Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 445
Cập nhật lúc: 2025-11-18 08:08:13
Lượt xem: 111
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ninh Yên ăn một bữa cơm Tây thịnh soạn. Suốt bữa ăn, khách khứa đều vô cùng vui vẻ. Lúc chia tay, các vị khách đều bày tỏ, khi nào nhu cầu mua sắm, họ nhất định sẽ tìm đến cô.
Thôi , cô cảm thấy cứ như đang livestream bán hàng .
Trưởng phòng Giang tới: “Đồng chí Ninh Yên, lãnh đạo bộ thương mại gặp cô.”
“Có chuyện gì ạ?” Ninh Yên chút kỳ quái. Cô về cơ bản chỉ liên lạc một chiều với trưởng phòng Giang, chỉ phụ trách sản xuất và tiêu thụ, các công việc khác đều do trưởng phòng Giang điều phối.
Vẻ mặt trưởng phòng Giang chút cổ quái: “Cô thì sẽ .”
Lãnh đạo bộ thương mại chỉ một vị, mà mười mấy đều đang chằm chằm cô, vẻ mặt ai nấy đều kỳ lạ.
Ninh Yên ung dung, thản nhiên để họ , nụ nhàn nhạt, kiêu ngạo, nịnh nọt.
Họ gì, cô cũng hỏi, trong phòng vô cùng im ắng.
Không qua bao lâu, cuối cùng cũng lên tiếng: “Đồng chí Ninh Yên, hôm nay cô biểu hiện vô cùng xuất sắc, mang về cho chúng một lượng lớn đơn đặt hàng. Rất cảm ơn những cống hiến của cô.”
“Đây là việc nên ạ.” Ninh Yên tỏ khiêm tốn, nhưng trong lòng đang đoán: Rốt cuộc là tổng giá trị bao nhiêu mà đáng để các sếp lớn đến gặp ?
Sau cô mải mê mua sắm, cũng hề tính toán tổng tiền.
Các lãnh đạo khen ngợi một hồi, đó hỏi: “Kỹ xảo bán hàng của cô , cô bằng lòng dạy cho khác ?”
“Có thể ạ.” Ninh Yên ngay đây mới là mục đích thực sự. Cô đồng ý sảng khoái: “Tuy nhiên, xin rõ , đây chỉ là kỹ xảo bán hàng, mà quan trọng hơn là sức ảnh hưởng cá nhân, là sự công nhận văn hóa kinh tế của đất nước và lòng tự tin dân tộc mạnh mẽ, tâm lý e dè nước ngoài, cùng với khả năng phán đoán sự việc.”
Có một điều , để tránh phiền phức về .
“Phán đoán ?” Một vị lãnh đạo nhíu mày, đây là thuật ngữ chuyên dụng của ban tham mưu ? Phải đoán tình hình quốc tế, chuẩn sẵn sàng phương án.
“Lòng tự tin dân tộc?” Một vị lãnh đạo khác tỏ hứng thú với cụm từ .
Ninh Yên giải thích đơn giản: “Phán đoán , chính là dự đoán xu hướng phát triển của một sự việc.”
“Giống như , thông qua việc chuyện với khách hàng, thu thập nhiều dữ liệu và thông tin hữu ích, từ đó phác họa chân dung khách hàng, phân tích tập tính xã hội, thói quen sinh hoạt và thói quen tiêu dùng của họ. Sau đó gãi đúng chỗ ngứa, bốc đúng thuốc, gọi đó là phán đoán .”
“Phác họa chân dung khách hàng là gì?”
“Chuyện liên quan đến một kiến thức về dữ liệu lớn...” Ninh Yên thao thao bất tuyệt những danh từ mới mẻ, khiến mà cảm thấy mới lạ, như thể một thế giới mới đang mở .
Ninh Yên giải thích nửa ngày, chuyển chủ đề: “Những điều đều là kinh nghiệm tích lũy qua năm tháng mà , cần huấn luyện trong thời gian dài.”
Cho nên, chỉ dạy mấy ngày là vô ích. Điểm đều hiểu.
