Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 457

Cập nhật lúc: 2025-11-19 10:02:21
Lượt xem: 118

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nông dân chuyển thành cư dân thị trấn, đó là một bước lên trời, là chuyện cho con cháu đời đời.

Huống chi tập đoàn Cần Phong nổi tiếng lương cao, phúc lợi . Ngay cả ở thành phố cũng chuyện học miễn phí, chi trả tiền chữa bệnh, nhà ở, ăn uống đặc biệt rẻ, cuối năm tiền thưởng hậu hĩnh như thế .

Người lớn đều sắp xếp công việc, chỉ cần phạm pháp là thể việc lâu dài. Trẻ con đều học, đến tuổi già thì lương hưu, lo lắng về .

Người già neo đơn, tàn tật tập đoàn chi ngân sách chăm sóc, thực sự là bệnh nơi chữa trị, già nơi nương tựa.

Ví dụ, một gia đình năm , hai lớn một tháng thể kiếm hơn trăm đồng tiền lương. Chi tiêu tiết kiệm thì cũng chỉ mất 10-20 đồng, còn đều thể để dành.

Đi hỏi thử xem, bên ngoài chuyện như ?

Dân làng đại đội Thất An cuống cuồng lo lắng: “Không ! Không thể ngừng thu hồi đất !”

Ninh Yên nghiêm trang : “Các ghét như , cũng ghét các . Cho nên, buông tha cho một con đường sống , đường ai nấy .”

Đối phương nước mắt: “ cần 30 mét vuông nữa, lùi một bước, hai mươi là .”

Ninh Yên khẽ lắc đầu: “Không . Nhà của chúng phân phối hết , một căn thừa cũng . Vốn dĩ tính các , các thể yên tâm.”

Yên tâm cái rắm! Dân làng đại đội Thất An tức giậm chân: “Cô lúc thì đòi thu hồi đất, lúc thì cần, đây rõ ràng là đang trêu đùa chúng . Thị trưởng Dương, ngài chủ cho chúng !”

“Các cũng tổn thất gì.” Ninh Yên châm chọc một câu: “ thì tổn thất thời gian quý báu, mất cơ hội kiếm nhiều tiền.”

Dân làng , mồ hôi nhễ nhại: “Chúng cũng tổn thất thời gian mà, cô lừa chúng .”

“Một phút của thể tạo của cải khổng lồ cho xã hội, còn các thì ? Giá trị thời gian của chúng bình đẳng.” Ninh Yên bình thản hỏi : “Các nghèo rớt mồng tơi, cơm ăn còn đủ no, cái gì để mà lừa? Lừa cái ghế rách của các ? Hay lừa bộ quần áo rách rưới các đang mặc?”

Cô ăn mặc sang trọng, trang điểm chỉnh tề, cả tỏa sáng lấp lánh, toát mùi tiền.

Mọi : ... Nói sự thật mất lòng quá.

tin là còn nhà.”

“Bên chẳng bảng theo dõi tình hình an cư thực tế ?” Ninh Yên cho chuẩn một tấm bảng đen lớn bảng kiểm soát, nhà nào chủ thì đ.á.n.h dấu , qua là hiểu ngay, gọn gàng ngăn nắp. “Các cứ chằm chằm đó, thừa một căn thua.”

Những căn nhà thừa dùng ký túc xá, công nhân ngoại tỉnh mới tuyển cũng ít.

Ninh Yên cho phép một rảnh rỗi nào, rảnh rỗi sinh nông nổi. Dù vật tận kỳ dụng, kém cỏi nhất cũng thể đưa trồng trọt.

ai cũng chịu theo sự sắp xếp. Có phục quản lý, gây sự. Làm để khuất phục những là một vấn đề nan giải.

Huấn luyện quân sự cho công nhân mới thể khuất phục phần lớn, nhưng với đám "đầu gấu" khó thuần phục thì mài giũa thêm tính nết.

Giống như đám đại đội Thất An , nếu ngay từ đầu trấn áp , về sẽ càng khó quản.

Cho nên về tình về lý đều thể phá lệ. Ninh Yên hiểu rõ đạo lý , thị trưởng Dương cũng hiểu.

Cô càng bình thản, dân làng càng hoảng hốt: “Thị trưởng Dương, ngài giúp chúng với, bảo Tổng giám đốc Ninh lấy đất của chúng .”

“Cô như , các đừng để thu hồi đất nữa. Yên tâm, sẽ sắp xếp thỏa đáng cho các , công xã bên cạnh đang thiếu nhân lực.”

Thế thì đúng là chuyện lạ đời, đến cả phương án sắp xếp tiếp theo cũng sẵn .

Mọi hoảng loạn cả lên. Cơ hội đổi vận mệnh ngay mắt, nhưng họ liều mạng mẩy, đúng là tự tìm đường c.h.ế.t.

Họ kéo góc bàn bạc nửa ngày, chạy : “Tổng giám đốc Ninh, cứ theo ý cô, điều kiện giống như các đại đội khác, đồng ý .”

