Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 447

Cập nhật lúc: 2025-11-18 08:22:30
Lượt xem: 117

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Tin tức khôi phục thi đại học công bố, các thanh niên trí thức vội vã báo cho , mừng đến phát , lòng xôn xao.

việc ảnh hưởng lớn đến tập đoàn Cần Phong. Những công nhân ý định thi đại học phát hiện rằng, bộ sách quý «Tự học Toán Lý Hóa» mà đang tranh giành thực chất là tài liệu học văn hóa của họ từ lâu. Chỉ cần nghiêm túc học tập thì đều nắm vững kiến thức.

Một năm , chương trình học còn bổ sung thêm môn tiếng Anh và chính trị, đồng thời đặt mua một phần báo chí để , quan tâm đến tình hình chính trị đương thời.

Ninh Yên dùng phương pháp "mưa dầm thấm lâu", âm thầm sắp xếp thứ từ .

, tâm lý của họ , vẫn như cũ: ban ngày , buổi tối học, ôn tập cấp tốc.

Gần đến ngày thi, họ còn tổ chức thi thử, thi từng môn hệt như thi đại học thật. Mấy vị giáo sư tự chấm bài, nhanh kết quả.

Người thi thì ngừng cố gắng, thi thì tiếp tục nỗ lực.

Không khí học tập vô cùng .

Ninh Yên cũng tham gia thi thử. Tuy cô nhiều thời gian học tập, nhưng thành tích các môn đều đạt loại ưu, xếp hạng thứ năm.

Đứng đầu là Lâm Vũ Mặc, môn nào cũng đạt điểm tối đa.

Lúc ăn cơm tối, tranh gắp thức ăn cho Ninh Yên: “Chị cả, chị lợi hại thật, ngày thường công việc bận rộn như mà vẫn thi thành tích thế , hổ là tấm gương của chúng em.”

“Chị cả, còn chăm hơn chị mà thi bằng chị đấy.”

đó, mấy đứa em vì nhiều thời gian học hơn nên mới thi hơn một chút, chứ chị thông minh hơn bọn em nhiều...”

Khóe miệng Ninh Yên giật giật. Cô ghen tị với thành tích của khác ?

Dồn tâm sức thì sẽ thành tích ở đó, cô tự sức .

Cô ăn một miếng cơm: “Mọi ăn cơm . Trình độ của chị thi đại học trong tỉnh là đủ . Còn các em thì khác, các em cạnh tranh với học sinh ưu tú nhất cả nước, đừng hỏng chuyện, cố gắng mang về vinh dự cho chị.”

Ninh Nhị tự tin: “Không thành vấn đề, em sẽ thi Hoa Thanh*, bạn học cùng trường với ba.” (*Hoa Thanh: tắt của Đại học Thanh Hoa)

Mục tiêu của rõ ràng, suy nghĩ cũng chín chắn.

Ninh Tứ chần chừ một chút: “Em học chuyên ngành kiến trúc, trường đại học nào ạ?”

“Kiến trúc ?” Ninh Hãn Hải mấy đứa con, nhịn : “Đương nhiên là Hoa Thanh .”

Ninh Tứ tủm tỉm gật đầu: “Đã học thì thôi, còn học thì học trường nhất.”

Ninh Miểu trai và em trai, cam chịu yếu thế: “Các đều thi Hoa Thanh, em cũng thi cùng.”

Tuy cô là con gái nhưng cũng sẽ kém con trai.

Đối với chuyện , Ninh Yên hề bất ngờ. Mấy năm nay chúng nó theo học mấy vị giáo sư, mà mấy vị đó đều là những cây đa cây đề trong ngành khoa học kỹ thuật, sự ảnh hưởng "mưa dầm thấm lâu" là lớn.

Người vui nhất chính là Ninh Hãn Hải. Bọn nhỏ đều tiền đồ .

Dương Liễu cảm thấy hoang mang: “Đây mới chỉ là thành tích thi thử thôi mà, các con ...”

Đã tin là sẽ đỗ trường top? Cứ chắc như đinh đóng cột, tự tin thật đấy.

Ninh Hãn Hải tươi : “ tin thực lực của chúng nó.”

Mấy em Ninh Nhị đều đang lao ôn tập cấp tốc. Ninh Yên thì nhiều thời gian như , việc sản xuất của nhà máy TV đang tưng bừng khí thế, đợt tuyển công nhân mới còn gây chấn động cả thành phố.

Số lượng tuyển dụng lúc nào cũng thiếu. Tin tức đưa , đến ứng tuyển đông.

Ngày nay, danh tiếng của tập đoàn Cần Phong ngày càng lớn, sức hấp dẫn của nhà máy TV quá mạnh mẽ, ngay cả ở tỉnh lỵ cũng chịu hạ , bằng lòng về vùng nông thôn lạc hậu để ứng tuyển.

Trong đó cũng ít nhân tài .

khi đến nơi họ mới phát hiện: Trời đất ơi! Ai cho họ đây là nông thôn ?

Khắp nơi đều đang xây nhà, đường, một khung cảnh phồn vinh, náo nhiệt.

Vài năm nữa, e là so với cả thành phố.