“ cô còn trẻ.”
Ninh Yên khách khí mà tự tâng bốc một phen: “Không còn cách nào khác, thiên phú cao, sinh tài hoa và độ nhạy bén siêu cường với thương nghiệp.”
Mọi im lặng. là vài phần tài hoa thật.
“Cô vẫn giải thích về lòng tự tin dân tộc.”
Cái mà cũng cần giải thích ? Khóe miệng Ninh Yên giật giật: “Ông đây là thiên hạ nhất, bọn bây còn chỉ là lũ tép riu.”
Mọi : ...
Không họ hiểu, mà là họ khí thế của một cường quốc ngạo nghễ thiên hạ. So với các cường quốc Âu Mỹ, nền tảng của nước nhà quá mỏng, lấy lòng tự tin?
Ninh Yên thì khác, cô đến từ đời , một quốc gia hùng mạnh cho cô lòng tự tin dân tộc mãnh liệt.
Đối đãi với bất kỳ vị khách nước ngoài nào cũng đều phóng khoáng, đúng mực, kiêu ngạo nịnh nọt, giữ tư thái bình đẳng. Đây là tâm thái của một nước lớn, mạnh mẽ hơn tất cả những đang ở đây.
Đó là sự rộng rãi, phóng khoáng khi thấy hết sự phồn hoa của thời thịnh thế.
Có thể , tổ quốc hùng mạnh cho cô sự tự tin.
Vận mệnh của mỗi đều gắn chặt với vận mệnh quốc gia. Nước mạnh thì dân mạnh. Nước yếu thì dân yếu. Có những quyết chí tự cường, nhưng cũng những kẻ sính ngoại.
Mà thời đại càng phức tạp, sự tự tin và tự ti cứ đan xen, gì đến lòng tự tin dân tộc.
Không họ mạnh mẽ, tầm lớn, mà là do giới hạn của thời đại.
Sự tự tin mạnh mẽ của cô cũng là một lý do chính khiến khách hàng tin tưởng cô.
Vị lãnh đạo cô nửa ngày. Cô đúng là giống thường. “ thấy cô hợp với bộ thương mại hơn đấy, là về đơn vị chúng .”
Trưởng phòng Giang, nãy giờ vẫn im lặng, lập tức nóng nảy: “Không , cô hợp với đơn vị chúng hơn. Chúng và Ninh Yên quen nhiều năm, hợp tác vui vẻ.”
Đáng tiếc, ông "đào" (lôi kéo) bao lâu nay mà vẫn lay chuyển .
Ninh Yên còn bây giờ? Im lặng, vẫn là im lặng.
“Đồng chí Ninh Yên, cô thấy thế nào?”
Ninh Yên vô cùng cạn lời. Các sếp lớn quên mất nghề chính của cô ? “ là Tổng giám đốc của tập đoàn Cần Phong, vẫn . nguyện ý bám rễ ở cơ sở nông thôn, học hỏi từ quảng đại nông dân, cùng họ đồng cam cộng khổ.”
Cô ý định chính trị, cũng gò bó trong thể chế. Hiện tại cô đang quản lý mấy ngàn , một là một hai, ai dám quản cô, thật bao.
Lời cao thượng, giác ngộ cũng cao, khác dù ý tưởng gì cũng tiện thêm nữa.
Mỗi một chí hướng.
Ngày hôm , mười mấy bám theo Ninh Yên, mỹ miều là học tập.
Học thì học, Ninh Yên liền mở một lớp học ngắn hạn về bán hàng và marketing.
“Cô Ninh, đến !” Vị khách Sartre hôm nọ vô cùng vui vẻ tới: “ còn dẫn theo một nhóm bạn, họ cũng mời cô hướng dẫn mua sắm.”
Ninh Yên cả đám mà thấy mệt mỏi trong lòng. Cô đúng là đang công việc livestream bán hàng, mà chút thù lao nào.
“Ngài Tháp Kiệt, cảm ơn ngài và bạn bè ưu ái, nhưng...” Cô nghề chuyên nghiệp!
