Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 436

Cập nhật lúc: 2025-11-18 03:47:37
Lượt xem: 131

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Liễu Thanh Thanh cũng dám thêm gì nữa. Bà chồng cảnh cáo ở nhà, nếu còn gây sự nữa thì sẽ ly hôn.

Không Đường Tam Phong, ngay cả vị trí phó đoàn trưởng đoàn văn công bà cũng vững, gì đến những chuyện khác.

Ninh Yên cũng dạng dễ đụng . Cô căn bản nể nang cái gọi là tình , đến lúc tay là sẽ tay.

, dù uất ức đến , cũng chỉ thể nuốt cục tức bụng.

Con , bản chất đều là "thấy mềm bắt nạt", cái gọi là tình cảm cũng nhường bước cho lợi ích.

Vợ chồng Liễu Bảo Thành đều tư cách đến dự hôn lễ. Liễu Thanh Thanh đến là nhờ phúc của chồng .

Một đôi tân nhân ở cửa tiếp đãi khách khứa. Khách đến hết đợt đến đợt khác, càng lúc càng đông, khí càng lúc càng náo nhiệt.

Ninh Yên thầm nghĩ, may mà chỉ kết hôn một , nếu thật sự quá mệt mỏi.

Vợ chồng Ninh Hãn Hải chỉ thể bên cạnh phụ giúp, vì nhiều khách họ hề quen .

“Tiểu Yên.”

Ninh Yên ngẩng đầu lên, là Dương Bội Bội và hai đứa nhỏ, phía cô là vợ chồng thị trưởng Dương.

Cô nhiệt tình chào hỏi . Thị trưởng Dương còn tặng một món quà hậu hĩnh, khiến Ninh Yên ưu ái mà lo sợ, luôn miệng khách sáo quá.

“Ba, mời cả nhà thị trưởng Dương ạ.”

Hội trường hôn lễ chật ních . Từng chén bánh trôi nóng hổi đưa đến tay khách. Ở một góc bàn dài bày đầy kẹo và hạt dưa để khách khứa dùng. Trẻ con thỉnh thoảng chạy tới bốc một nắm, tiếng đùa ngớt, khí vô cùng vui vẻ.

Ninh Hãn Hải tự tay đưa một chén bánh trôi cho thị trưởng Dương. Thị trưởng Dương cũng nể mặt, thoáng qua bốn viên bánh trôi trắng tròn: “Là nhân gì ?”

“Nhân vừng và thịt tươi, mặn ngọt, tượng trưng cho cuộc sống đủ mùi vị.” Ninh Hãn Hải biểu hiện hào phóng đúng mực, kiêu ngạo, nịnh nọt.

Dương Liễu là đầu tiên thấy quan lớn cấp bậc , bà căng thẳng, cũng dám lớn tiếng. May mà Ninh Hãn Hải tiếp đãi khách, ung dung phóng khoáng, chút sai sót.

Lại khách mới đến, Ninh Nhị dẫn theo em trai em gái chạy tới tiếp đãi. Cả nhà bận rộn ngơi tay.

Thư Sách

Qua đợt cao điểm, Dương Liễu cuối cùng cũng thể xuống nghỉ ngơi một lát. Bà nhịn mà khen một câu: “Không ngờ thị trưởng Dương bình dị gần gũi, nể mặt chúng như .”

Ninh Hãn Hải bên cạnh một câu: “Đó là vì Tiểu Yên năng lực.”

Điểm , Dương Liễu thừa nhận. Nếu bản lĩnh, thể khiến lãnh đạo cấp để mắt tới.

Ninh Hãn Hải quanh hội trường, nhẹ giọng giới thiệu các vị khách: “Kia là giám đốc xưởng máy móc tỉnh, là tổng giám đốc Hợp tác xã Cung tiêu thành phố, là giám đốc xưởng d.ư.ợ.c tỉnh, là phó thị trưởng Chu...”

Theo tay ông chỉ, tầm mắt Dương Liễu lướt qua, từ kinh ngạc, sợ hãi, đến mê mang, cuối cùng, tất cả đều hóa thành chấn động.

“Những nhân vật uy tín danh dự là đến vì ai?”

