt tròng, đúng ? Hơn nữa, ảnh hưởng cũng .

Lãnh đạo quét mắt sang: “Lâm gia các ông cùng Ninh Yên từng chuyện vui, nhưng hy vọng việc đó ảnh hưởng đến đại cục.”

Sắc mặt Lâm Cảnh Vĩ kịch biến, đến chuyện nhỏ nhặt mà lãnh đạo cũng ? Điều tra cặn kẽ như , e rằng ý tưởng dựng điển hình từ sớm .

Hắn thầm kêu khổ: “Đó chỉ là chút mâu thuẫn nhỏ nhặt, qua lâu .”

Trước đây Lâm gia và Hầu gia điều tra chính là nhờ ơn Ninh Yên ban tặng, thể hận ?

Lâm gia dùng hết nhân tình, nộp lên quyền lực quân sự mới khó khăn lắm giữ . Qua trận chiến , nguyên khí Lâm gia đại thương. Nếu lão gia t.ử đang bệnh nặng cầu tình với thủ trưởng cũ, Lâm gia chừng gặp tai họa ngập đầu.

“Thế thì nhất.” Lãnh đạo gật đầu, “Tan họp , buổi chiều tiếp tục thảo luận.”

Lâm Cảnh Vĩ sắc mặt cực kém tại chỗ, nỗi lòng khó bình, mãi thể tĩnh tâm.

Một vài phần giao tình với nán cuối cùng, vỗ vỗ vai , nhẹ giọng nhắc nhở: “Lâm gia các ông mâu thuẫn với Ninh Yên, vẫn để ông tham gia hội nghị , thâm ý trong đó ông nên tự cân nhắc cho kỹ.”

Thư Sách

Lâm Cảnh Vĩ kẻ ngốc, thấy Ninh Yên là nghĩ tới ngay, đây mới là điều cam lòng nhất.

Có lãnh đạo hộ giá hộ tống, ai dám động thử xem?

Hắn suy nghĩ , chỉ đành khổ: “ nghĩ tới con bé đó vận như .”

Đối phương chỉ cho một lời khuyên: “Cô lọt tầm mắt của thượng tầng, đây là bước ngoặt mấu chốt nhất, ông đừng mà phạm hồ đồ.”

Cấp đang suy xét con đường tương lai như thế nào, đất nước đang trong thời kỳ chuyển , sự xuất hiện của Ninh Yên thể là chiếm hết thiên thời địa lợi.

Nghĩ sâu hơn, chừng là Ninh Yên hao tổn tâm cơ trù tính từ , thế thì càng khó lường. Có tâm cơ như , lo gì thành công?

Lâm Cảnh Vĩ day day giữa mày, chỉ thể lén lút hãm hại, còn bày một bộ dạng vứt bỏ hiềm khích lúc . Haizzz.

Ninh Yên trở phòng, Dương Liễu liền đón tới, mặt đầy lo lắng: “Sao lâu như ? Không việc gì chứ?”

“Không việc gì, thời gian họp kéo dài chút thôi.” Ninh Yên ôm bụng, “Đói quá, cái gì ăn ?”

Dương Liễu vội vàng bóc một gói bánh quy đưa cho cô: “Ăn chút lót , gọi đưa cơm tới ngay đây.”

“Mẹ còn ăn ?” Ninh Yên bà một cái.

về, Dương Liễu lo lắng đề phòng, mà nuốt trôi?

Gọi điện thoại gọi 3 món mặn 1 món canh, cũng đủ cho hai con ăn. Ninh Yên ăn uống no say buồn ngủ, nửa ngày hôm nay dùng hết "Hồng Hoang chi lực", đầu óc mệt mỏi rã rời.

xuống ngủ một giấc, chờ khi tỉnh thì trời chạng vạng tối, ráng chiều đầy trời, thời tiết cũng còn quá nóng bức.

Ninh Yên dắt Dương Liễu dạo quanh bên ngoài phòng.

Cảnh sắc lâm viên như tranh vẽ, cây cối xanh um tươi , nước chảy róc rách, tả xiết, bóng cây che mát nên cũng khá dễ chịu.

Dương Liễu đến mức kịp chớp mắt: “Đây rốt cuộc là nơi nào con?”

“Hẳn là Nhà khách Chính phủ (Quốc Tân Quán).”

Dương Liễu hít hà một , mắt trừng lớn: “Vì cái gì cho con ở nơi ? Con khách nước ngoài.”