Nói là đồng ý, nhưng vẫn còn chút cam lòng.

Ninh Yên xua tay, quả quyết từ chối: “Đại đội các ký, ký, chán ngấy , hứng thú lãng phí thời gian với các nữa. Công việc thu hồi đất coi như kết thúc tại đây.”

Thế cũng ? Đây chẳng ép họ phát điên ? Dân làng giậm chân bình bịch: “Thị trưởng Dương, giúp chúng với.”

“Nếu hôm nay kết thúc, các nhanh tay lên.” Thị trưởng Dương đỡ một câu. “Ninh Yên, nể mặt , hôm nay ai ký thì cho ký , kịp thì thôi.”

Ninh Yên cau mày suy nghĩ hồi lâu: “Vậy , nể mặt ngài.”

Vừa , tranh xông tới: “!”

!”

Trong khung cảnh hỗn loạn, Ninh Yên và thị trưởng Dương .

Ninh Yên gọi nhân viên đến hỗ trợ, giải quyết thủ tục một cách trật tự. Mười mấy quầy việc cùng lúc, tốc độ nhanh hẳn lên.

Người xong thủ tục chạy vội về báo tin cho những khác, lát dẫn thêm một đợt đến, xếp thành từng hàng dài.

Ninh Yên văn phòng xuống, khóe miệng cong lên: “Thị trưởng Dương, cảm ơn ngài.”

Cô mời thị trưởng Dương đến đây, chỉ để tham gia nghi thức , mà còn để thêm một mồi lửa, thu phục dân làng đại đội Thất An.

Nội bộ tan rã, đầu tiên, tự nhiên sẽ hùa theo.

Thị trưởng Dương cũng vui vẻ thấy thành quả . Ông thăng chức, một phần cũng là nhờ phúc của Ninh Yên. Cô nổi bật ở Hội chợ Quảng Châu, khi gặp gỡ lãnh đạo cấp đều nhắc đến ông, khen ông lãnh đạo phương pháp, yêu dân như con, vân vân.

Trong bài báo cáo , mở đầu cô cũng là “nhờ sự giúp đỡ của thị trưởng Dương và các vị lãnh đạo...”.

Báo cáo đưa lên, lãnh đạo cấp đều nhớ kỹ tên ông.

Ninh Yên , việc, ông cũng tiếc qua .

Đôi bên cùng lợi mới là mối quan hệ nhất.

Một bộ phận dân làng đại đội Thất An tranh . Chờ cán bộ thôn phản ứng thì tức điên lên, định ngăn cản những khác ký hợp đồng. liên minh lợi ích một khi tan rã thì sụp đổ .

Đến tối muộn vẫn còn xếp hàng chờ ký hợp đồng. Các cán bộ thôn khuyên rát cả họng, đến khô cả miệng, nhưng ngay cả họ hàng thích của họ cũng do dự.

“Ai ký hợp đồng thì đến nhận một phần cơm do nhà ăn tập đoàn nhé, đây là đãi ngộ dành cho nhà.”

Mắt những đang chờ đợi với cái bụng đói meo nhưng dám rời sáng rực lên. Những ký hợp đồng đều phát hai cái bánh bao và một túi sữa đậu nành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-457.html.]

Những ký xong thèm thuồng. Nhân viên công tác lớn tiếng : “Đừng vội, ký xong là ngay. Thành một nhà , ngày nào cũng thể đến ăn nhà ăn, mỗi ngày một món mặn. Ngày mai là thịt heo kho tàu đấy.”

Nghe , càng sốt ruột. Ai cũng bảo nhà ăn là "bảo vật trấn giữ" của tập đoàn Cần Phong, đồ ăn ngon rẻ, nhưng chỉ giới hạn cho nội bộ.

“Nhà nào cũng ?”

“Không , là mỗi đều .” Nhân viên công tác vẻ mặt tự hào: “Trẻ em mười tuổi còn phiếu sữa, mỗi tháng mua một túi sữa bột giá cực rẻ. Mấy đứa nhỏ nhà đều đang uống, lớn nhanh như thổi, khỏe mạnh lắm, ít khi ốm đau.”

Càng càng động lòng, ?

Nhân viên công tác vẫn tiếp tục khoe: “Người già 60 tuổi cứ hai năm sắp xếp kiểm tra sức khỏe miễn phí một . Không bệnh thì an tâm, bệnh thì chữa sớm.”

Mọi ồ lên. Đây chẳng là đãi ngộ của cán bộ về hưu ?

Cán bộ thôn nuốt nước miếng, trong lòng d.a.o động. Phúc lợi bề nổi nhiều, những phúc lợi ngầm cũng quá mất.

“Thế những cán bộ thôn ở các đại đội sắp xếp vị trí nào?”

Nhân viên công tác thản nhiên : “Thường là sắp xếp thi tuyển. Thi đỗ thì phân cán bộ, thi trượt thì công nhân. Có bản lĩnh thì ngóc đầu lên, bản lĩnh thì dựa sức lao động kiếm cơm, đơn giản thôi.”

Cơ hội cho, chỉ xem thực lực .

