Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 434

Cập nhật lúc: 2025-11-18 03:35:31
Lượt xem: 121

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Trưởng phòng Giang tin tưởng Ninh Yên. Cô gái ánh mắt tinh tường, năng lực mạnh, hành sự lúc chính lúc tà, luôn những ý tưởng bất ngờ.

. Hội chợ Quảng Châu một năm hai , mùa xuân và mùa thu. Lô TV của cô thể theo kịp hội chợ mùa thu ?”

Ninh Yên nhẩm tính thời gian. Nhà xưởng mất ba, bốn tháng nữa mới khởi công, còn tuyển nhân viên, vận hành thử dây chuyền sản xuất, thử nghiệm sản phẩm mới và kiểm soát chất lượng. Tất cả đều cần thời gian. “Khó lắm.”

TV là mặt hàng lớn, kiếm càng nhiều tiền. Trưởng phòng Giang đặt kỳ vọng cao việc : “ hy vọng cô thể dốc lực, cố gắng thành phẩm mùa thu.”

Nếu thì đợi đến sang năm.

Ninh Yên mím môi, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng. Chuyện một thể quyết định.

Chỉ cần một khâu xảy vấn đề, đều sẽ kéo dài thời gian. “ cần nhiều nguyên vật liệu.”

Trưởng phòng Giang lập tức đáp: “Được. Cô cứ lên danh sách, sẽ tìm cách hỗ trợ cho cô.”

Đã đến mức , Ninh Yên đảm bảo sẽ cố gắng hết sức.

“Đồng chí Ninh Yên, hy vọng cô thể mang đến cho chúng một bất ngờ.”

Các sản phẩm điện tử của họ vì vấn đề kỹ thuật nên xuất khẩu , thị trường.

Nếu TV của Ninh Yên thể vượt khỏi biên giới, điều sẽ mang ý nghĩa chiến lược vô cùng quan trọng.

Không chỉ là vấn đề tiền bạc.

Ninh Yên sợ thử thách, ngược còn thấy hào hứng.

Trước khi , Ninh Yên lấy hai gói kẹo cưới chia cho trưởng phòng Giang. Lúc trưởng phòng Giang mới kết hôn, ông vô cùng kinh ngạc vì quá đột ngột.

“Chúc mừng cô! Nữ đồng chí kết hôn cũng thể một bà nội trợ . Phụ nữ thể gánh vác nửa bầu trời, sự nghiệp theo đuổi của riêng ...”

Để ngăn Ninh Yên lui về gia đình, ông cũng cố gắng hết sức, một tràng dài những đạo lý lớn.

Khóe miệng Ninh Yên giật giật: “Yên tâm , sẽ bê trễ sự nghiệp .”

Trưởng phòng Giang lúc mới thở phào nhẹ nhõm, thầm quyết định sẽ thường xuyên nhắc nhở cô, rằng công việc cũng quan trọng, thể bó hẹp trong một trời riêng.

Ninh Yên về đến nhà, Ninh Hãn Hải liền đón cô: “Tiểu Yên, ở phố Nam bán nhà.”

Đó là một căn nhà nhỏ kiểu nông thôn, với hai gian phòng cũ nát, trông xiêu vẹo như sắp sập, chẳng khác nào một căn nhà nguy hiểm. Tường vách lở lói, thỉnh thoảng rơi rụng, trông đáng sợ.

Dương Liễu mà nhíu mày: “Nhà , nguy hiểm quá.”

Ninh Hãn Hải một vòng, tỏ hứng thú, ông hỏi chủ nhà: “Tại ông bán nhà?”

Chủ nhà là một ông lão, chân khập khiễng, sắc mặt lắm. “Bà nhà qua đời , sức khỏe cũng , con cái ở bên cạnh. bán nhà để theo chúng nó.”

Người trong nhà kẻ mất , chỉ còn một ông lão giữ căn nhà cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

Trước khi vợ còn sống, ông còn chút vướng bận. Giờ ông chỉ đến nơi khác tìm con trai. Con trai ông sống cũng lắm, ông luôn gửi tiền trợ cấp.

Căn nhà tọa Bắc hướng Nam, phía Tây giáp mặt đường, ngay con phố Nam sầm uất nhất.

Ninh Yên nghiêm túc xem xét căn nhà: “Bao nhiêu tiền ạ?”

“Ba nghìn.”

Mức giá khá đắt, chủ yếu là vì nhà quá nát, đáng giá đó.

Cuối cùng, hai bên đều nhượng bộ, chốt giá 2500.

Ninh Yên các em trai, em gái: “Căn nhà , ai ?”