“À đúng , đây là món quà nhỏ tặng cô Ninh.” Ngài Tháp Kiệt lấy một chiếc hộp nhỏ, tùy ý đưa cho Ninh Yên. Đây xem như là thù lao?
Ninh Yên cũng để ý, tiện tay mở . Trời đất, một viên đá quý lớn!
Cô lập tức đóng hộp , cảm thấy thể tiếp tục!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-445.html.]
Cô nhiệt tình dẫn mua sắm, tạo nên một cơn sốt mua sắm.
Khi cô nghiêm túc việc, ai là đối thủ của cô. Cái miệng nhỏ liến thoắng, cách chuyện. Cô cũng lừa gạt ai, hiểu về sản phẩm vô cùng sâu sắc, đó.
Thế là, cô chỉ họ mua đó. "Oh my god, mua nó , mua nó !"
Những bán hàng sôi nổi chạy tới, cầu xin Ninh Yên đến quầy hàng nhà .
Ninh Yên nguyên tắc, một là một, hai là hai, tuyệt đối bôi đen thanh danh của .
Mệt mỏi cả một ngày, đều thu hoạch đầy ắp, mua sắm vô cùng phấn khởi.
, chính là tiêu tiền một cách vui vẻ, cảm giác như đang team building của công ty . Họ còn cảm thấy Ninh Yên là đặc biệt , mỗi đều tặng cô một "cục đá" quà.
Ninh Yên mệt đến mức liệt, bò sô pha động đậy.
Lúc trưởng phòng Giang bước , liền thấy bộ dạng thoi thóp của cô, khóe miệng ông giật giật: “Đồng chí Ninh Yên, cô phá kỷ lục .”
“Ồ.” Giọng Ninh Yên bình thản. Lại chẳng chia phần trăm, bán nhiều bao nhiêu cũng liên quan đến cô.
Cô chỉ là một "chiến thần livestream" bình thường gì nổi bật.
“Rất nhiều thương gia mời cô ăn cơm.” Đây là những bán hàng.
“Không ăn.”
“Có một thương gia mời cô đến gian hàng của họ dạo.” Đây là những bán hàng.
“Không .”
Trưởng phòng Giang nghĩ đến cơn sốt mà cô tạo hôm nay, đến là một đám đuổi theo đến đó, thật quá khoa trương. Ông bật : “Cô cũng bán nhiều TV của , đáng lẽ vui mới đúng chứ.”
“ mệt!”
“Lãnh đạo sẽ duyệt cho cô một khoản tiền thưởng.” Trưởng phòng Giang cũng bất ngờ, là cấp chủ động đề xuất.
Ninh Yên mở một mắt : “Bao nhiêu?”
“Sẽ nhiều, nhưng đây là một loại vinh dự.”
Ninh Yên mấy hứng thú với điều : “Mấy cục đá mà các doanh nhân nước ngoài tặng , thể giữ ?”
Người tặng một cách hào phóng, cô cũng nhận một cách hào phóng. theo quy củ, thể tùy tiện nhận quà của doanh nhân nước ngoài, nộp lên cấp .
Trưởng phòng Giang vẫn luôn theo bên cạnh cô, một là để hỗ trợ công việc, hai là giám sát bảo vệ. Bất cứ ai cũng phép lén lút ở riêng với nước ngoài.
Đây là nhằm Ninh Yên, mà là quy định chung cho tất cả .
“Để hỏi xem.” Trưởng phòng Giang tê liệt , cô lúc nào cũng nhận đủ loại quà tặng.
“Được, ông hỏi .”
Ninh Yên mở từng chiếc hộp , mắt sáng rực lên: đá ruby huyết bồ câu to , ngọc bích xanh biếc, ngọc bích xanh hoa cúc... tất cả đều là đá thô qua tạo hình. Đây chính là "cục đá" mà cô .
Có tiền thật !