Ninh Hãn Hải cố ý : “Dù cũng vì bà, cũng .”

“Không là vì nhà họ Nghiêm ?” Trong lòng Dương Liễu, Ninh Yên gả nhà họ Nghiêm là trèo cao.

Nhà họ Nghiêm là nhà nào chứ? Là gia đình danh giá tiền quyền thế, giống như dân thường bọn họ.

Bà rõ ràng là tự tin đủ.

Ninh Hãn Hải khẽ mỉm , vẻ mặt đầy tự hào: “Đây đều là quan hệ của Tiểu Yên. Bà xem kìa, họ chuyện thiết với Tiểu Yên, Nghiêm Lẫm rõ ràng chỉ là kèm.”

Nghe ông nhắc nhở, Dương Liễu hồi tưởng , đúng là như . Mọi đều chào hỏi Ninh Yên , chuyện với cô, còn với Nghiêm Lẫm rõ ràng là quen thuộc lắm.

Nội tâm bà chịu chấn động cực lớn, mờ mịt xung quanh.

Ninh Hãn Hải cố ý thức tỉnh bà: “Trong mắt khác, Tiểu Yên là một nhân vật đáng để kết giao, đến cũng tôn trọng, coi trọng.”

tự đặt quá thấp, cũng đặt con gái ở vị thế kém hơn, dùng tư tưởng kiểu cũ để chuyện.

Làm chỉ đẩy bọn nhỏ càng ngày càng xa, ngay cả hai đứa con trai cũng ngày càng thiết với Ninh Yên hơn.

Dù Dương Liễu nhiều khuyết điểm, nhưng bà cũng là vợ cùng ông hoạn nạn bao nhiêu năm, luôn ở bên ông rời bỏ, hết mực chung thủy.

Tam quan của Dương Liễu đều đả kích mạnh: “Cho nên, Tiểu Yên nhà cũng thành nhân vật lớn ? Phụ nữ cũng thể giống như đàn ông, trở thành lãnh đạo lớn, cán bộ lớn?”

“Tại thể?”

Hôn lễ vô cùng náo nhiệt và vui vẻ, đồ ăn cũng phong phú, mỗi bàn mười món, thể gọi thêm thoải mái.

Tất cả dân làng đều đến, ban quản lý đến, tất cả công nhân đều nhận kẹo mừng.

Một đám cưới kết thúc, thu chi cân bằng, lỗ, nhưng ân tình trả.

Ninh Yên mệt c.h.ế.t, dài giường động đậy, cả rã rời. Nghiêm Lẫm nửa ôm cô lòng, xoa đầu cô: “Thể lực em , là mỗi ngày cùng dậy sớm rèn luyện sức khỏe .”

Cho dù mỗi ngày chạy vài vòng cũng .

Thời gian biểu mỗi ngày của Ninh Yên đều kín mít, 11 giờ rưỡi ngủ, 7 giờ dậy, 8 giờ , buổi sáng cô chỉ ngủ thêm một lát.

Cô chỉ lười biếng yên: “Không cần .”

Dáng vẻ nũng nịu của cô khiến trái tim Nghiêm Lẫm mềm nhũn, chỉ đem cô xoa nắn xương tủy: “Em , mở mắt xem, quà cho em đây.”

Ninh Yên lười biếng hé mắt. Ồ, là nhẫn vàng?

Nghiêm Lẫm cầm tay cô lên, đeo chiếc nhẫn nữ tinh xảo ngón áp út của cô: “Anh vài nơi kết hôn đeo nhẫn, ý là để 'trói' đối phương . Nghĩ thấy cũng thú vị, nên mua một đôi.”

Ninh Yên ngắm nghía chiếc nhẫn, kiểu dáng đơn giản mà phóng khoáng: “Cũng , . Chắc là thấy Nghiêm Vi kết hôn nhẫn cưới nên mới nghĩ đến việc mua đúng ?”

“Người khác thì em cũng .” Nghiêm Lẫm chiếc nhẫn đeo ngón tay thon thả của Ninh Yên, càng càng thích. “Đẹp.”

Thôi , chuyện nhỏ vui là .