Ba . Ninh Tứ giơ tay: “Anh hai lấy , lớn tuổi nhất, bọn em vội.”

Thư Sách

Trước đây Ninh Yên từng "lên lớp" cho họ về đầu tư, rằng mua nhà ở thành phố lớn là một lựa chọn tồi.

Cho thuê thể kiếm chút tiền sinh hoạt, vài năm tăng giá, dù bán sang tay cũng kiếm một khoản.

Không cần tốn nhiều công sức, cũng chiếm nhiều thời gian.

, họ đều khái niệm về đầu tư bất động sản.

Nếu Ninh Yên thấy phù hợp thì chắc chắn là một món hời.

Ninh Miểu cũng ý đó. Cứ theo thứ tự tuổi tác, họ tranh giành.

Ninh Nhị Ninh Yên, thấy chị cả khẽ gật đầu, liền : “Vậy . Chị cả, chị ứng giúp em, về em gửi chị.”

Nhiều năm qua, cũng tiết kiệm ít tiền.

Ninh Yên đồng ý ngay. Căn nhà liền thuộc về Ninh Nhị.

Chủ nhà cũng sòng phẳng, dọn ngay lập tức. Thực cũng gì nhiều, chỉ một chuyến xe ba gác là xong.

“Đây là chìa khóa.”

Chờ chủ nhà , Ninh Yên liền tủm tỉm kéo Ninh Nhị: “Anh đơn xin xây dựng, đập căn nhà sắp sập xây . Vị trí mặt đường xây thành mặt tiền lớn. Nếu xây mấy tầng thì , thì một tầng cũng .”

Mặt tiền rộng, thể chia thành ba gian.

Dương Liễu vẻ đồng tình: “Mặt tiền thì ích gì? Lại chẳng buôn bán .”

“Hiện tại , nhưng thì ? Thời đại đang ngừng đổi.” Ninh Yên tính toán kỹ cho Ninh Nhị. Chờ đến lúc phép buôn bán, liền cho thuê, tiền thuê nhà tăng dần theo từng năm, nhanh là thể thu hồi vốn.

Vài năm nữa, giá nhà sẽ chỉ càng ngày càng cao. Nếu giải tỏa đền bù thì càng .

Tóm , đây là một thương vụ chắc chắn lời.

Dương Liễu mấy tin tưởng, nhưng cũng phản bác: “Mọi đều sắp về cả , ai thời gian mấy chuyện ?”

Ninh Yên khẽ mỉm : “Cứ đo đạc kích thước , nhờ thầy Từ Đạt vẽ một bản thiết kế, đó nộp đơn xin xây dựng. Anh họ cả vẫn còn ở đây mà, chúng cũng vội.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-434.html.]

Họ qua giai đoạn khó khăn nhất, bây giờ tiền, quan hệ, việc đều thuận lợi.

“Miểu Miểu, Tứ, hai đứa cũng , cứ bảo họ cả để ý, cơ hội là mua.”

Ninh Miểu và Ninh Tứ ngoan ngoãn gật đầu. Họ đều tin tưởng chị cả.

Có tiền là tích góp mua nhà, đây là câu cô .

Dương Liễu thầm phàn nàn với chồng, bọn nhỏ tiêu tiền hoang phí, to gan quá, mua nhà là mua, ngay cả con gái như Ninh Miểu cũng đòi mua nhà, thật kỳ cục.

Ngược Ninh Hãn Hải gạt . Tiền của bọn nhỏ, chúng nó tiêu cũng . Vợ chồng ông chỉ cần lo cho các con dựng vợ gả chồng là .

Mấy đứa nhỏ đều chủ kiến và suy nghĩ riêng, đó là chuyện .

“Bọn nó Tiểu Yên ảnh hưởng sâu quá.” Dương Liễu vẫn nhịn . Con bé dạy dỗ cái gì .

Cái gì cũng thể , nhưng thể tiền, tiền là lá gan của con .

Nào là con gái khi cưới cũng nhà riêng. Nhà cửa và tiền bạc nắm chắc trong tay , đừng ngốc nghếch cho nhà chồng.

Không thể việc đều dựa dẫm đàn ông, nhà chồng sắp đặt, mà tự nắm giữ quyền lên tiếng.

Nghe mà xem, cứ như tạo phản.

Người đàn ông nào chịu nổi?

Chỉ Nghiêm Lẫm là quá dễ chuyện, ở đơn vị quanh năm, hai đứa sớm tối bên , nên mới dung túng nó như .

Thử đổi sang đàn ông khác xem?

Ninh Hãn Hải nghĩ nhiều như : “Thế cũng mà. Con gái là cái thịt để trút giận. Nếu ai chịu nổi thì nên sớm biến cho khuất mắt.”

