Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 454:a

Cập nhật lúc: 2025-11-19 08:09:43
Lượt xem: 111

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

nên hận ?” Tào Thiến hai mắt đỏ ngầu, hận ý ngập trời.

“Không nên. Những kẻ đó thể đại diện cho quốc gia, bọn họ xứng.” Giọng Ninh Yên lạnh lùng. “Mạnh T.ử từng : Dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh. Vua chúa triều đại đều thể đổi, duy chỉ mảnh đất và bách tính là thể đổi. Vô tiên liệt ngã xuống, tiến lên, đổ m.á.u hy sinh, thậm chí trả giá bằng cả mạng sống, là vì để thành tựu quyền thế cho một kẻ nào đó ?”

“Không . Là vì một Trung Quốc đáng yêu, vì mảnh đất chân chúng .”

“Quốc gia là nơi chúng an cư lạc nghiệp, là thành lũy bảo vệ bách tính khỏi khói lửa chiến tranh. Mảnh đất sinh , nuôi dưỡng . Bất kể xảy chuyện gì, cũng là lý do để phản quốc. Cô hận sai đối tượng .”

Tào Thiến cho rằng sai. chính là thế giới . “Cô sống hạnh phúc như , từng trải qua nửa điểm trắc trở, đương nhiên thể mở miệng là nhân nghĩa đạo đức. Cô hiểu nỗi đau của ?”

Ninh Yên hờ hững đáp: “ hiểu quá rõ chứ.”

“Lưu lạc đầu đường xó chợ, ăn bữa nay lo bữa mai, trốn chui trốn lủi nơi chân trời góc bể. Nhắm mắt còn thấy mặt trời ngày mai , vĩnh viễn sống trong bóng tối, thấy nổi một tia hy vọng, tuyệt vọng mà c.h.ế.t lặng. Không tổ quốc mới là kẻ đáng thương nhất.” Đây cũng là trạng thái sinh tồn trong thời mạt thế, chỉ trải qua mới nó thê t.h.ả.m đến mức nào.

Cho nên, Ninh Yên vẫn luôn nỗ lực trồng trọt, xây dựng, kiếm tiền, để tạo một thế giới nhỏ vững chắc cho riêng .

thấy nhiều trải qua trắc trở, nhưng họ vẫn hướng về ánh sáng, vẫn yêu sâu sắc đất nước , cúc cung tận tụy vì đất nước, đổi sơ tâm.”

Giống như thầy Ngụy Bạch và những khác, dù từng chịu tổn thương, nhưng vẫn bục giảng, chỉ vì sự nghiệp giáo d.ụ.c cho thế hệ .

“Bởi vì họ , kẻ tổn thương họ là những mưu đồ chính trị đầy toan tính, chứ đất nước . Còn cô, cô phóng đại hận thù đến vô hạn, cảm thấy cả thế giới đều tổn thương cô.”

Sự chênh lệch càng lớn, tâm lý càng dễ mất cân bằng, càng thể vượt qua rào cản trong lòng.

Ninh Yên thể hiểu, nhưng nghĩa là cô đồng tình với hành vi .

Yêu nước là giới hạn cuối cùng của một con .

Tào Thiến nước mắt đầm đìa, hung hăng trừng mắt Ninh Yên: “ ghét cô! hận cô!”

“Hận , quan tâm.” Ninh Yên bao giờ để ý đến những điều đó. Suy nghĩ của khác quan trọng.

Cuối cùng, Tào Thiến vì quá kích động mà ngất xỉu. Nghiêm Lẫm khẽ thở dài.

Trương Ái Dân vẻ mặt áy náy: “Để hai một chuyến uổng công , thật sự xin .”

“Không .” Nghiêm Lẫm tâm trạng , thêm gì nhiều liền cáo từ.

Ninh Yên vài , nhưng hề , vẫn chìm đắm trong suy nghĩ riêng.

Tâm trạng , Ninh Yên cũng nên an ủi thế nào. “Đã đến đây , cùng em sang chỗ thị trưởng Dương một lát nhé? Ngài bảo em lúc nào rảnh thì ghé qua.”

“Được.”

Thị trưởng Dương vui khi thấy họ: “Vào . Ninh Yên, lô hàng đầu tiên bao giờ thì giao ?”

“Cuối tháng ạ.”

Thị trưởng Dương liếc lịch bàn. Thế thì chẳng còn mấy ngày nữa. “Làm cho , lơ là cảnh giác. Sau chuyện gì cũng thể đến tìm .”

