Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 460
Cập nhật lúc: 2025-11-19 12:01:48
Lượt xem: 120
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ninh Yên chọn một chỗ cách xa bọn họ, xin một ly nước lọc chậm rãi uống.
Lâm Phỉ Phỉ và chị họ nghĩ gì mà đổi chỗ lưng cô. Ninh Yên coi như thấy.
Trên máy bay phục vụ bữa ăn. Ninh Yên ăn hết một phần, cảm giác vẫn no, bèn : “Cho xin thêm một phần nữa.”
“Cô bao giờ ăn cơm máy bay ?” Lâm Phỉ Phỉ hỏi với vẻ ngây thơ vô tội.
Ninh Yên coi như thấy, sang Dương Liễu đang tỏ tự nhiên bên cạnh: “Cơm máy bay thể nấu bằng lửa trực tiếp nên khó ăn, ăn tạm chút , đến thủ đô con sẽ đưa ăn đồ ngon.”
Dương Liễu gượng. Nói thật, đến giờ bà vẫn thấy lâng lâng, cảm giác chân thực chút nào.
Lần đầu tiên máy bay nên bà căng thẳng.
Phía truyền đến một giọng : “Khó ăn mà còn ăn tận hai phần?”
Ninh Yên hất tóc, cầm ly nước uống một ngụm, cả lười biếng, tự động lọc bỏ những kẻ đáng ghét.
Tiếp viên mang phần cơm thứ hai đến. Ninh Yên là bà bầu nên mau đói. “Cảm ơn.”
Thời buổi thể máy bay đều dạng , tiếp viên tự nhiên dám chậm trễ, thái độ vô cùng nhiệt tình.
Ninh Yên lờ tiếng lải nhải phía . Ăn xong, cô xin một cái chăn đắp lên , nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cô cứ ăn xong là buồn ngủ, chẳng mấy chốc ngủ .
Không ngủ bao lâu, cô Dương Liễu lay tỉnh. Mở mắt ngoài cửa sổ, ồ, đến nơi .
“Không vội, chờ xuống .”
Tâm thái cô đặc biệt , gì cũng ung dung bình tĩnh, điểm khiến Dương Liễu khâm phục.
Lâm Phỉ Phỉ vài bước, dừng Ninh Yên: “Có đến đón , cần cho hai nhờ một đoạn ?”
“Không cần.” Ninh Yên lười đoán ý khác, kỳ quái thế nào cũng chẳng liên quan đến cô. hẹn, cảm ơn.
Lâm Phỉ Phỉ giậm chân, uất ức xuống máy bay. Người chị họ lạnh lùng liếc Ninh Yên một cái mới theo.
Ninh Yên và Dương Liễu là những cuối cùng xuống máy bay.
“Chúng thăm bọn Thạch Đầu nhé?” Dương Liễu nhớ mấy đứa con đang ở thủ đô. Tết chúng về, nghỉ hè vốn định về nhưng tin Ninh Yên đến thủ đô nên đổi kế hoạch.
“E là tạm thời .” Ninh Yên thấy biển đón ghi "Tổng giám đốc Ninh - Tập đoàn Cần Phong", liền tới: “Xin chào, là Ninh Yên.”
Nhân viên đón khách sững một chút. Người thật còn xinh hơn trong ảnh.
Cậu lập tức phản ứng , chủ động nhận lấy hành lý: “Tổng giám đốc Ninh, mời theo .”
Lên xe, Ninh Yên ngáp một cái, đầu dựa vai Dương Liễu, bắt đầu mơ màng ngủ.
Không ngủ bao lâu, cô Dương Liễu véo tỉnh, mở đôi mắt mơ màng : “Sao thế ạ?”
Dương Liễu vẻ mặt căng thẳng, liên tục nháy mắt hiệu. Ninh Yên ngơ ngác: “Có chuyện gì ?”
Dương Liễu chỉ ngoài cửa sổ xe. Ninh Yên theo tay bà, thấy đình đài lầu các, cầu nhỏ nước chảy, đường mòn quanh co, hoa cỏ cây cối tươi , cảnh sắc như tranh vẽ.
Không thì hỏi: “Đồng chí, đây là ?”
Nhân viên công tác hai tay đặt vô lăng, động tác thành thục: “Nhà khách quốc gia Điếu Ngư Đài, mấy ngày tới hai vị sẽ ở đây.”