“Các vị lãnh đạo họp ở đây, bảo con tới để tiện bàn việc.” Ninh Yên tỏ vẻ chỉ là kẻ ở ké, “Nói nữa, chỗ rộng như , mỗi tòa nhà đến hơn hai mươi phòng, thể cứ để trống mãi, phòng trống dễ hỏng lắm.”

Khách nước ngoài tới thì dùng chiêu đãi, khách nước ngoài thì khách trong nước cũng thể ở, tất nhiên, đều là lãnh đạo phận địa vị.

“Ninh Yên, mày ở đây?”

Ninh Yên ngẩng đầu lên, là Lâm Huệ. Cô vẻ mặt khiếp sợ, như thể thấy chuyện thể tin nổi.

Nàng nhướng mày: “Có việc?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-461.html.]

Đi cùng Lâm Huệ còn vài cô gái, trong đó cả Lâm Phỉ Phỉ.

Một cô gái tò mò khuôn mặt xinh của Ninh Yên: “Lâm Huệ, đây là ai thế? Trông cũng xinh đấy chứ.”

Trong mắt Lâm Huệ hiện lên một tia hận ý nồng đậm: “Một đứa bà con nghèo của nhà thôi, mày mà lẻn đây? Có đến thì tao cũng chẳng cho mày một xu nào .”

Ninh Yên: “……” Diễn sâu thật đấy.

Một cô nàng cằm nhọn khinh thường: “Hóa là tới tống tiền ? Đây nơi cô thể tới , mau cút ngoài.”

“Làm gì chuyện đàng hoàng với loại ? Nó xứng!” Lâm Huệ thù mới hận cũ dồn cả lên, hận đến nghiến răng nghiến lợi, “Ninh Yên, mày quỳ xuống dập đầu cho tao ba cái thật kêu, tao sẽ tha cho mày một con đường sống.”

“Phụt, bệnh hoang tưởng của cô ngày càng nặng đấy, uống t.h.u.ố.c ? Có bệnh thì lo chữa .” Ninh Yên khoanh tay đó, phong thái trác tuyệt, “Bố cô cũng dám chuyện với như thế , c.h.ế.t , thích á? loại thích lên mặt bàn như cô.”

Trong trận phong ba của Lâm gia, Lâm Huệ chính là nguồn cơn. Địa vị của cô trong gia tộc tụt dốc phanh, Hầu Thần còn ly hôn với cô , khiến cô hai mặt thụ địch, chật vật chịu nổi.

Bao nhiêu chuyện như ý, cô đều ghi hết lên đầu Ninh Yên.

Lâm Huệ thẹn quá hóa giận, tròng mắt đảo một vòng: “Đan Đan, ? Người đàn bà dùng thủ đoạn hồ ly tinh lừa từ tay bố tớ hai căn tứ hợp viện, vị trí lắm đấy.”

Cô gái trẻ vây quanh ở giữa nhíu mày: “Thật ?”

“Đương nhiên là thật, tớ dám thề.” Lâm Huệ hung tợn trừng mắt Ninh Yên.

Các cô gái trẻ sôi nổi tỏ vẻ khinh bỉ, Lâm Phỉ Phỉ càng là lòng đầy căm phẫn trách cứ: “Không hổ, vô sỉ, mau đuổi cô ngoài.”

Người đàn ông cô ái mộ cư nhiên cưới loại hồ ly tinh , quá đáng, vẫn là để cô cứu vớt cuộc đời .

Trong thời gian ngắn quần chúng tình cảm kích động, Ninh Yên mặt mày mỉm , giống như qua đường đang xem kịch vui.

Đan Đan Ninh Yên bình tĩnh như thế, chút kỳ quái: “Cô còn ?”

vui chứ, lý do để c.ắ.n thêm một miếng thịt mỡ từ Lâm gia .” Ninh Yên mân mê ngón tay, hì hì , “Lần đòi cái gì đây nhỉ? Mặt tiền cửa hàng? Hay tòa nhà nhỏ? Lâm Huệ, thích cái kiểu ‘Tán Tài Đồng Tử’ của cô, cứ tiếp tục phát huy , càng càng c.h.ế.t.”

“Mày……” Lâm Huệ tức điên, “Mày ! Đan Đan, con đàn bà chỉ thích ỷ nhan sắc dựa đàn ông để leo lên, đúng là đồ lẳng lơ đê tiện.”

Ninh Yên lười so đo với cô : “Đã đến lúc tìm Lâm Cảnh Vĩ .”