"Cũng"? Ninh Yên cảm thấy lời chút kỳ lạ: “Thị trưởng Dương, ngài đây là... sắp thăng chức ạ?”

Thị trưởng Dương sững sờ: “Cháu tin đồn gì ?” Trước khi lệnh điều động chính thức, đây đều là chuyện cơ mật.

“Không ạ, cháu đoán mò thôi.” Ninh Yên vẻ mặt vô tội.

“Cháu lúc nào cũng thông minh.” Thị trưởng Dương quả thực sắp thăng chức, lên Bí thư tỉnh ủy, đầu một tỉnh.

Ông nhiều, nhưng đều hiểu.

“Chúc mừng ngài ạ.”

Thị trưởng Dương khẽ mỉm , vẫy tay: “Gọi cháu đến đây là việc cần tìm cháu.”

“Ngài cứ .”

Thị trưởng Dương trầm ngâm một lát: “Việc thu hồi đất bên cháu xong ?”

Thư ký rót hai chén mang . Ninh Yên nhận lấy, tủm tỉm cảm ơn: “Sắp xong ạ, chỉ còn một đại đội nữa thôi.”

Thấy giọng điệu cô bình thản, thị trưởng Dương nhướng mày: “Đại đội Thất An?”

“Vâng ạ, chuyện gì ?” Ninh Yên là nhạy cảm, tâm tư kín đáo.

Thị trưởng Dương thẳng: “Có tố cáo cháu, cháu đưa điều kiện quá hà khắc, cố ý khó dễ họ.”

Sắc mặt Ninh Yên đổi. Trước lợi ích, thứ đều là phù du. “Họ là đại đội cuối cùng, nên cảm thấy cháu thể thiếu họ , vì thế mới đưa những yêu cầu quá đáng. Cháu định cứ để mặc họ một thời gian.”

Phương án thu hồi đất của mỗi đại đội đều giống , riêng đại đội Thất An dở chứng, đòi hỏi gấp ba , quá tham lam.

thể đồng ý? Như công bằng, những đại đội sẽ nghĩ thế nào?

Thị trưởng Dương xong, khẽ gật đầu. Trong công tác thu hồi đất luôn gặp đủ loại vấn đề nan giải, cô như , trong vòng một năm giải quyết mấy đại đội.

“Định để mặc bao lâu?”

Ninh Yên hề vội vàng: “Xem thái độ của họ . Tạm thời cháu thiếu đất, để mặc ba năm, năm năm mười năm cũng chẳng vấn đề gì.”

Người chịu tổn thất là cô.

Ngón tay thị trưởng Dương gõ nhẹ lên mặt bàn: “Ta hy vọng giải quyết trong vòng một năm. Chỉ cần một đại đội thành công tác thu hồi đất, thì công xã thể giải thể .”

Bộ máy công xã cứ treo lơ lửng ở đó cũng khó xử.

Ninh Yên hiểu ý: “Vâng, thành vấn đề.”

Thư Sách

việc, thị trưởng Dương yên tâm: “Cháu cần hỗ trợ gì thì cứ .”

Ninh Yên nhớ một chuyện: “Khu dân cư của chúng cháu công, sắp bàn giao sử dụng chính thức . Cháu tổ chức một buổi lễ long trọng, mời truyền thông báo chí đến đưa tin tuyên truyền một chút, mời ngài đến dự. Không ngài rảnh ạ?”

Thị trưởng Dương cũng xem khu dân cư cô xây dựng trông như thế nào: “Ngày nào?”

“Vẫn định, xem ngài rảnh ngày nào ạ.”

Thị trưởng Dương lấy lịch xem, giờ việc đều kín lịch: “Chủ nhật .”

Ninh Yên ý kiến, ngày nào cũng : “Vâng ạ, quyết định nhé.”

Thị trưởng Dương còn họp. Ninh Yên cùng Nghiêm Lẫm về. Trên đường đói quá, họ ghé tiệm cơm quốc doanh ở huyện lỵ ăn một bữa.

Thịt kho tàu bưng lên, Ninh Yên liền nhanh tay gắp cho Nghiêm Lẫm mấy miếng: “Anh ăn nhiều một chút.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-454a.html.]

Đồ ăn ngon thể xua tan phiền muộn, mang niềm vui vô tận.

