Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 449:9

Cập nhật lúc: 2025-11-18 08:37:12
Lượt xem: 123

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

 

 

 

“Cốc cốc.”

“Mời .”

“Tổng giám đốc Ninh.” Một giọng quen thuộc vang lên. Ninh Yên ngẩng đầu lên, ngạc nhiên vội dậy đón: “Thầy Ngụy, thầy Tôn, hai thầy đến đây? Mau .”

Thư ký dâng nóng lặng lẽ lui , còn cẩn thận khép cửa .

“Hai vị chuyện gì ?” Ninh Yên thẳng thắn hỏi. Hai vị là chuyên gia nông học mà cô cố ý mời về, họ ở đây, cô cần bận tâm đến khu ruộng thí nghiệm.

Thầy Ngụy Bạch và thầy Tôn , vẻ khó xử.

Ninh Yên thấy hết, chút tò mò. Hai bao giờ chủ động đến tìm cô, thuộc kiểu đặc biệt an tĩnh. “Chúng cũng ngoài, gì hai thầy cứ thẳng.”

Ngụy Bạch đắn đo hồi lâu: “Trường học mời chúng trở về...”

Ninh Yên sững sờ, nhưng nghĩ cũng . Kỳ thi đại học khôi phục, thứ đang dần quỹ đạo, trường học cũng cần định trở .

Trước đây, những giáo sư năng lực đều đuổi khỏi bục giảng, hoặc là quét vệ sinh, hoặc là hạ phóng cải tạo.

Những đều là phe tạo phản, tài năng thực sự, phẩm hạnh , uổng công thầy. Bây giờ khôi phục thi đại học, cũng cần triệu hồi những giáo sư bản lĩnh đó về.

“Chúng đến đây để xin ý kiến của cô...” Thầy Tôn mặt đỏ bừng. Ông chút tử tế, nhưng thực sự lưỡng lự.

Vào thời điểm khó khăn nhất, chính Ninh Yên vươn tay cứu viện, kéo họ khỏi khốn cảnh, cho họ một nơi nương tựa.

Bây giờ, trường học triệu hồi họ, họ trở về vị trí công tác, họ cũng động lòng.

, đây cũng là nghề nghiệp họ mấy chục năm, là tín niệm ăn sâu m.á.u tủy.

Ninh Yên thầm thở dài, nhưng ngoài mặt biểu lộ gì: “ từng , tự do. tôn trọng lựa chọn của mỗi .”

Ngụy Bạch hai tay nắm chặt chén . Giữa làn khói lượn lờ, ông ngẩng lên đôi mắt trải qua bao sương gió: “ thích cuộc sống ở đây, bình yên và vững chãi, nhiều tranh giành, thể là một chốn đào nguyên.”

Ninh Yên đối xử với những như họ thật sự còn gì để . Ăn, mặc, ở, đều chăm lo vô cùng cẩn thận, công việc của nhà cũng sắp xếp thỏa, lo cơm ăn áo mặc, còn thường xuyên tụ tập ăn uống, giữ gìn tình cảm.

hết tình hết nghĩa, đều cảm kích tấm lòng .

, một việc vẫn , cho dù kết quả như ý.”

Mỗi đều lý tưởng của riêng , giống như thầy Ngụy Bạch, ông tín niệm kiên định.

Ninh Yên khẽ gật đầu: “ hiểu. Các thầy cứ yên tâm việc . Nơi , vĩnh viễn là đường lui của các thầy. Chỉ cần còn ở đây một ngày, nơi vĩnh viễn chào đón các thầy trở về.”

Hốc mắt Ngụy Bạch đỏ lên. Cô gái thật sự , sự sáng suốt và phóng khoáng mà thường , lúc nào nên buông tay đúng lúc.

“Cảm ơn cô.”

Thầy Tôn cũng cảm động. Người nhà của họ đều đang việc ở đây, cho dù họ trở bục giảng đại học, nơi vẫn là nhà của họ.

Ninh Yên phát hiện thiếu một : “Thầy Tề Lỗ ? Sao thầy đến?”

“Ông về, ông thích nghiên cứu hơn.” Thực , phần nhiều là vì sợ hãi, sợ lịch sử lặp .

Tâm trạng Ninh Yên lập tức lên. Giữ cho cô một cũng , thầy Tề Lỗ cũng vô cùng chuyên nghiệp.

Cô bỗng nhớ một chuyện: “Ủa, hai thầy là về Đại học Nông nghiệp giảng dạy ạ?”

Thầy Tôn khẽ gật đầu: “ , chuyện gì ?”

Ninh Yên nở nụ rạng rỡ như trời: “Em đỗ Đại học Nông nghiệp. Hai thầy, xin hãy chiếu cố em nhiều hơn nhé.”

Ừm, cô cũng là học sinh "ô dù" . Xin nghỉ về nhà học tập, chắc là nhỉ?

Hai : ...

Sân thể d.ụ.c của trường cấp ba đầy , đang chia tổ để huấn luyện quân sự, một khung cảnh tràn đầy sức sống.