Được thôi, ở cũng . Ninh Yên nay luôn thích ứng với cảnh, khả năng thích ứng mạnh. Cô chỉ quan tâm một chút: “Lịch trình mấy ngày tới sắp xếp thế nào?”
Nhân viên công tác đáp: “Cô cố gắng hạn chế ngoài, cứ ở trong nhà khách chờ lệnh.”
Ninh Yên dịch câu là: Lãnh đạo triệu kiến cô bất cứ lúc nào.
Xe dừng , lập tức nhân viên mới đến dẫn đường, đưa họ lên tầng hai: “Hai vị ở đây, yêu cầu gì cứ gọi chúng bất cứ lúc nào, điện thoại nội bộ là...”
Cô thao thao bất tuyệt giới thiệu một hồi, nhiệt tình và chu đáo.
Đây là một căn phòng suite lớn, hai phòng ngủ, kèm theo nhà vệ sinh và phòng tiếp khách, trang trí kết hợp Đông Tây, phong cách.
Dương Liễu đến ngây . Cả đời bà từng thấy căn phòng nào như , cảm giác như đang ở trong hoàng cung.
Ninh Yên dạo một vòng trong phòng, cái gì cần đều . Nhìn thấy bồn tắm lớn, mắt cô sáng lên: “Mẹ, con ngâm bồn nước nóng, lấy giúp con bộ đồ ngủ với.”
Dương Liễu con gái thành thục mở vòi nước điều chỉnh nhiệt độ, xả đầy nước ấm bồn tắm: “Trước con từng ở nhà như thế ?”
“Khách sạn con ở Quảng Thành là nơi tiếp đãi khách nước ngoài, vàng son lộng lẫy, xa hoa tinh xảo.” Ninh Yên dựa lưng tường với tư thế thoải mái. “Mẹ, đừng căng thẳng quá, coi như là mở mang tầm mắt thôi.”
Tiện nghi ở đây so với thời đại thì thuộc hàng đỉnh cao, cô đoán đây là nơi nào .
Thư Sách
Đến đến đó.
Giờ khắc , Dương Liễu nhận thức sâu sắc một điều: cô con gái lớn của bà thực sự giống thường. Sự từng trải và tầm của nó vượt xa , bất tri bất giác nó ở một vị trí cao.
Đêm đó, chiếc giường êm ái như bông, Ninh Yên ngủ một giấc thật ngon lành.
Đồ ăn ở nhà khách đặc biệt ngon. Ninh Yên ở trong phòng, ngoài ngủ thì là ăn, cũng ngoài lung tung, coi như dưỡng thai.
Ngày hôm , nhân viên công tác đến mời cô đến phòng họp.
Ninh Yên bộ đồ ngủ : “Xin chờ một lát, bộ đồ .”
Cô một chiếc váy đen nhỏ cổ bẻ dài đến đầu gối, kiểu dáng rộng rãi che bụng bầu một cách hảo, đeo một chuỗi ngọc trai dài, phối với giày vải trắng, trông ưu nhã khí chất mất vẻ thanh xuân năng động.
“Mẹ, ở phòng xem TV , đói thì gọi điện nội bộ bảo họ mang cơm lên, miễn phí tội gì ăn.”
Dương Liễu nhíu mày, lo lắng sốt ruột: “Con chú ý một chút, việc gì cũng cẩn thận, đừng lung tung.”
“Yên tâm, con tự chừng mực.”
Nhân viên công tác gõ cửa phòng họp: “Đồng chí Ninh Yên đến .”
“Vào .”
Ninh Yên đẩy cửa bước . Trong phòng họp ít , tất cả đồng loạt về phía cô.
Ninh Yên gật đầu chào hỏi, tự nhiên hào phóng: “Chào , là Ninh Yên, đến từ Tập đoàn Cần Phong tỉnh Hắc, mong chỉ giáo nhiều hơn.”
Khí độ ung dung bình tĩnh, kiêu ngạo tự ti của cô khiến khỏi với con mắt khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-460.html.]
Người đàn ông ở vị trí chủ tọa vẫy tay với cô: “Đồng chí Ninh Yên, đây .”
“Vâng.” Ninh Yên theo lời xuống phía ông, ánh mắt lướt qua, bắt gặp một đôi mắt kinh ngạc tột độ.