Nghiêm Lẫm đôi mắt quan tâm của cô, trong lòng ấm áp.

Anh xử lý hết ba bát cơm lớn, một đĩa thịt kho tàu, một đĩa thịt dê luộc lớn, cả đều phấn chấn hẳn lên.

Ninh Yên thấy tâm trạng chuyển biến , thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Đi cùng em đến văn phòng thanh niên trí thức một chuyến .”

“Được.”

Tại văn phòng thanh niên trí thức, chị Phương và thấy Ninh Yên đều vui mừng. Ninh Yên mang theo chút bánh kẹo chia cho họ.

Chị Phương mới sinh con, chút đẫy đà: “Gần đây thanh niên trí thức về thành phố đặc biệt nhiều. Chỉ cần điều kiện phù hợp, về cơ bản chị đều đóng dấu cho qua hết.”

Đặc biệt là nữ thanh niên trí thức, đến một qua một , đều dễ dàng gì.

Quyền hạn của văn phòng thanh niên trí thức lớn, nếu nơi gây khó dễ thì đừng hòng về thành phố, chỉ thể ở đây.

“Các chị tính chuyện về thành phố ?” Ninh Yên ăn kẹo sữa Đại Bạch Thố, vẻ mặt thỏa mãn. Trong mắt Nghiêm Lẫm, cô vẫn là cô thiếu nữ thích ăn kẹo năm nào.

Chị Phương khẽ lắc đầu, vẻ mặt chút buồn bã: “Bọn chị đều lập gia đình, đủ điều kiện về thành phố. Ở đây sống cũng mà.”

Họ đều công việc định, lương lậu thu nhập cũng tồi, cho dù về cũng chỉ đến thế, chắc tìm công việc thích hợp hơn.

Thanh niên trí thức lập gia đình về thành phố thì chỉ một con đường: ly hôn.

Trừ khi vạn bất đắc dĩ, ai con đường ?

Đang chuyện, một phụ nữ mặc quần áo vá víu lảo đảo , mặt đầy vết thương, gầy đến mức hình .

“Đồng chí, về thành phố, về nhà, giúp với.”

Chị Phương đưa tay : “Đưa hồ sơ cho .”

Người phụ nữ sững sờ. Dễ chuyện ? Chẳng bảo của văn phòng thanh niên trí thức đều khó chơi, cho lợi ích thì cho ?

Chị Phương kiên nhẫn hỏi : “Không hồ sơ ?”

“Có, , .” Trong lòng phụ nữ nhen nhóm lên một tia hy vọng.

“Không đóng dấu! Không thể thả cô về!” Một tiếng quát giận dữ đột ngột vang lên: “Hứa Như, về nhà với tao!”

Mấy từ bên ngoài hùng hổ chạy , một túm lấy áo phụ nữ. Người phụ nữ mặt cắt còn giọt máu, sức giãy giụa: “ về! Buông ! về nhà!”

Một gã đàn ông thô kệch tát một cái thật mạnh, đ.á.n.h phụ nữ gầy yếu ngã lăn đất, m.á.u mũi chảy ròng ròng.

Nhân viên của văn phòng thanh niên trí thức can ngăn: “Đồng chí, đ.á.n.h ?”

Gã đàn ông hung hăng quát: “Đây là vợ tao, tao đ.á.n.h nó ai cũng quản !”

Nhân viên công tác ngẩn . Đây là mâu thuẫn gia đình, ngoài tiện can thiệp.

“Vậy cũng đ.á.n.h .” Chị Phương qua đỡ phụ nữ dậy. Khuôn mặt phụ nữ t.h.ả.m hại nỡ .

Gã đàn ông kéo giật phụ nữ về phía : “Đồng chí, con đàn bà lăng loàn bỏ chồng bỏ con đáng để các đồng tình . Có con mà còn chạy, thật gì.”

Ninh Yên cau mày. Đánh nông nỗi chạy mới là lạ.

Người phụ nữ sức ôm chặt lấy khung cửa, c.h.ế.t cũng chịu buông tay: “ cưỡng bức! đăng ký kết hôn, hồ sơ kết hôn, đủ điều kiện về thành phố!”

Lời thốt , gã đàn ông càng điên tiết, giơ nắm đ.ấ.m định đ.á.n.h tiếp. Lần nắm đ.ấ.m vung một nửa thì chặn . Định thần kỹ, đối phương là một đàn ông cao lớn tuấn.