Giờ giải lao, đám học sinh ló đầu xem vài , cảm thấy thú vị.

“Ủa, phạt chạy bộ kìa, t.h.ả.m thật, mà ngốc ?”

Cảnh tượng trở nên quen thuộc, thu hút qua.

Ono Shuichi ngừng chạy, chạy mãi, một lát cũng dám dừng. Mồ hôi như mưa, tim đập thình thịch, hai chân mỏi nhừ, hô hấp cũng chút khó khăn.

Cậu như con cá thiếu nước, miệng há to, thở hổn hển.

Trước đó còn nhạo đồng bạn đầu óc, tìm lý do bệnh tim để chọc giận Ninh Yên, kết quả đuổi .

Bây giờ mới phát hiện, là nghĩ nhiều , mới là thông minh thật sự.

Ngày nào cũng huấn luyện mệt đến mức suy sụp, rã rời, chỉ bẹp giường cả.

A a a! Đây là cuộc sống mà tưởng tượng!

"Trời sắp giáng sứ mệnh cho , nhất định sẽ chịu nỗi khổ về tâm chí..." Cậu ngừng tự nhủ trong lòng, cố gắng để vượt qua.

“Đến giờ ăn cơm! Tất cả tập hợp!”

Ono Shuichi như thấy âm thanh tuyệt diệu nhất thế gian, lập tức chạy tới, huấn luyện đến mức phản xạ điều kiện.

Sau khi tập hợp xong, huấn luyện viên : “Buổi tối còn huấn luyện tăng cường, tuân theo chỉ huy. Bây giờ, giải tán!”

Ra lệnh một tiếng, co giò chạy như bay.

Xông lên! Ăn cơm thôi!

Ono Shuichi cũng chạy nhanh, sợ giành thức ăn. Bụng đói meo.

Ai thể ngờ, một quý công tử đường đường như ngày hôm nay.

Người phía bỗng phanh gấp: “Chào Tổng giám đốc Ninh!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-4499.html.]

Tim Ono Shuichi thắt . Cậu bình tĩnh phụ nữ trẻ đang chậm rãi tới.

Xinh , ưu nhã, thong dong, khí chất bất phàm, tựa như tiên nữ hạ phàm.

Ninh Yên khẽ gật đầu chào, trong từng cử chỉ giơ tay nhấc chân đều toát khí thế khó tả.

Mọi kính sợ cô, dám đến quá gần.

Bỗng nhiên, một bóng loạng choạng lao tới, "bịch" một tiếng, ngã ngay chân Ninh Yên.

Ninh Yên dừng bước, xuống Ono Shuichi đang đất từ cao.

Hiện trường yên tĩnh đến lạ. Ono Shuichi mặt mày trắng bệch, mồ hôi đầm đìa, mắt mệt mỏi đến mức mở nổi, thở dốc từng ngụm: “Tổng giám đốc Ninh... ... thể...”

Rõ ràng là một bộ dạng sắp c.h.ế.t đến nơi, mà vẫn cố tỏ kiên cường, thật khiến đau lòng.

Phản ứng của bình thường chắc chắn là sẽ đỡ dậy, đưa đến trung tâm y tế.

Ai ngờ, Ninh Yên nhướng mày: “Ừm, tin thể. Cố lên.”

Ono Shuichi: ...

Sao tác dụng? Rõ ràng em gái dùng chiêu bao giờ thất bại? Chẳng lẽ là cách thức đúng? Hay là đối tượng đúng?

Ninh Yên đ.á.n.h giá vài : “Sao dậy? Chẳng lẽ ngã gãy chân ?”

!” Ono Shuichi gắng gượng bò dậy, cơ thể lảo đảo, vững. Bỗng nhiên, ngã mạnh về phía Ninh Yên.

Mắt thấy sắp đập cô, Ninh Yên lặng lẽ né sang bên trái. Ono Shuichi ngã sõng soài mặt đất, một tiếng "bịch" vang lên.

Cậu đau đến mức hít ngược một . Trước mặt bao nhiêu , cô mà ngay cả giả vờ một chút cũng , sợ mất hình tượng (OOC) ?

Ninh Yên khẽ cúi , vẻ mặt đầy đồng tình : “Sao cẩn thận thế? Bị chuột rút ? Hay là mắt ? Hay là sức khỏe ? Nếu thì cũng...”

Không đợi cô hết chữ "về ", Ono Shuichi lập tức bò dậy: “Sức khỏe lắm! Chỉ là cường độ huấn luyện lớn quá, hôm nay chạy mười km nên chuột rút thôi.”

“Mới mười km ?” Ninh Yên khẽ thở dài, vẻ mặt thất vọng: “Cậu yếu quá . Rèn luyện cho , đừng mấy trò vớ vẩn nữa. Cố lên.”

Ném mấy lời đó, cô xách hộp cơm thong thả bỏ .

Nhìn bóng lưng xa dần của cô, Ono Shuichi khổ. Đám điều tra đúng là vớ vẩn, thông tin nào đúng cả. Người căn bản bình thường, nửa điểm lòng thương hại.

