Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 452:a

Cập nhật lúc: 2025-11-19 08:09:41
Lượt xem: 114

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

còn kịp gõ cửa, Ninh Yên bước tới. Ánh mắt cô dừng chiếc khay, bên là tương trộn mì xào, tương trộn cơm và vài món khác, hương thơm bay thẳng mũi.

Cô vươn hai tay : “Đưa cho .”

Tào Thiến lặng lẽ đưa khay qua, nhưng rời ngay, vẻ mặt thôi, dường như điều gì đó .

Ninh Yên nhướng mày: “Còn việc gì nữa ?”

Tào Thiến tỏ vẻ ngại ngùng: “ hỏi một chút, thể bán cho một chiếc TV ?”

“Cô nhiều tiền ?” Ninh Yên ngạc nhiên. “Một chiếc giá 7000 đồng, đây là giá nội bộ đấy.”

Tuy phần lớn là để xuất khẩu, nhưng nếu trong nước trả mức giá thì cô cũng bán.

Bản mua, nhưng phòng họp trang một chiếc để xem tin tức và trưng bày cho khách hàng xem.

Tào Thiến hít một lạnh: “Đắt thế ? suy nghĩ . Nhà khi minh oan nhận một khoản tiền bồi thường, nhưng mà... xót ruột lắm.”

Thời buổi 7000 đồng tiền tiết kiệm là vô cùng ghê gớm, "vạn nguyên hộ" (hộ gia đình 10.000 tệ) là đối tượng mà ai ai cũng ngưỡng mộ.

Ninh Yên tỏ vẻ thông cảm: “ cần thiết thật, TV đen trắng bình thường cũng mà.”

Không giàu thì cần theo đuổi cái gọi là chất lượng cao, lượng sức mà thôi.

Tào Thiến vẻ mặt đầy tiếc nuối: “Nếu là thì chuyện chẳng đáng là bao, haiz.”

Trước là thiên chi kiêu nữ, ăn mặc lo, đồ dùng trong nhà đều là loại nhất, sô cô la nhập khẩu đắt tiền là món ăn thường ngày, đồng hồ Thụy Sĩ nạm kim cương là quà sinh nhật.

Một sớm ngã xuống bụi trần, mất tất cả, sự chênh lệch to lớn đó đủ khiến con suy sụp.

Ninh Yên trải nghiệm khác với cô , thể đồng cảm , cô hất cằm: “Cô về việc ?”

Tào Thiến vỗ vỗ đầu, vô cùng ngượng ngùng: “Nhìn , thấy cô vui quá nên kìm thêm vài câu. về việc ngay đây.”

xoay rời . Ninh Yên đợi đến khi bóng dáng cô khuất hẳn mới ấn mật mã cửa.

“Tổng giám đốc Ninh, tự bưng tới ?” Các nhân viên bên trong cái khay tay cô, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Ninh Yên đặt khay lên bàn: “Là sản phẩm mới của phòng thí nghiệm thực phẩm, ăn thử cho đ.á.n.h giá nhé.”

Cái thì , phấn khởi vây , chọn món thích ăn.

Ánh mắt Ninh Yên quét qua từng : “ , nhớ kỹ tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc bảo mật, lung tung giữa các phòng. Cho dù khác đến gõ cửa cũng tùy tiện mở.”

“Đã rõ.” Mọi đồng thanh đáp. Ngày thường dù đưa đồ ăn đến cũng chỉ để ở bên ngoài, bước cửa phòng thí nghiệm nửa bước.

Ninh Yên thong thả về phía một căn phòng, gõ cửa: “Thầy Quý, uống chiều nào.”

Đây là phòng cơ mật cốt lõi nhất, chỉ hai chìa khóa, Quý Khả An giữ một cái, Ninh Yên giữ một cái.

Cửa mở, Quý Khả An tóc tai bù xù, quần áo nhăn nhúm, như thể mấy ngày giặt.

Không mấy trợ lý nhỏ như Ninh Nhị bên cạnh chăm sóc, Quý Khả An trở nên luộm thuộm hẳn, chỉ vùi đầu công việc.

Quý Khả An pha một ấm hồng , Ninh Yên lấy từ trong túi bánh mì mới nướng, hai đối diện .

“Thầy Quý, sắp xếp cho thầy một trợ lý sinh hoạt nhé, ít nhất cũng ăn cơm đúng giờ chứ.”

Quý Khả An ăn ngấu nghiến chiếc bánh mì mềm xốp, ông cũng chẳng nhớ bữa ăn là lúc nào nữa. “Không cần , trợ lý .”

“Trợ lý bình thường quản thầy, thầy cũng .” Ninh Yên chống cằm, uống một ngụm : “Hay là giới thiệu cho thầy một đối tượng nhé?”

phụ nữ chăm sóc chuyện ăn ở sinh hoạt hàng ngày sẽ hơn nhiều.

“Không hứng thú.” Quý Khả An từ chối thẳng thừng: “Phụ nữ chỉ tổ cản trở việc thôi.”

Ninh Yên: ...