Cho dù cán bộ, mỗi năm cuối năm vẫn đ.á.n.h giá. Nếu liên tiếp ba đ.á.n.h giá kém thì sẽ giáng chức.

Biểu hiện thể bình chọn giải thưởng cán bộ ưu tú, phần thưởng thể khiến đến ngất.

“Nghe tiệc tất niên hàng năm đều phát tiền mặt?”

“Mỗi một trăm đồng, biểu hiện thêm phần thưởng. Riêng năm ngoái phát hai mươi chiếc xe đạp, hai mươi chiếc máy may, hai mươi đài radio, hai mươi chiếc đồng hồ đeo tay.”

Mọi xong, ghen tị đỏ cả mắt. Bên ngoài một cái phiếu mua hàng còn khó kiếm, bọn họ phát như cần tiền.

“Thế lãnh đạo phát gì? Tổng giám đốc Ninh thì ?”

“Tổng giám đốc Ninh á?” Nhân viên công tác : “Có chiếc xe ba bánh đảo chiều (sidecar), chở ba . Cô lái xe thị sát các nhà máy.”

Khu công nghiệp xây dựng lên, diện tích ngày càng lớn, đúng là cần một chiếc xe để .

“Chắc đắt lắm nhỉ?”

Nhân viên công tác thật sự , thị trường mua loại xe . “Các giáo sư giúp cải tạo , chắc tốn bao nhiêu tiền .”

Thôi , vẫn đáng ghen tị.

Cán bộ thôn động lòng nhưng dám hành động, nhưng nhà của ông thì kiêng dè nhiều như thế. Vợ ông véo tai, con cái đẩy ông ký tên, ký là loạn lên.

Cán bộ thôn tỏ vẻ, ông là vì gia đình hòa thuận, bất đắc dĩ mới ký, thật sự phản bội.

Chờ bí thư chi bộ thôn phát hiện thì ông thành tư lệnh quân, một một ngựa, thể xoay chuyển tình thế.

Mọi đều ngủ , ký hợp đồng suốt đêm, nhiệt tình tăng vọt. Còn về phần bí thư chi bộ thôn sống c.h.ế.t chịu ký, Ninh Yên tỏ vẻ cả, cả nhà các cứ ở đó .

Tất cả dọn hết, chỉ còn gia đình bí thư chi bộ thôn lẻ loi trơ trọi bám trụ. Tuy cắt điện cắt nước, nhưng quá cô đơn.

Hơn nữa, khác dọn nhà mới, sống những ngày tháng sung sướng, nhà bí thư chi bộ thôn oán thán thôi. Cầm cự bao lâu liền đầu hàng, lóc cầu xin ký hợp đồng.

Đến đây, công tác thu hồi đất của đại đội cuối cùng tất.

Ninh Yên cho san bằng tất cả nhà cửa cũ, vật liệu xây dựng nào dùng thì nhặt về, dùng thì đem đường hết.

Cô phân chia bốn khu vực lớn: khu công nghiệp, khu sinh hoạt, khu thương mại và đồng ruộng; thành lập thêm hai bộ phận mới là bộ phận thương mại và bộ phận nông nghiệp.

Cô tiến hành cải cách mạnh mẽ, chuyển đổi thành nông trường hiện đại, trồng trọt khoa học, cơ giới hóa tự động. Mảng do thầy Tề Lỗ phụ trách.

Để ông lập kế hoạch, những khác cùng góp ý, đến lúc đó cùng nghiên cứu thảo luận.

Ninh Yên bận rộn chân chạm đất, chỉ buổi tối mới gặp Nghiêm Lẫm một lúc, mà cũng ngày nào cũng gặp .

Hôm nay, khó khăn lắm mới hẹn ăn bữa tối, Ninh Yên ăn thở dài.

Nghiêm Lẫm gắp cho cô một miếng thịt gà, quan tâm hỏi: “Sao thế?”

“Lại hết tiền .” Ninh Yên luôn cảm thấy nghèo. Vay tiền, trả nợ, vay, vòng vòng , càng vay càng nhiều.

Ngồi đối diện, Ninh Hãn Hải cô nhiều việc áp lực lớn, nhẹ giọng khuyên: “Đừng nóng vội quá, cơm ăn từng miếng, việc từng chút một.”

Từ khi ba đứa con thủ đô học, trong nhà cảm giác trống trải hẳn.

Cơ hội cả nhà bốn tụ tập ăn cơm như hôm nay hiếm, ai cũng bận rộn. Ông học về thủy lợi, những việc đều thể giúp đỡ .

Dương Liễu ngoài , ngày nào cũng bận rộn việc nhà: “ đấy, ba con . Nào, ăn cá bổ não.”

Ninh Yên thích ăn cá, nhưng hôm nay ngửi thấy mùi , dày bỗng cồn cào, buồn nôn: “Oẹ.”

Nghiêm Lẫm hoảng hốt, buông bát đũa lao tới: “Làm ?”

 

 

Thư Sách

 

 

 

 

 

 

Loading...