Ăn vạ cũng , bán t.h.ả.m cũng , đều thể lay động . Cô trái tim!

Cậu đầu , liền thấy đang bằng ánh mắt kỳ quái.

“Ngươi... Ngươi đang quyến rũ Tổng giám đốc Ninh đấy ? Vô ích thôi, ngươi như , cô thèm để ý .”

“Trước mặt mà lẳng lơ như , hèn gì Tổng giám đốc Ninh tránh xa. Người chồng nha.”

Da đầu Ono Shuichi tê dại. Mấy đang tưởng tượng cái quái gì ? “ ! chỉ là...” thử xem giới hạn của đối phương.

cũng !”

Một nữ công nhân ngang qua, lắc đầu thở dài: “Đàn ông các , đúng là bình thường tự tin.”

Ono Shuichi tức hộc máu. Mấy thật sự vấn đề! Đầu óc ai cũng kỳ quái! Từ xuống , là một lũ bệnh tâm thần!

Hôm nay, Trương Ái Dân đến tìm cô. Cô tự pha đưa cho , nhẹ giọng hỏi: “Thế nào ? Có kết quả ?”

“Bộ trưởng Mạc việc là giao cho cấp , ông cũng rõ.”

“Vậy ?” Ninh Yên sớm sẽ như , cũng thấy bất ngờ.

Trương Ái Dân cô chằm chằm: “Bộ thương mại thêm một hạng mục mới, đang chuẩn nhập khẩu dây chuyền sản xuất máy phim của R quốc.”

Ninh Yên híp mắt , mặt biểu cảm gõ nhẹ lên bàn. Quả nhiên, giống như cô đoán.

“Làm xác định đó là hàng họ thải loại?”

Kỹ thuật tiên tiến nhất thể nhường cho bọn họ, nghĩ cũng cần nghĩ.

Thông thường là bỏ đống tiền, mua về là đồ cần nữa.

Trương Ái Dân cô: “Đồ thải loại cũng ích.”

Ninh Yên nghẹn họng. Khoảng cách khoa học kỹ thuật quá lớn, một hai năm là thể đuổi kịp.

Muốn mô phỏng vật thật thì tiên vật thật . Haiz.

“Còn tin tức gì nữa ?”

Trương Ái Dân chuyến đến là mang theo nhiệm vụ: “Cô tạm thời cứ nhẫn nhịn, đừng động đến vội. Con cờ ngoài sáng cứ để mí mắt mà theo dõi, sẽ xảy chuyện gì .”

Ninh Yên mân mê cây bút máy, tâm tư cuồng. Cấp rõ ràng, cô cứ coi như . “Đây chỉ là một con cờ nổi, còn cờ chìm thì ?”

Xem nhiều phim gián điệp như , là xem .

Trương Ái Dân thể thừa nhận, quá thông minh, sớm thấu nhiều thứ, còn bất động thanh sắc, liên hệ với Bộ thương mại mà tìm thẳng đến bọn họ. “Chúng sẽ bí mật điều tra tất cả công nhân mới , nghi ngờ trộn .”

Kế trong kế, gián điệp hai mang, xem ai cao tay hơn.

Cờ nổi thu hút tầm mắt của nơi để yểm trợ cho tuyến ngầm, logic hợp lý.

Ninh Yên xoa trán, đau đầu quá. Mấy đúng là chịu yên. “ một thói quen, công nhân mới đều huấn luyện, giai đoạn đầu đều phân tán đến các vị trí hàm lượng kỹ thuật. Nếu mất một hai năm thì thể tiếp xúc với kỹ thuật, trừ khi biểu hiện đặc biệt xuất sắc.”

Mà như thì cũng sẽ lọt tầm mắt của cô. Gián điệp ngầm thể cao điệu như ?

Cô nghĩ tới nghĩ lui, còn một khả năng khác: “Đương nhiên, cũng khả năng họ mua chuộc công nhân cũ, đặc biệt là công nhân trong tòa nhà thí nghiệm. Họ mới là những tiếp xúc với kỹ thuật cốt lõi.”

Tòa nhà thí nghiệm các biện pháp bảo mật nghiêm ngặt, mỗi đều tuân thủ nội quy bảo mật do cô đặt , mỗi một công nhân đều do cô tỉ mỉ tuyển chọn. , chỉ cần là con thì đều nhược điểm.

Không lòng trung thành vĩnh viễn, chỉ lợi ích vĩnh viễn, quan trọng là mức độ cám dỗ đủ lớn .

“Chúng sẽ theo dõi sát từng công nhân trong tòa nhà thí nghiệm.” Trương Ái Dân khâm phục. Đầu óc nhạy bén đành, tâm tư còn kín đáo như , hèn gì thể trong vài năm ngắn ngủi xây dựng nên một tập đoàn như thế .

Anh hạ giọng: “Còn nhờ cô phối hợp...”

 

 

 

Thư Sách

 

 

 

Loading...