Ninh Yên dậy, cầm lấy chiếc nhẫn nam đeo cho Nghiêm Lẫm: “Ừm, . Người đàn ông là của .”

Cặp nhẫn giống hệt lấp lánh ánh đèn.

Khóe miệng Nghiêm Lẫm nhếch lên thật cao, mặt mày tràn ngập ý . Trên đời một là cô, thật bao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-436.html.]

Anh yêu, gia đình nhỏ của riêng , lâu sẽ còn những đứa con đáng yêu. Nội tâm hoang vắng của lấp đầy từng chút một, còn trống rỗng nữa.

Thời gian trôi qua nhanh, chớp mắt đến tháng mười.

Nhà máy TV xây xong, các dây chuyền sản xuất lượt chạy thử, nhưng vẫn thật sự hài lòng, cứ thiếu một chút gì đó.

Đèn hình TV thì vấn đề, nhưng tín hiệu đạt hiệu quả mong , âm thanh cũng chút vấn đề nhỏ. Ninh Yên kiên quyết giữ , cho qua.

Đã thì nhất.

Trưởng phòng Giang lo sốt vó, mỗi ngày gọi mười mấy cuộc điện thoại thúc giục: “Đồng chí Ninh Yên, cô cho một câu trả lời chắc chắn chứ, rốt cuộc ?”

Ông đăng ký gian hàng , nhưng giờ còn thành phẩm, đúng là hại c.h.ế.t mà.

Mắt Ninh Yên đỏ ngầu, cô nhíu mày: “Vẫn đang điều chỉnh. Có tin tức sẽ thông báo cho ông ngay.”

Cô cũng đang sốt ruột. Đặt gian hàng ở Hội chợ Quảng Châu mà sản phẩm trưng bày, danh tiếng của cô cũng ảnh hưởng .

“Đồng chí Ninh Yên ơi, cô bao nhiêu đang chờ cô ?”

“Dù gấp đến mấy, chất lượng sản phẩm cũng đảm bảo. chỉ chấp nhận thứ nhất.” Ninh Yên kiên trì quan điểm . Thực , sản phẩm hiện tại cũng thể xuất xưởng, là tiêu chuẩn nhất cả nước. nếu hướng thế giới thì đạt tiêu chuẩn quốc tế.

lập quân lệnh trạng đấy.” Giọng trưởng phòng Giang vô cùng nôn nóng.

Ninh Yên bất đắc dĩ thở dài. Cô chỉ là sẽ cố gắng hết sức, kết quả là ông lập quân lệnh trạng với cấp , đặt luôn gian hàng.

Cô cúp điện thoại, cầm lịch bàn lên xem. Còn mười ngày nữa là Hội chợ Quảng Châu khai mạc.

Theo quy định, các nhà máy sắp xếp, bài trí gian hàng.

Cô trầm ngâm một lát, bước khỏi văn phòng, nhanh đến tòa nhà thí nghiệm.

Hiện tại các phòng thí nghiệm đều dời sang tòa nhà thí nghiệm mới, cao năm tầng, chiếm diện tích lớn, vô cùng rộng rãi và sáng sủa.

Quý Khả An dẫn theo các nhân viên kỹ thuật ngày nào cũng cắm rễ ở đây, tranh thủ từng giây để thực nghiệm.

Còn Lâm Vũ Mặc thì ngày nào cũng túc trực ở nhà máy mới, theo dõi sát , hễ phát hiện vấn đề ở là tìm cách giải quyết ở đó.

Ninh Yên thấy đều lộ vẻ mệt mỏi: “Thầy Quý, thầy nghỉ ngơi một lát .”

Quý Khả An nghỉ, nhưng vẫn nể mặt Ninh Yên, bèn dừng tay uống ngụm nước.

Ninh Yên mang bánh mì và bánh kem mới lò đến: “Thầy nếm thử .”

Mắt Quý Khả An đầy tơ máu, ông đang chịu áp lực lớn.

Ông cầm lấy một cái bánh mì nướng, quên an ủi: “Nguyên tắc còn hơn của cô là đúng.”

