Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 459

Cập nhật lúc: 2025-11-19 11:08:57
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3VcYGoMcIa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Ninh Yên tìm một nơi yên tĩnh, lịch sự hỏi thầy Tôn: “Có chuyện gì ạ?”

Tuy còn là cấp của cô, nhưng sự tôn trọng của thầy Tôn dành cho Ninh Yên bao giờ thiếu. Cô quả thực là một đáng nể.

Ninh Yên lấy cuốn sổ ghi chép dày đặc chữ : “Em mượn sách về lĩnh vực , thư viện trường ạ?”

Thầy Tôn liếc qua. Sách về nông nghiệp? Lại còn là sách nước ngoài? “Thầy tra xem , nhưng em đừng hy vọng quá nhiều. Thư viện trường còn đầy đủ bằng thư viện của em .”

Thư viện của tập đoàn Cần Phong đúng là một kho báu, chủng loại phong phú, bao quát lĩnh vực. Ông thường xuyên ngâm ở đó mà nỡ rời .

“Vậy ở ạ?” Thời gian của Ninh Yên gấp.

Thầy Tôn ngẫm nghĩ: “Thư viện tỉnh may thì , nhưng cũng dám chắc. Em cần gấp lắm ?”

“Vâng, em một bài luận văn liên quan trong vòng mười ngày, nhiệm vụ khá nặng.” Cấp xem qua tài liệu Ninh Yên nộp lên, thấy nhiều ý tưởng nên chỉ định triệu tập cô lên Bắc Kinh để trao đổi cụ thể.

Nhiệm vụ thể từ chối, chỉ thể tranh thủ thời gian trong lúc bận rộn để chuẩn , thể mất mặt .

Thầy Tôn hỏi nhiều: “Được , thầy sẽ giúp em tìm. Thi xong em cứ đến tìm thầy.”

“Cảm ơn thầy Tôn.”

Thầy Tôn bỗng nhớ một chuyện: “À đúng , sinh viên nghiệp năm em ý định gì ? Có mấy hạt giống đấy.”

Ninh Yên thiện cảm lắm với lứa sinh viên Công Nông Binh , tố chất cao, nhưng cũng thể vơ đũa cả nắm. “Nếu khá thì thầy cứ giới thiệu cho em, em sẽ phỏng vấn.”

Năm tư thực tập luận văn, đơn vị thực tập do nhà trường sắp xếp.

Tập đoàn Cần Phong của Ninh Yên đang chuẩn nông trường hiện đại mới, đang cần nhân tài các phương diện.

ký thỏa thuận hợp tác với Đại học Nông nghiệp, sinh viên thể đến thực tập tại tập đoàn Cần Phong, nếu qua kỳ sát hạch sẽ giữ việc.

“Vậy quyết định thế nhé.”

“Vâng.” Ninh Yên khẽ gật đầu. “Em coi trọng những khóa sinh viên khi khôi phục thi đại học hơn, đến lúc đó thầy nhớ chọn cho em những giỏi nhất nhé.”

Thầy Tôn nhận lời ngay. Như là cả ba bên cùng lợi: tập đoàn nhân lực, nhà trường giải quyết vấn đề việc cho sinh viên.

Hiện nay danh tiếng của tập đoàn Cần Phong vang dội, đãi ngộ phúc lợi nổi tiếng là , vô chen lấn sứt đầu mẻ trán .

Sinh viên đại học tuy quý giá, nhưng tập đoàn Cần Phong cũng đang thiếu nhiều vị trí quản lý, cần gấp lấp chỗ trống.

“Thế , tập đoàn chúng em sẽ bỏ vốn thành lập quỹ khuyến học Cần Phong, giúp đỡ những sinh viên nghèo vượt khó.”

Thầy Tôn mừng rỡ: “Cái đấy! Thầy sẽ chuyện với hiệu trưởng để lên chương trình cụ thể.”

“Vâng ạ.”

Ninh Yên ăn cơm. Mọi lén cô vài , thấy cô bình tĩnh nên cũng chẳng soi mói gì.

Cô thuận miệng hỏi: “Thi xong đều về nhà chứ?”

Một nửa về, một nửa về, ở trường học, chủ yếu là vì lộ phí quá đắt.

Ninh Yên xong, như điều suy nghĩ.

Ăn cơm là cách dễ nhất để kéo gần quan hệ. Sau một bữa ăn, đều quen hơn. Đều là trẻ tuổi, nhiều tiếng chung nên trò chuyện vui vẻ.

Sinh viên khóa đầu tiên đều nỗ lực, ăn xong cũng dạo mà vội vàng về ký túc xá sách.

“Tiểu Yên.”