Lâm Cảnh Vĩ? Chỗ của ông tít phía , xem quy mô cuộc họp khá cao cấp.
Lãnh đạo ở vị trí chủ tọa mở lời: “Đồng chí Ninh Yên, Tập đoàn Cần Phong hiện tại bao nhiêu nhân viên? Cô giới thiệu tình hình cho một chút.”
Ninh Yên cần xem tài liệu, mở miệng ngay: “10.916 , trong đó nhân viên quản lý cấp cao 27 , cấp trung 98 . Trực thuộc tập đoàn xưởng đậu phụ, xưởng nước tương, xưởng đường trắng, xưởng giấm, nhà máy thức ăn gia súc, xưởng thùng các tông, xưởng dầu gan cá, xưởng mì chính, xưởng rượu cao lương và nhà máy TV. Hiện tại tổng cộng mười nhà máy. Chín nhà máy đầu đều xoay quanh bảy nhu cầu thiết yếu hàng ngày của dân...”
Cô giới thiệu sơ lược tình hình doanh nghiệp của .
Nói một lúc, cô chuyển chủ đề: “Còn nhà máy TV theo con đường công nghệ cao, là sản phẩm kỹ thuật hàng đầu do tập đoàn chúng nghiên cứu phát triển nhiều năm, nhằm chiếm lĩnh thị trường nước ngoài, kiếm thêm ngoại tệ, hiện giành đơn đặt hàng trị giá hàng chục triệu...”
Trong phòng xôn xao, thì thầm bàn tán. Con quá kinh , thảo nào thu hút sự chú ý của cấp .
Sắc mặt Ninh Yên đổi, tiếp tục : “Đơn đặt hàng xếp đến năm , thị trường tiêu thụ trải khắp thế giới, trong đó đơn đặt hàng từ nước M là nhiều nhất, nước Y thứ hai, nước D thứ ba. Đây là danh sách tiêu thụ lập, mời các vị xem qua.”
Loại bí mật thương mại đối với ở vị trí cao mà , chỉ cần kiểm tra là , cần thiết giấu giếm.
Phải nộp thuế mà, kiểm tra là ngay.
Lãnh đạo xem nhiều loại báo cáo , nhưng đây là đầu tiên thấy kiểu trình bày mới mẻ thế : “Bảng biểu tiêu thụ của cô thú vị.”
Không chỉ là danh sách, còn cả biểu đồ tiêu thụ, là hiểu ngay.
Ninh Yên : “Biểu đồ hình cột thể thấy rõ tình hình tiêu thụ ở các nước, biểu đồ hình tròn giống như một cái bánh kem lớn, ai ăn bao nhiêu thì rõ ràng, thể phân tích thị phần chiếm hữu.”
Đáng tiếc máy tính để tạo tự động, vẽ tay, cũng khá mệt .
Lãnh đạo cảm thấy phương pháp đáng nhân rộng, thể áp dụng sang các ngành khác: “Phương pháp biểu đồ thể dạy cho ?”
“Đương nhiên là thành vấn đề.” Ninh Yên nhận lời ngay, cũng chẳng do cô sáng tạo .
Lãnh đạo hài lòng gật đầu: “Cô hãy cụ thể về quá trình khởi nghiệp mấy năm nay của cô , bắt đầu từ lúc cô 16 tuổi xuống nông thôn, càng chi tiết càng .”
Hồ sơ của Ninh Yên từ khi sinh đến giờ đều bàn ông, ông xem qua , nhưng vẫn cô trực tiếp kể .
“Vâng.” Ninh Yên khó đoán ý ông, nên cũng suy nghĩ nhiều, cứ theo ý ông kể chi tiết trải nghiệm của một .
Cô dát vàng lên mặt , cũng thổi phồng bản lĩnh của bản . Những khó khăn và rắc rối gặp cô cũng né tránh, mà kể sự thật một cách trực quan.
Cô còn chú ý chừng mực, chỉ về lịch sử phát triển của Tập đoàn Cần Phong, nhắc đến việc riêng tư của .
dù , câu chuyện vẫn khiến say sưa.
Tin tức báo chỉ vỏn vẹn vài dòng chữ, thể rõ ràng mạch lạc như thế . Vẫn là giao lưu trực tiếp thế khách quan hơn.
Thái độ giản dị, bộc trực của cô khiến lãnh đạo hài lòng: “Cô cảm thấy thành công của Tập đoàn Cần Phong thể chép ?”