Nói thật, chịu áp lực lớn nhất chính là Ninh Yên. Cấp gây áp lực, cấp thì trấn an, một lượng lớn vốn đầu tư , chi thêm ít.

Ninh Yên cầm một miếng bánh kem Black Forest (Rừng Đen) từ từ ăn: “Ngay từ đầu định vị của là nhắm đến thị trường quốc tế, nên yêu cầu cao. cũng cần áp lực quá. Trong thời gian ngắn như thành tích vượt qua mong đợi của . thấy thầy mệt lắm , là thầy ngủ một giấc , để vài kỹ thuật viên theo dõi là .”

Cô ngoài đôi mắt đỏ , thứ khác đều bình thường, chút bất nào, vẫn ung dung thản nhiên như thể thứ đều trong tầm kiểm soát.

thể vội, nhưng mặt cấp , cô thể mất bình tĩnh.

Cô là trụ cột tinh thần của .

Quý Khả An thấy cô trấn định như , lòng nóng như lửa đốt cũng nguội phần nào: “Được, chợp mắt một lát.”

Ninh Yên đến nhà máy mới. Lâm Vũ Mặc đang chỉ huy một nhóm thử nghiệm, mệt mỏi, hết đến khác.

Ninh Miểu cũng mặt trong đó, mặc bộ quần áo bảo hộ bận rộn ngớt.

“Miểu Miểu.”

Ninh Miểu đầu , thấy chị cả, liền vội vàng chạy tới: “Chị cả, chị đến đây?”

Ninh Yên đưa một túi bánh bao chay qua: “Ăn chút em.”

Ninh Miểu sớm đói meo. “Chị cả quá!”

vội ăn, mà đưa thức ăn cho Lâm Vũ Mặc , đó mới chia cho những khác cùng ăn.

Nhìn em gái ăn bánh bao từng ngụm lớn, Ninh Yên nhắc nhở: “Giờ đáng lẽ em học bài mới đúng.”

Tin tức khôi phục kỳ thi đại học vẫn công bố chính thức, nhưng những thạo tin từ sớm, từ tháng tám bắt đầu bàn tán.

Ninh Yên tuy báo cho ngay, nhưng sớm thu thập các bản cũ của bộ sách "Toán Lý Hóa tự học", dùng tài liệu giảng dạy trong các lớp văn hóa công khai, mời các giáo sư đến dạy. Chỉ cần là nghiêm túc học tập thì sẽ vấn đề gì.

Trong thư viện cũng đặt mấy bộ, ai cần thể mượn, cũng thể chép .

Hiện tại thêm một bộ giáo trình tiếng Anh, vì thi đại học sẽ dùng đến.

Ninh Miểu rõ ràng: “Chị cũng học . Giờ ai mà lo lắng chứ?”

Nền tảng của cô , mấy năm nay vẫn luôn học, kiến thức cơ bản vững chắc, hề lo lắng chuyện thi trượt.

, chính là tự tin như .

Ninh Yên cũng lo lắng về điều , nhưng yêu cầu của cô đối với các em tương đối cao: “Chị hy vọng các em thể thi đỗ trường đại học nhất.”

Ninh Miểu im lặng một lát: “Chờ tin tức chính thức công bố, em sẽ nghiêm túc ôn bài, thời gian chắc chắn đủ mà. Bây giờ em chỉ giúp chị thôi.”

Ninh Yên nhướng mày: “Không là giúp Lâm Vũ Mặc ?”

Các cô ở vị trí xa, nhỏ khác thấy.

Ninh Miểu đỏ mặt: “Cũng như cả mà.”

Ninh Yên chút kinh ngạc. Cô nhóc đây còn hì hì gả cho Lâm Vũ Mặc, mà bây giờ đỏ mặt?!

Đây là thông suốt ?

“Em thật sự thích ?”

Tầm mắt Ninh Miểu đảo lung tung, vẻ ngượng ngùng của thiếu nữ: “Cứ mãi, cảm thấy hơn những khác.”

Từ xa vọng tiếng của Lâm Vũ Mặc: “Tổng giám đốc Ninh, cô qua đây một chút, tìm trục trặc của thiết dây chuyền sản xuất .”

 

Loading...