Ninh Yên ngẩng đầu lên, thấy một đàn ông tuấn ở cửa ký túc xá, gương mặt sáng sủa. Khóe miệng cô nhếch lên một nụ : “Sao tới đây?”

“Anh lo lắng nên qua xem em thế nào.” Nghiêm Lẫm tan là chạy ngay tới đây, nắm tay Ninh Yên ngó . “Anh thuê một phòng ở nhà khách gần đây , em thu dọn đồ đạc qua đó ở với .”

“Em ở ký túc xá là .” Ninh Yên còn trò chuyện thêm với các bạn cùng phòng.

Nghiêm Lẫm sờ trán Ninh Yên, mắt đầy vẻ bất an: “Giường của em là giường tầng , yên tâm.”

Lúc đầu thì , nhưng tháng thế nào cứ thấy lo lắng bồn chồn, coi bà bầu như búp bê sứ mà chăm sóc.

Khóe miệng Ninh Yên giật giật. Có quá ? Cô mới m.a.n.g t.h.a.i mấy tháng thôi mà.

Nghiêm Lẫm kiên nhẫn khuyên nhủ: “Hơn nữa, giường đó lâu , chăn cũng phơi, nhỡ vi khuẩn thì ? Em để ốm đấy.”

Thư Sách

Điểm thuyết phục Ninh Yên. bẩn thật, mặc dù cô mang theo ga trải giường riêng.

“Vậy , em lấy túi xách, đợi ở đây một lát.”

“Được, cẩn thận một chút, từ từ thôi.” Nghiêm Lẫm tuy gương mặt lạnh lùng, nhưng đối với Ninh Yên vô cùng dịu dàng, ánh mắt tràn đầy tình ý.

Mọi mà ghen tị thôi: “Ninh Yên, là gì của thế?”

“Chồng .”

“Tình cảm hai thật đấy, thật đáng ngưỡng mộ. Anh nghề gì ?”

“Bộ đội.” Ninh Yên trả lời ngắn gọn, ý định khoe chồng.

Vừa là bộ đội, cũng hỏi thêm nữa. Công nhân bình thường lấy bộ đội thì xứng đôi, nhưng với sinh viên đại học - những thiên chi kiêu t.ử thì môn đăng hộ đối lắm.

Ninh Yên liếc mắt là thấu suy nghĩ của họ, nhưng thêm gì. Cách của khác quan trọng.

Cầm túi xách và tài liệu ôn tập, cô chậm rãi khỏi ký túc xá, thấy đang e thẹn bắt chuyện với Nghiêm Lẫm ở cửa.

“Chào đồng chí, xin hỏi nhà ăn ở ạ?”

Gương mặt Nghiêm Lẫm thu hút, kiểu thanh tú của mấy thư sinh, mà thiên về nét nam tính, góc cạnh rõ ràng, ngũ quan đoan chính mà kiêu ngạo, vóc dáng cao lớn, làn da màu đồng cổ đặc biệt gợi cảm. Rất nhiều cô gái thích kiểu đàn ông .

tính cách đặc biệt lạnh lùng, coi như thấy, chẳng thèm để ý đến đối phương.

Cô gái xinh xắn ngẩng đầu lên, mắt b.ắ.n tim: “Anh sinh viên trường ? Anh đang tìm ? Để em giúp nhé.”

Nghiêm Lẫm khẽ lắc đầu.

Cuối cùng cũng phản ứng, cô gái vui mừng: “Đừng khách sáo, em thích giúp đỡ khác nhất. Người tìm tên là gì? À đúng , em tên là Lâm Phỉ Phỉ.”

Người đàn ông nghiêm túc bỗng nhiên mỉm . Tim cô gái đập thình thịch. Anh với kìa, bước đầu tiên thành công !

“Anh...”

Người đàn ông về một hướng, nhẹ nhàng nắm tay một cô gái trẻ xinh , ưu nhã, ánh mắt tràn đầy ý .

Lâm Phỉ Phỉ: ... Thôi xong, tự đa tình .

do dự một chút. Người chị họ bên cạnh khẽ: “Đuổi theo , khó khăn lắm mới gặp một đàn ông cực phẩm như , bỏ lỡ sẽ hối hận cả đời đấy.”

Lâm Phỉ Phỉ mím chặt môi: “Anh bạn gái , thế lắm .”

“Biết là em gái thì ?” Chị họ một cách hùng hồn. “Lùi một vạn bước mà , cho dù kết hôn thì cũng thể ly hôn mà. Chỉ cần lưỡng tình tương duyệt thì thứ đều thành vấn đề. Dì út và dượng chẳng cũng thế ?”

Lâm Phỉ Phỉ nghĩ , đúng là như thật. Cuộc hôn nhân đầu tiên của ba cô là tàn dư phong kiến do gia đình sắp đặt, gặp cô mới coi như gặp chân ái, dũng cảm cắt đứt với tàn dư phong kiến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-459.html.]