Mà Ninh Yên khi tan còn tập tài liệu . Để đảm bảo sự chỉn chu, cô tra cứu nhiều tài liệu, lật xem nhiều sách, mấy bản thảo.

Địa điểm thi đại học ở huyện lỵ. Ngày thi, Ninh Yên sắp xếp xe tải đưa đón. Số đăng ký thi cũng đông.

Ninh Yên liếc các em . Ai nấy đều mặc quần áo dày dặn. Cô kiểm tra văn phòng phẩm và thẻ dự thi, xác nhận thiếu thứ gì, cả nhà mới thong thả bước phòng thi.

Cô nhận đề thi xong bài ngay, mà xem lướt qua cả tờ đề thi. Ồ, còn khó bằng đề thi thử .

tên lên , bắt đầu bài xoàn xoạt.

Viết xong, cô cũng vội nộp bài ngay mà kiểm tra mấy , sửa một nhỏ, lúc mới thong thả nộp bài.

Mấy đứa em thi xong, nộp bài sớm hơn cô, đang thảo luận đề thi. Thấy cô , chúng vội hỏi: “Chị cả, chị thi thế nào?”

“Cũng tàm tạm.” Ninh Yên xoa bụng: “Đi thôi, ăn cơm.”

đặt hai phòng ở nhà khách, buổi trưa thể nghỉ ngơi một chút, còn ăn một bữa cơm nóng hổi.

Cô vô cùng bình tĩnh, cứ như thể chỉ đến tham gia một buổi họp bình thường, cũng hỏi xem khác thi . Thi xong là xong.

Điều khiến em Ninh Nhị cảm thấy vững tâm, trái tim đang đập thình thịch bất an cũng dần bình tĩnh .

Không lo lắng, họ còn đường lui.

Ninh Miểu đàn ông đối diện: “Lâm Vũ Mặc, đăng ký trường nào?”

Lâm Vũ Mặc đang ăn từng miếng lớn thức ăn thơm nức, cũng ngẩng đầu lên: “Đại học Thủ Đô.”

Ninh Miểu bĩu môi, chút hụt hẫng. Cứ tưởng sẽ thi Hoa Thanh chứ.

“Em thi Hoa Thanh.” Thực , cô nhắc đến chuyện mặt vài .

“Ồ.” Lâm Vũ Mặc vẫn giữ thái độ nóng lạnh.

Ninh Nhị ngẩng đầu lên, , , đảo mắt một cái rõ to.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-447.html.]

Cậu hề một ông em rể lạnh lùng, bệnh tật kiểu !

Cậu huých tay Ninh Yên. Ninh Yên lườm : “Lo ăn cơm , lo thi cho .”

Bớt nghĩ lung tung .

Cô cũng xen chuyện tình cảm của khác, cứ để thuận theo tự nhiên.

Ăn cơm xong, nghỉ ngơi một lát, phấn chấn bước phòng thi.

Cuối cùng cũng thi xong tất cả các môn, đều như trút gánh nặng, chạy tới cảm ơn Ninh Yên.

Ninh Yên sắp xếp xe đưa đón cho các công nhân của tập đoàn Cần Phong thi, còn phát phiếu ăn. Cầm phiếu thể đến tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa cơm, một món mặn, một món xào, cơm thêm thoải mái.

Họ cần lo lắng bất cứ điều gì, nên kỳ thi diễn vô cùng thuận lợi.

So sánh , những thí sinh khác thì mặt mày xám xịt.

Những lúc thế , của tập đoàn Cần Phong vô cùng kiêu ngạo và tự hào.

Ừm, dù đỗ đại học, họ cũng sẽ nghỉ việc. Vừa học chẳng cũng ? Thường ngày họ vẫn mà.

Họ kiên quyết bên cạnh Ninh Yên! Đi theo cô thịt ăn!

Điểm thi nhanh, từng tờ giấy báo trúng tuyển gửi .

Ninh Yên thuận lợi nhận giấy báo trúng tuyển của Đại học Nông nghiệp tỉnh Hắc, trong dự đoán của cô.

Hơn nữa, thành tích của cô còn cao hơn điểm chuẩn nhiều. Ninh Hãn Hải cứ tiếc hùi hụi, rõ ràng thể đỗ trường danh giá.

Ninh Yên nghĩ thoáng, ắt mất.

Cô cố ý báo chuyện cho lãnh đạo một tiếng. Thị trưởng Dương kinh ngạc: “Đồng chí Ninh Yên, cháu lặng lẽ một chuyện lớn đấy . Chúc mừng cháu nhé.”

“Cảm ơn ngài.” Ninh Yên chỉ là thông báo cho ông , dù bây giờ Tập đoàn Cần Phong là xí nghiệp tư nhân, chuyện cần báo cáo vẫn báo cáo. “Trước đây cháu là vì sợ thi đỗ.”

Thị trưởng Dương quá hiểu cô. Cô mà thi đỗ á? Chỉ là cô khoa trương mà thôi. “Ta . Mọi thứ sẽ đổi, cháu cứ tiếp tục tổng giám đốc, cố gắng cân đối việc học. Ta tin cháu thể cả hai.”