Lâm Huệ mấy ngày nay gặp bố, ông đang bận công việc: “Ha hả, bố tao là mày gặp là gặp ? Mày tưởng mày là ai hả, đồ hồ ly tinh……”

Một tiếng quát phẫn nộ vang lên: “Câm miệng!”

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Lâm Cảnh Vĩ sắc mặt xanh mét, tức đến sắp nổ tung. Chuyện thật sự do ông sai khiến!

Lâm Huệ giành cáo trạng: “Bố, bố tới lúc lắm, nó còn định tống tiền bố……”

“Bốp!”

Lâm Cảnh Vĩ vung tay tát một cái, đồ ngu xuẩn, nào cũng báo hại bố nó.

“Bố!” Lâm Huệ dám tin trừng lớn mắt.

Lâm Cảnh Vĩ hạ thấp tư thái hết mức: “Đồng chí Ninh Yên, con gái vô phép tắc, mặt nó xin cô.”

“Một câu xin khinh phiêu phiêu liền cho qua chuyện ?” Ninh Yên thần sắc nhàn nhạt.

Gia nghiệp Lâm gia co hơn một nửa, tài sản danh nghĩa Lâm Cảnh Vĩ cũng còn nhiều, chỉ còn hai căn hộ, tiếc nỡ đưa nữa.

Hắn bỗng nhớ tới một chuyện: “Ở Trung Quan Thôn 5 mẫu đất, vị trí hẻo lánh, mắt ?”

Đất hoang vùng ngoại thành đáng giá bao nhiêu, vốn dĩ định dựng cái kho hàng chứa đồ, gác , cứ vứt đó cho cỏ mọc, căn bản để trong lòng.

Giống như nhà cũ Lâm gia ở đoạn đường trung tâm nhất, đại trạch viện năm gian, cái đó mới đáng giá.

Mắt Ninh Yên vụt sáng lên. Vớ bở !

“Được thôi, nể tình ông thành ý như , cũng chê lễ quá nhẹ.”

Năm mẫu đất quả thực nhiều, xây xưởng thì ăn thua, nhưng thể xây một tòa cao ốc văn phòng tám tầng, đó chính là Trung Quan Thôn đấy, chỉ riêng tiền cho thuê thôi cũng đủ sống khỏe.

Xem khí vận của Lâm gia thật sự hết , chậc chậc chậc.

Lâm Huệ cả đều : “Bố, bố điên ?”

Lâm Cảnh Vĩ ghét bỏ cô con gái suốt ngày gây chuyện thị phi , hung hăng trừng mắt một cái. Để bình sự việc, để chứng minh lập trường của , dễ dàng lắm ?

“Đồng chí Ninh Yên, tối nay tiệc chiêu đãi khách nước ngoài, lãnh đạo điểm danh cô tham dự, cô xem giờ , nên trở về chuẩn một chút ?”

“Được.” Ninh Yên cũng mở mang tầm mắt.

Cô thong thả ung dung kéo Dương Liễu xoay rời . Người ở đây cô với ánh mắt khác, ai là kẻ ngốc cả.

Cái gì mà bà con nghèo tống tiền, cái gì mà thủ đoạn hồ ly tinh, tất cả đều là bịa đặt.

Đan Đan nhíu mày Lâm Huệ một cái, trong lòng vui. Dám lấy cô súng, gan cũng lớn thật đấy.

“Bác Lâm, Ninh Yên là thế nào ạ?”

Cô gái tuy tuổi còn nhỏ nhưng phận đặc thù, Lâm Cảnh Vĩ dám chậm trễ nửa điểm: “Là đầu Tập đoàn Cần Phong, triệu kinh báo cáo công tác.”

Đan Đan kinh ngạc thôi: “Công tác của cô xuất sắc ?”

“Kỳ tài kinh doanh lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, giá trị nghiên cứu.” Nói lời , tâm Lâm Cảnh Vĩ đang rỉ máu, dù phục cũng cố mà nuốt xuống.

Nghe , Đan Đan nảy sinh tâm tư kết giao. Cô là "công chúa đỏ", phận đặc thù.

Lúc Ninh Yên ngàn vạn ngờ tới, chuyến kinh gặp chuyện như .

Điểm nhấn bản edit:

 * Trung Quan Thôn (Zhongguancun): Đây là chi tiết "đắt" nhất chương. Trung Quan Thôn chính là "Thung lũng Silicon của Trung Quốc". 5 mẫu đất ở đây thập niên 90-2000 sẽ giá trị liên thành. Mình giữ nguyên văn phong để nổi bật sự "vớ bở" của Ninh Yên.

 

 

 

Loading...