ưỡn ngực, dũng cảm đuổi theo: “Đồng chí, vẫn cho em tên .”

Nghiêm Lẫm dồn hết sự chú ý vợ, đón lấy túi xách, cẩn thận đỡ cô ngoài.

Còn về những phụ nữ khác, thờ ơ.

“Sao để ý đến em?” Lâm Phỉ Phỉ còn tỏ ấm ức.

Ninh Yên cạn lời. Trước mặt cô mà dám tán tỉnh chồng cô, đây tuyệt đối là khiêu khích! “Cô đang bắt chuyện với chồng đấy ? Xin nhé, đây là đàn ông vợ, cô tìm khác mà chơi.”

Lâm Phỉ Phỉ phụ nữ xinh rạng ngời mặt, trong mắt lóe lên tia ghen tị: “Hai kết hôn ? Vậy chắc chắn là hôn nhân do cha sắp đặt, tình yêu đích thực.”

Ninh Yên nhịn . là "yêu là vô địch" nhỉ. Trong thời gian thi cuối kỳ mà rảnh rỗi thế , hoặc là học bá, hoặc là học dốt.

“Phải thì liên quan quái gì đến cô.”

Lâm Phỉ Phỉ nắm chặt tay. Mẹ cô từng , việc tự tranh thủ, chủ động, thấy cơ hội thì nhường cho khác. “ giải cứu !”

“Phụt!” Ninh Yên bật . Ở kiểu ngốc bạch ngọt thế ? Thời buổi thịnh hành kiểu nhân vật nha. “Xem áp lực học tập còn ít quá, rảnh rỗi sinh nông nổi chơi trò cướp chồng . cướp thì cô xinh hơn , thông minh hơn , giỏi giang hơn , đáng yêu hơn .”

Trong mắt Nghiêm Lẫm thoáng hiện ý : “Chuyện đó là thể nào. Trên đời phụ nữ nào hơn em. Trong mắt , em là mỹ nhất. Mấy kẻ trò thì bớt , cho em bé.”

Nghe lúc m.a.n.g t.h.a.i nhiều trai xinh gái thì con sinh cũng sẽ .

Trong lòng Ninh Yên ngọt ngào như mật: “Anh ăn cơm ? Đi, chúng ăn chút gì ngon ngon.”

“Nghe bà xã.” Nghiêm Lẫm chẳng thèm liếc mắt cô gái lấy một cái, cũng chẳng rõ mặt mũi cô thế nào, chuyện chẳng liên quan gì đến . “Hộp sô cô la mua cho em em mang theo? Lúc đường huyết thấp ăn một viên là đỡ ngay.”

“Em quên mất, trí nhớ em hình như kém .” Ninh Yên chút hoảng sợ, là "mang t.h.a.i ngốc ba năm" đấy chứ?

Nghiêm Lẫm vội vàng trấn an: “Không , nhớ mà. Anh mang đến cho em một hộp đây.”

Hai coi như ai bên cạnh, thản nhiên rời . Lâm Phỉ Phỉ tức điên . Dám mắng cô là kẻ trò! Cô chỗ nào?

Ánh mắt chị họ bên cạnh cô lóe lên đầy toan tính.

Nhà khách cách đó xa, phòng ốc khá sạch sẽ. Ninh Yên rúc lòng Nghiêm Lẫm xem tài liệu ôn tập, nhưng trong lòng thoải mái quá, cô ngáp một cái, buồn ngủ.

Miệng cô lẩm bẩm: “Cuối cùng em cũng hiểu tâm trạng của hôn quân thiết triều sớm .”

Nghiêm Lẫm chọc : “Em là hôn quân, là gì?”

Ninh Yên chọt chọt má : “Yêu phi!”

Nghiêm Lẫm kéo tay cô xuống hôn một cái: “Ha ha ha, em ngủ hai tiếng , đến giờ gọi dậy.”

Ninh Yên buồn ngủ díp cả mắt: “Được , nhất định gọi em dậy đấy, em còn xem xong tài liệu ôn tập.”

Nghiêm Lẫm bế cô đặt trong chăn, đắp chăn cẩn thận, gạt lọn tóc rối trán cô: “Thực em cần cố quá như .”

Thành tích đại học đạt chuẩn là , cô cũng áp lực tìm việc .

“Việc em nhận lời thì cố gắng cho .” Nói câu xong, Ninh Yên lí nhí rõ tiếng.

“Ngủ .” Nghiêm Lẫm hôn lên trán cô.

Khi Ninh Yên tỉnh , là 7 giờ sáng. Trời đất ơi, cô hoảng hốt: “Sao gọi em dậy?”