Thư Sách

“Được , đành vất vả chút, ngày nào cũng đến tìm các thầy ăn cơm chung.”

thuê giúp việc lo việc nhà cho các giáo sư, nhưng vẫn để mắt tới họ nhiều hơn.

Mỗi một vị giáo sư đều là bảo bối, là tài sản quý giá.

Quý Khả An cảm thấy cần thiết, nhưng ông từ chối Ninh Yên. Ninh Yên một là một, đây chỉ là thông báo cho ông thôi.

Nói cũng , mấy vị giáo sư đều bản lĩnh, ai cũng phục ai, mỗi một tính, nhưng chỉ lời Ninh Yên.

Ninh Yên đối xử với họ thật sự , tính cách mạnh mẽ quyết đoán.

Cứ như , mỗi ngày Ninh Yên đều bảo thư ký lấy cơm mang đến tòa nhà thí nghiệm, cùng ăn với các giáo sư.

Ban đầu còn thấy lãng phí thời gian, nhưng quen thấy cũng , đông náo nhiệt, ăn cơm càng ngon miệng hơn.

Đêm khuya thanh vắng, Quý Khả An từ phòng thí nghiệm , hai tay đút túi quần, chậm rãi bước xuống cầu thang.

Đang , bỗng nhiên từ góc ngoặt lao một , đ.â.m sầm ông.

“Ui da!” Đối phương ngã mạnh xuống đất. Quý Khả An kịp thời bám tay vịn cầu thang nên giữ vững thể.

Ông phụ nữ bất động mặt đất, trong mắt thoáng hiện vẻ lo lắng. Ngã hỏng ? “Đồng chí, cô chứ?”

Người phụ nữ cuối cùng cũng phản ứng: “Đau quá.”

Quý Khả An thở phào nhẹ nhõm: “Cô tự dậy ?”

Người phụ nữ ngẩng đầu lên vẻ dám tin, để lộ khuôn mặt yếu đuối đáng thương, đôi mắt rưng rưng lệ: “... hình như cử động .”

Quý Khả An cũng gần, mà từ xa : “ tìm tới giúp, cô yên đừng động đậy.”

Ông định thì phụ nữ gọi giật : “Khoan , thầy thể giúp gọi Ninh Yên một tiếng ? và chồng cô là bạn thanh mai trúc mã, quan hệ của với cô cũng khá . tên là Tào Thiến, ở phòng thí nghiệm thực phẩm.”

Quý Khả An sững sờ một chút: “Vậy để tìm xem.”

Ông vài bước, phía truyền đến tiếng gọi: “Thôi bỏ , đừng gọi cô đến, công việc của cô bận rộn như .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-452a.html.]

giãy giụa bò dậy, nhưng hai tay chống nổi , mệt đến thở hổn hển, mồ hôi đầy đầu, sắc mặt trắng bệch: “Cho chút thời gian, mà.”

Dáng vẻ kiên cường yếu đuối của cô dễ khơi dậy ý bảo vệ của đàn ông nhất.

Quý Khả An trái , bỗng nhiên chạy vọt lên lầu. Chỉ một lát , ông gọi hai kỹ thuật viên xuống: “Đưa cô đến trung tâm y tế.”

Hai kỹ thuật viên một trái một đỡ dậy. Quý Khả An liền cất bước rời . Một kỹ thuật viên hỏi: “Thầy cùng ạ?”

quen cô . Đói quá, ăn khuya thôi.” Quý Khả An lúc chỉ ăn một bát mì nước nóng hổi.

Nhìn ông đầu mà bỏ , khuôn mặt Tào Thiến vặn vẹo. Tên đàn ông thật là ch.ó má!

Tối hôm , Quý Khả An tan trong màn đêm. Ông quen với giờ giấc , dù về cũng chỉ để ngủ.

Vừa bước khỏi tòa nhà thí nghiệm, một bóng dáng mảnh khảnh đón đầu: “Thầy Quý.”

Quý Khả An liếc mắt liền nhận phụ nữ ngã hôm qua: “Là cô , cô chứ?”

“Không ạ, chỉ trẹo chân thôi.” Tào Thiến chút thẹn thùng lấy một hộp cơm: “Hôm qua thật sự cảm ơn thầy. Đây là chả cá do chính tay , vẫn còn nóng đấy, hy vọng thầy sẽ thích.”

Quý Khả An : “Không cần , đưa cô đến trung tâm y tế .”

“Nếu thầy giúp gọi , còn đất bao lâu nữa. Chút quà mọn xin thầy hãy nhận lấy.” Tào Thiến còn lấy hai gói kẹo, e lệ: “Đây là kẹo mừng của , mời thầy ăn.”

Thấy thịnh tình của cô , Quý Khả An từ chối : “Vậy đa tạ.”

Thấy ông nhận đồ, mắt Tào Thiến sáng lên, cô tiến gần hơn: “Thầy Quý, đây bỏ bê việc học, bây giờ học cho , liệu còn kịp ạ?”

Tính tình Quý Khả An cũng khá : “Học tập là chuyện cả đời, bao giờ là muộn cả.”

sắp kết hôn , ...” Tào Thiến vẻ mặt chua xót, như nỗi niềm khó , nhưng Quý Khả An nhất quyết hỏi. Cô đành tự tiếp: “Trong lòng vẫn giấc mơ đại học. ... nên thi đại học ?”