“Có thể.” Ninh Yên khẽ gật đầu. “ chịu sự hạn chế của điều kiện, thể mọc lên như nấm , chỉ một ít thể thành công.”
Cho nên, con đường như thế nào còn suy nghĩ nhiều, quan sát nhiều.
Lãnh đạo hỏi kỹ: “Điều kiện hạn chế mà cô là gì?”
Ninh Yên cần suy nghĩ đáp ngay: “Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, thiếu một thứ cũng . Khi xuống nông thôn đến đại đội Cần Phong, cuộc sống của đều khó khăn, nhu cầu chung là ăn no mặc ấm, đây là thiên thời.”
“Đại đội trưởng đại đội Cần Phong là bác họ cả của , bác uy tín cao, tin tưởng , sẵn lòng cho một cơ hội. ngừng dùng từng sự thật để chứng minh năng lực của , giành lòng , đây là địa lợi.”
“Cán bộ thôn và dân đại đội Cần Phong đồng tâm hiệp lực, đoàn kết như thành đồng, gặp mấy vị lãnh đạo dốc sức ủng hộ, đây là nhân hòa.”
“ chiếm đủ thiên thời, địa lợi, nhân hòa, thành công một nửa .”
Tư duy cô nhanh nhạy, năng đấy, trong bụng chữ nghĩa.
Lãnh đạo cô thật sâu: “Còn một nửa thì ?”
“Người lãnh đạo sức hút cá nhân, tài năng kinh doanh xuất chúng, cùng với tầm chiến lược rộng lớn.” Nói thật, một doanh nghiệp thành công , mấu chốt ở lãnh đạo đưa quyết sách.
Ngàn quân dễ kiếm, một tướng khó tìm.
Lãnh đạo nhướng mày: “Cô nuốt trọn cả công xã, chuẩn nông trường hiện đại hóa, chính là tầm chiến lược của cô ?”
Ninh Yên mỉm rạng rỡ, lộ chút sợ hãi: “Đây mới chỉ là bước đầu tiên. Nước là nước nông nghiệp lớn, nếu thể đạt đột phá về nông cụ, hạt giống, phân bón, máy móc thì sẽ là một chuyện .”
“ luôn cho rằng, trồng trọt khoa học, tự động hóa cơ giới hóa chắc chắn sẽ là xu hướng trong tương lai. Là một sinh viên Đại học Nông nghiệp bình thường, nguyện ý đóng góp một phần sức lực của để một căn cứ thực nghiệm.”
Lãnh đạo trầm mặc hồi lâu, suy tư kỹ càng. Xu hướng tương lai chắc chắn như cũng lay động lòng . “Tiếp theo cô định gì?”
“Trước tiên là thu hút vài trường đại học về, thì xây phân hiệu cũng . Thứ nhất, gần quan ban lộc, ưu tiên thu hút nhân tài. Thứ hai là thu hút lượng , thúc đẩy sức sống cho khu vực...” Mắt Ninh Yên đảo liên tục, giảo hoạt như hồ ly: “ nhắm trúng Đại học Nông nghiệp tỉnh nhà , ngài xem ?”
Trường đại học trọng điểm thuộc quyền quản lý của chính quyền địa phương.
Khóe miệng lãnh đạo giật giật. Gan cũng to thật đấy, đầu óc quá linh hoạt . “Cô nương theo chiều gió mà lên đấy.”
Ninh Yên chút khiêm tốn nhận lời khen: “Cảm ơn ngài, đây là năng lực thể thiếu của thành công. Các vị đây đều năng lực , đều giỏi hơn .”
Mọi : ... Ừm, mặt dày cũng là yếu tố của thành công.
“Còn gì nữa?”
Ninh Yên chớp chớp mắt: “Thành lập trung tâm nghiên cứu khoa học, thu hút nhân tài hàng đầu thế giới, nghiên cứu phát triển sản phẩm điện máy.”
Cả khán phòng im phăng phắc. Vẻ mặt lãnh đạo đầy ẩn ý: “Dã tâm của cô nhỏ .”
Đối với Ninh Yên, nhiệm vụ cũng là cơ hội hiếm , cô nỗ lực nắm bắt lấy: “Người lính tướng quân là lính . Còn châm ngôn của là: Hoặc là , hoặc là nhất.”