Mấy ngày đó, các doanh nhân nước ngoài đều chỉ đích danh Ninh Yên cùng. Đây là nhiệm vụ cấp giao xuống, Ninh Yên chỉ thể nhận, nhân viên hướng dẫn mua sắm mấy ngày, khiến doanh bán hàng tăng vọt.
Ngày cuối cùng, rốt cuộc cũng sắp kết thúc. Rất nhiều đều lưu luyến rời, nhưng Ninh Yên thì như trút gánh nặng. Đơn đặt hàng của cô tăng vọt, xếp lịch sản xuất đến sang năm.
“Lâm Vũ Mặc, để ý kỹ một chút.” Phải dỡ tất cả TV xuống. Chỗ đều bán hết, chuyển đến tay mua một cách nguyên vẹn.
“ .” Cánh tay Lâm Vũ Mặc thương, nhưng một bên chỉ huy khác việc thì thành vấn đề. “Cái TV vỡ màn hình thì ?”
“Còn nữa? Bắt mấy tên trộm đó bồi thường chứ.” Năng lực hành động của Ninh Yên cũng tệ, cô bên cạnh phụ một tay. “ thời gian hỏi, điều tra thứ gì hữu dụng .”
Cô căn bản tin đây chỉ là một vụ trộm đơn thuần. “Ngày mai sẽ hỏi.”
Màn đêm buông xuống, TV cũng dỡ xuống và đóng gói cẩn thận. Ninh Yên dự định sẽ tự áp tải.
Hai bóng từ xuất hiện: “Cô Ninh.”
Lại là hai R quốc . Mấy ngày nay họ vẫn luôn lẳng lặng theo Ninh Yên.
Ninh Yên thấy cũng gì, dù mấy ngày nay theo bên cạnh cô quá nhiều, đếm xuể.
“Có việc gì?”
“ tên là Yoshida Mieko, xin chỉ giáo nhiều hơn.”
“ tên là Ono Shuichi, xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Cả hai cúi gập chào, thái độ vô cùng khiêm tốn. Ninh Yên chỉ khẽ gật đầu: “Có việc thì thẳng, việc gì thì đừng cản đường, còn đang bận.”
Khách nước ngoài đều là khách quý, tiếp đãi khách khí. Ninh Yên tuy đến mức đó, nhưng cũng sẽ thất lễ.
Ono Shuichi cô với đôi mắt sáng ngời: “Chúng bái cô sư phụ, trở thành tử của cô.”
Ninh Yên: ...
“Hai vị tuổi tác lớn hơn , thích hợp.”
Yoshida Mieko thái độ vô cùng thành khẩn: “Người năng lực thì thầy. Cô tuổi tuy còn trẻ nhưng bản lĩnh lớn, chúng vô cùng khâm phục. Lão sư, xin hãy nhận chúng .”
Thư Sách
Đây là cái chuyện quái quỷ gì ?
Ninh Yên sở thích thầy, cũng kiên nhẫn, càng thể thu hai tử nước ngoài. “ nhận tử, hai vị về .”
Ono Shuichi đưa qua một tờ chi phiếu, đó nhiều : “Đây là lễ bái sư.”
Ninh Yên liếc . Nhiều tiền quá!
Một bóng nhanh chóng xông tới, kéo Ninh Yên chạy . Ninh Yên ngơ ngác đầu . Ủa, Nghiêm Lẫm đến đây?
Anh đến quá nhanh, chạy càng nhanh, nhanh như một cơn lốc.
Hai R quốc khỏi nóng nảy, cất bước định đuổi theo. Trưởng phòng Giang vươn tay cản , ông cảm thấy đầy nguy cơ. “Hai vị xin mời về cho, xin đừng phiền đồng chí Ninh Yên.”
Ha hả, thời nhà Đường, các cũng dùng đủ cách khiêm tốn, lấy lòng để học hết những thứ của chúng , khi về phát dương quang đại, nó liền trở thành của các , c.ắ.n một ngụm.
Yoshida Mieko chằm chằm ông, nở một nụ dịu dàng: “Vị , bái sư, xin hãy giúp đỡ, nhất định sẽ hậu tạ.”