“Muốn thì thôi.” Quý Khả An để tâm lắm. Chuyện gì mà đắn đo? Giống mấy đứa trẻ nhà họ Ninh , cứ thế mà thi thôi, lằng nhằng thế .

Tào Thiến cảm động: “Học vấn của thầy Quý như , lời thầy chắc chắn là đúng. theo thầy Quý.”

ông đầy tin tưởng: “ nền tảng của kém quá, thầy thể giúp ? Sẽ chiếm quá nhiều thời gian của thầy , chỗ nào hiểu mới đến hỏi thầy thôi.”

Quý Khả An thời gian rảnh rỗi đó? Ông từ chối thẳng thừng: “Có lớp văn hóa, giáo viên chuyên nghiệp giảng dạy, cô cứ đăng ký là .”

Mắt Tào Thiến lấp lánh: “Ai cũng thể đăng ký ? Không điều kiện hạn chế gì ạ?”

.”

Trong mắt Tào Thiến tràn ngập sự ngưỡng mộ và sùng bái: “Thật sự cảm ơn thầy, thầy thì cũng . Thầy Quý, thầy thật là một đàn ông , thật ngưỡng mộ phu nhân nhà thầy.”

Một giọng lanh lảnh vang lên lưng cô : “Thầy Quý, thầy còn ở đây? Nhanh lên nào, ăn lẩu thôi!”

Người Tào Thiến cứng đờ, ngay đó xoay , tươi rói: “Ninh Yên, thể cùng ? Lâu ăn lẩu, thấy nhớ.”

Ninh Yên lặng lẽ đ.á.n.h giá cô vài : “Lần là tiệc liên hoan của các giáo sư, tiện đưa cô cùng, để nhé.”

Tào Thiến chút thất vọng, nhưng cũng cưỡng cầu: “Vậy đợi.”

Trên đường , Ninh Yên cứ chằm chằm Quý Khả An, trái , khiến Quý Khả An rợn cả tóc gáy: “Làm gì mà bằng ánh mắt đó?”

Ninh Yên trêu chọc: “Không ngờ thầy cũng duyên với khác giới phết nhỉ.”

trong bóng tối quan sát hồi lâu, càng càng thấy thú vị.

Quý Khả An trợn trắng mắt: “Là mưu đồ khác thì .”

Ninh Yên thói quen khi ăn cơm kể chuyện lạ, bao gồm cả chuyện gián điệp. Nghe nhiều , cảnh giác của cũng cao lên.

Quý Khả An thường xuyên ăn cơm cùng Ninh Yên, cũng ít.

“Thầy ? Vậy vạch trần?”

“Người cũng chuyện gì mà.” Quý Khả An nhiều với cô như chính là xem cô định gì.

Ninh Yên bĩu môi: “, . Cảnh giác kém quá, đ.á.n.h giá kém!”

Quý Khả An: ???

Rạng sáng, đèn trong tòa nhà thí nghiệm đều tắt, đều về nghỉ ngơi. Một bóng đen lặng lẽ lẻn , quen đường quen lối lên cầu thang, hết tầng đến tầng khác. Cuối cùng, bóng đen dừng cổng lớn của phòng thí nghiệm TV.

Nương theo ánh sáng yếu ớt của đèn pin, một ngón tay vươn về phía khóa mật mã, nhanh nhẹn ấn dãy . Cửa mở.

Bóng đen rón rén , lặng lẽ tiến đến cửa phòng cơ mật trung tâm, lấy một chiếc chìa khóa cắm , dùng sức vặn một cái. Cửa mở . Bóng đen đắc ý, lúc mới cẩn thận đẩy cửa bước , lao nhanh về phía tủ tài liệu lục lọi một hồi.

lúc , một giọng vang lên từ góc tối đen như mực: “Đang tìm cái gì thế?”

Đèn phụt sáng, trong phòng sáng như ban ngày.

Bóng đen sợ đến hồn bay phách lạc, điên cuồng chạy ngoài.

Tốc độ chạy trốn của bóng đen nhanh, lao tới cửa, nhưng dừng , từng bước lùi về .

Cửa chặn bởi một hình cao lớn, khí thế nghiêm nghị, tỏa áp lực cực lớn.

Bị bắt quả tang tại trận, bóng đen bịt mặt bằng khăn quàng cổ run lẩy bẩy như lá gió, kinh hãi tột độ.

“Đêm hôm khuya khoắt ngủ chạy tới trộm, phá hỏng giấc mộng của .” Một giọng vui vang lên. Là Ninh Yên, cô từ ngoài cửa bước , buồn ngủ đến mức ngáp dài.

Phía cô là một đàn ông khuôn mặt lạnh lùng, Nghiêm Lẫm.

Ninh Yên là đầu, dù buồn ngủ đến mấy cũng mặt ở hiện trường.

Mặt cô đen sì, đang gắt ngủ: “Bây giờ, để xem đây là ai nào? Đi, giật khăn quàng cổ xuống.”

 

 

 

 

 

 

 

Loading...