Hắn tức khắc nổi trận lôi đình: “Thằng chui ? Hứa Như, mày lăng nhăng...”

Nghiêm Lẫm nhíu mày, dùng sức hất một cái, gã đàn ông ngã văng ngoài. Hắn càng tức giận, c.h.ử.i bới tục tĩu, vô cùng khó .

Ninh Yên ồn ào đau cả tai: “Câm miệng! Ồn c.h.ế.t . Phụ nữ cần thì nên tự kiểm điểm . Gào cái rắm ! Không đúng, loại như là cặn bã.”

Gã đàn ông tức điên lên, lao tới định đ.á.n.h Ninh Yên, nhưng kịp chạm Nghiêm Lẫm đá bay.

Đồng bọn cùng đỏ cả mắt, cùng vây công Nghiêm Lẫm. Chỉ là sức lực quá chênh lệch, cơ bản đối thủ, từng tên một đ.á.n.h bay.

Nghiêm Lẫm kiềm chế, chỉ dùng hai phần lực.

Một bà già ngơ ngác đám la liệt rên rỉ đất, bỗng nhiên phịch xuống, bắt đầu ăn vạ: “ cưới con dâu kiểu gì thế , rõ ràng là chổi. Các bức c.h.ế.t ? sống nữa...”

đòi sống đòi c.h.ế.t, khiến đau đầu thôi.

Ninh Yên gõ gõ lên quầy, cao giọng : “Có t.h.u.ố.c trừ sâu DDVP ? hữu nghị tài trợ một lọ cho bà lão , giúp bà sớm thoát khỏi bể khổ.”

Bà lão đang lóc t.h.ả.m thiết: ...

Ninh Yên nháy mắt hiệu cho chị Phương. Chị Phương lập tức gật đầu: “Có, , lấy ngay một lọ đây.”

Chị Phương chạy nhanh ngoài, chạy nhanh về, tay cầm một lọ t.h.u.ố.c trừ sâu.

Ninh Yên tủm tỉm nhét lọ t.h.u.ố.c trừ sâu tay bà lão: “Bà ơi, nào, cháu mời bà uống. Đừng khách sáo với cháu, uống nhiều nhé.”

Bà lão sợ trắng bệch mặt, ném lọ t.h.u.ố.c : “Mày... mày hại c.h.ế.t tao!”

“Cháu rõ ràng là bụng thích giúp đỡ khác mà. Bà bảo sống nữa, cháu liền miễn phí tiễn bà một đoạn đường, cháu sai ở ?” Ninh Yên vui sầm mặt , nhặt lọ t.h.u.ố.c lên vặn nắp, bóp miệng bà lão bộ định đổ .

Bà lão sợ mềm nhũn chân: “Không uống! Không uống! c.h.ế.t! Buông !”

Ninh Yên giận tím mặt: “Bà đang đùa giỡn với đấy ? Lúc thì đòi c.h.ế.t, lúc thì c.h.ế.t, hả?”

Bà lão nào gặp qua đại ma vương như thế bao giờ, sợ đến hồn bay phách lạc: “... ... sai , dám nữa.”

Ngày thường bà ăn vạ quen thói, việc gì cũng thuận lợi, ai cũng bó tay với bà , kết quả ngã ngựa trong tay Ninh Yên.

Vụ ồn ào quá lớn, kinh động cả cảnh sát. Bà lão như thấy cứu tinh liền lao tới, lớn tiếng kêu cứu: “Cứu mạng với! Nó định đổ t.h.u.ố.c sâu mồm !”

Tất cả đều Ninh Yên. Ninh Yên thản nhiên , đưa cái lọ t.h.u.ố.c qua: “Bà lão lẩm cẩm , đầu óc minh mẫn.”

việc thể để sơ hở chứ?

Viên cảnh sát cái lọ thấy sai sai. Ba chữ "Thuốc trừ sâu DDVP" bằng bút máy, trò đùa nào như thế ?

Anh ngửi ngửi, nhúng ngón tay nếm thử: “Đây là nước lọc.”

Mọi : ...

“Đồng chí Hứa Như, cô đủ điều kiện về thành phố, xét duyệt thông qua.” Chị Phương ngay mặt , đóng dấu lên hồ sơ.

Giờ khắc , chị cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân thực sự Ninh Yên sắp xếp họ văn phòng thanh niên trí thức.

Là để mở một con đường sống cho những cùng đường tuyệt lộ.

Loading...