Quả nhiên, đàn ông chỉ tổ ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của cô.

“Gọi mãi dậy.”

Ninh Yên kịp thêm gì, vội vàng dậy đ.á.n.h răng rửa mặt, ăn qua loa hai cái bánh bao chạy đến trường. 8 giờ rưỡi bắt đầu thi.

Môn đầu tiên là Ngữ văn, tài liệu ôn tập đều xem qua. Vào phòng thi phát hiện đề khó, sách giáo khoa đại học mấy năm vẫn để trong phòng ngủ của cô, giáo trình lớp văn hóa buổi tối cũng là sách đại học.

Cho nên với cô, đạt điểm chuẩn đơn giản, điểm cao thì nghiên cứu thêm tài liệu ôn tập.

Cô thuận lợi thi xong, sớm một tiếng, tìm chỗ yên tĩnh ôn Toán. Chiều 1 giờ rưỡi thi Toán, chậc chậc, đúng là nước đến chân mới nhảy.

May mà hai tiếng đồng hồ đủ để cô lật xem hết tài liệu ôn tập, ăn trưa xong, xem thêm một lúc nữa là thi.

Cầm đề thi tay, cô yên tâm hẳn, 70% nội dung trong phạm vi ôn tập.

Cô cầm bút thoăn thoắt, đến câu hỏi lớn cuối cùng mới chậm , suy nghĩ hồi lâu, nháp thử, lúc mới câu trả lời bài thi.

Ba ngày thi, các môn văn hóa khó cô, các môn chuyên ngành càng thể khó cô.

Bước khỏi phòng thi, Tiểu Phương thấy cô liền hỏi: “Cậu thi thế nào?”

Học bá chỉ thông minh cao nhưng học buổi nào sẽ thi kết quả ? Mọi đều .

“Cũng tạm.” Ninh Yên khiêm tốn. Ở trường cô cố gắng gây chú ý.

Cô thu dọn đồ đạc đến tìm thầy Tôn, nhận lấy một chồng sách từ tay ông.

Thầy Tôn nhắc nhở: “Có mấy cuốn là sách quý tư nhân, đừng bẩn đấy.”

Ông , nhưng để những cuốn sách dễ dàng gì, ông dùng hết cách.

“Em ạ, cảm ơn thầy Tôn.”

Vài ngày , Nghiêm Lẫm tiễn Ninh Yên lên máy bay, mắt đầy lo lắng: “Anh thật tự đưa em .”

Để một bà bầu máy bay một , yên tâm .

nhiệm vụ thể từ chối, nhà họ Nghiêm cũng . Quân doanh đang trong đợt diễn tập lớn, đúng thời điểm then chốt, xin nghỉ .

Ninh Yên ngoài việc dễ mệt mỏi buồn ngủ thì cảm giác gì khác: “Yên tâm , em sẽ tự chăm sóc mà.”

Nghiêm Lẫm thầm thở dài trong lòng: “Mẹ, giúp con để ý Tiểu Yên, nhắc cô ăn nhiều chút, nghỉ ngơi nhiều, cô bây giờ một .”

Dương Liễu cố ý xin nghỉ để theo chăm sóc con gái. Người ngoài đến mấy cũng cẩn thận bằng ruột.

Bà đương nhiên đồng ý ngay, xách hành lý theo Ninh Yên lên máy bay.

Ninh Hãn Hải cũng yên lòng, nhưng ông cũng thể phân .

Lên máy bay, Ninh Yên liếc qua, chỉ một nửa ghế , chắc là thể tùy ý chọn chỗ nhỉ?

quanh: “Mẹ, chúng chỗ cạnh cửa sổ .”

“Được.” Dương Liễu đầu máy bay, chút lúng túng.

Ninh Yên đang tới, bỗng thấy một giọng : “Sao là cô?”

Ninh Yên kỹ, chẳng là cô nàng Lâm Phỉ Phỉ bắt chuyện quen đó ? “Khéo thật, gặp .”

Giờ cô trầm hơn nhiều, nhiều chuyện để trong lòng, là quên ngay.

Chuyện bắt chuyện quen cũng chẳng gì to tát, Lâm Phỉ Phỉ còn kịp gì, cô tự nhiên cũng để ý.

Cô gái bên cạnh Lâm Phỉ Phỉ bỗng : “Em họ nhà họ Lâm ở thủ đô đấy, đắc tội với nó thì cô liệu hồn.”

Ninh Yên sững sờ. Nhà họ Lâm? Không chứ? “Lâm Cảnh Vĩ là gì của cô?”

Lâm Phỉ Phỉ chút kinh ngạc: “Là bác ba của . Cô bác ?”

Ninh Yên: ...

Loading...