Cái sạp hàng của tập đoàn Cần Phong chỉ Ninh Yên mới xử lý nổi, đổi khác đến .

Thư Sách

Hiện giờ đang là thời điểm then chốt của nhà máy TV, càng thể thiếu Ninh Yên.

Chỉ cần Ninh Yên thể tạo thành tích, đủ ưu tú, ông quan tâm cô học .

Ninh Yên thực sự quý thị trưởng Dương. Phong cách việc của ông bảo thủ, nhưng cũng cấp tiến, là thực tế, kiên định, chịu khó việc, bằng lòng lắng ý kiến cấp . Điều hợp với phong cách của cô.

“Cháu đảm bảo thể chu cả hai, việc nào cũng .”

Cúp điện thoại, thư ký gõ cửa bước : “Tổng giám đốc Ninh, thực tập sinh do Bộ thương mại cử đến tới trình diện. Cô xem sắp xếp họ ở ạ?”

Ninh Yên nghĩ nghĩ: “Sắp xếp đến phòng thư ký , cô kèm cặp họ.”

Hiện tại cô hai thư ký, một nam một nữ, đều do cô một tay bồi dưỡng, việc hợp ý cô.

“Vâng ạ.”

Ninh Yên quá chú ý. Tuy là cấp cử xuống, nhưng họ cũng chỉ là thực tập sinh.

Cô chỉ liếc qua danh sách, hai nam hai nữ, lý lịch đều .

“Thư ký Tiền, thành phố học mấy ngày. Có việc gì thì gọi điện cho .”

“Vâng ạ.”

Ninh Yên xoa xoa trán. Cô chỉ kết nạp Đảng, mà còn kiêm nhiệm chức bí thư đảng ủy của tập đoàn Cần Phong. Có thể , cô thực sự là đầu tuyệt đối.

mà, công việc đúng là nhiều thật. Có những cuộc họp thể đẩy cho cấp , giống như đợt học tập tinh thần quan trọng , cũng chỉ cô tự .

Cô thu xếp vài bộ quần áo lên đường. Đợt học tập là những đầu các xí nghiệp, đều là quen, ngày nào cũng vô cùng náo nhiệt.

Cô nhỏ tuổi nhất nên đều cưng như em gái. Ninh Yên cũng hào phóng, lấy kẹo mua ở Quảng Thành chia cho ăn.

Giờ giải lao, đều vây quanh cô: “Đồng chí Ninh Yên, chia sẻ cho chúng một chút hiểu về Hội chợ Quảng Châu .”

“Được ạ.” Ninh Yên chọn vài chuyện thể . Cô kể chuyện sinh động, thú vị, khiến vô cùng háo hức.

“Nói lắm.”

Ninh Yên lúc mới phát hiện thị trưởng Dương và đến từ khi nào, và bao lâu.

tủm tỉm chào họ. Thị trưởng Dương cô gái đang thần thái phơi phới, trong lòng thoáng chút hâm mộ. Trẻ tuổi thật.

Ninh Yên báo cáo tiến độ công việc gần đây, đưa tập tài liệu tham khảo xong: “Ngài xem giúp chỗ nào cần sửa ạ?”

Thị trưởng Dương mới đầu xem còn lơ đễnh, nhưng càng xem, sắc mặt ông càng trở nên ngưng trọng: “Ai bảo cháu cái ?”

“Bộ thương mại ạ.” Ninh Yên quá nhiều việc, kéo dài đến tận bây giờ, cấp cứ thúc giục mãi. Cô dám tùy tiện nộp lên, nên nhờ thị trưởng Dương kiểm tra giúp.

Thị trưởng Dương ở vị trí cao, nên tầm và tư duy chắc chắn giống thường, cái đại cục.

Ông là chuyên gia trong lĩnh vực , nhưng ở vị trí đó thì chắc chắn cũng ít nhiều.

“Những quan điểm mới lạ, lẽ nào là của nước ngoài?”

“Sao thể ạ? Cháu nước ngoài . Tất cả đều là do cháu tự nghĩ vẩn vơ, cũng đúng sai thế nào, nên mới nhờ ngài xem giúp.”

Thị trưởng Dương , mỗi , cảm nhận đều giống .

“Ta cho cháu ý kiến gì, nhưng cảm thấy đây cũng là một hướng đáng để thử. Để cho một bản, nghiên cứu kỹ mới .”

“Vâng ạ.”

Đến học tập cũng , còn chia nhóm thảo luận, bài thu hoạch, thể qua loa.

Vất vả lắm mới kết thúc, Ninh Yên nhanh chóng chuồn về.

Lại là một ngày mới, Ninh Yên khoan khoái bước khỏi nhà, .

bộ đến tòa nhà văn phòng, thong thả về phía văn phòng tổng giám đốc. Các thư ký đều đến, sôi nổi dậy chào: “Chào Tổng giám đốc Ninh.”

Ninh Yên khẽ gật đầu, đẩy cửa văn phòng , động tác của cô bỗng khựng . Cô đột ngột đầu: Yoshida Mieko? Ono Shuichi? “Sao hai ở đây?”

 

Loading...