Dương Liễu chút bất mãn: “Ông cũng quá nuông chiều hai đứa con gái . Đây chuyện , phụ nữ quá mạnh mẽ sẽ khiến chịu nổi.”

Ninh Hãn Hải lọt tai: “Phụ nữ quá nhu thuận cũng kết cục ? Như Tô Phượng, cấp của Tiểu Yên, đó là một phụ nữ ? Vẫn ép ly hôn đấy thôi. Cả cô giáo Giang của bà nữa, tài nữ dịu dàng hiền thục như , chẳng cũng chồng bạo hành, đ.á.n.h đến mức chịu nổi ? Còn nữa...”

Toàn là những ví dụ đẫm máu. Sắc mặt Dương Liễu càng ngày càng tệ: “Ông đừng nữa, mà tức nghẹn cả lòng.”

thà để chúng nó đ.á.n.h khác, còn hơn chúng nó khác đánh.” Ninh Hãn Hải nghĩ như đấy. “Tiểu Yên cha chồng quản, chỉ hai vợ chồng son, nhiều chuyện rắc rối. Sau sinh con, chúng giúp chăm sóc, cần chúng nó bận tâm.”

“Còn Miểu Miểu thì ? Cũng tìm cho nó một cha chồng, chị em chồng ? Làm gì chuyện dễ dàng như . Năm nay nó cũng mười tám , , qua năm là mười chín, cũng nên tìm đối tượng .” Dương Liễu lo chuyện hôn sự của con trai cả, vì quá nhiều lựa chọn. Mấy nhà con gái đến tuổi cập kê trong thôn đều hỏi bà, nhưng đều bà từ chối.

Ninh Hãn Hải im lặng bà, vẻ mặt phức tạp. Dương Liễu nhận : “Sao ?”

“Miểu Miểu cảm tình với Lâm Vũ Mặc.”

Dương Liễu: ...

“Con bé... nó với ông ? Sao nó với , nó?”

tự .” Tâm trạng Ninh Hãn Hải phức tạp. Ông quý thanh niên Lâm Vũ Mặc, nhưng nếu con rể... thì xem xét kỹ lưỡng.

Dương Liễu thầm thở phào: “Hình như nó từng ở tù, tiền án, sẽ ảnh hưởng đến đời . thấy thích hợp lắm.”

“Bà để đó thôi, đừng lo hão. Chuyện còn mà.”

Sau khi sắp xếp việc ở thủ đô, họ liền mua vé tàu về nhà. Vẫn như lúc , bốn vé giường mềm, còn là ghế cứng.

Một đường thuận buồm xuôi gió, bình an trở về tỉnh Hắc. Vừa xuống tàu, Ninh Yên thấy bóng dáng Nghiêm Lẫm.

Cô vui mừng lao tới, Nghiêm Lẫm ôm trọn cô lòng, nụ mặt thể che giấu. Tốt quá !

“Một ngày gặp như cách ba thu. Anh cảm giác như bao nhiêu năm gặp em, nhớ em c.h.ế.t.”

Ninh Nhị lướt qua họ, nhịn mà buông lời: “Phụt... Sến súa!”

Nghiêm Lẫm bây giờ là " giấy chứng nhận", gan cũng to hơn: “Cái đồ hiểu phong tình , cũng nên tìm cho nó một đối tượng nhỉ?”

“Có ba em lo , họ sẽ quản.” Ninh Yên quan tâm.

Về đến nhà, cả đoàn đều mệt lử chuyến dài. Mọi tắm rửa qua loa về phòng nghỉ ngơi.

Nghiêm Lẫm cuối cùng cũng thể quang minh chính đại bước phòng Ninh Yên. Anh sờ chỗ , ngó chỗ , nụ rạng rỡ.

Khóe miệng Ninh Yên co giật: “Anh đầu đây, cần đến mức ?”

“Đây là đầu tiên với tư cách là chồng của em, đương nhiên đắc ý .” Nghiêm Lẫm ôm chặt vợ, hôn ngấu nghiến.

“Đừng quậy.” Ninh Yên khẽ đẩy . “Em mệt lắm, mệt lử .”

Nghiêm Lẫm dám phiền cô nữa, bèn xuống bên cạnh, hai tay ôm lấy vợ, nhưng vẫn nỡ ngủ. Anh chuyện câu câu : “Em yêu cầu gì cho hôn lễ , ghi nhớ .”

Ninh Yên ngáp một cái: “Ba em , ông tự tay sắp xếp, ai giành với ông.”

Giọng cô càng lúc càng lí nhí, chẳng mấy chốc ngủ .

Nghiêm Lẫm cúi xuống hôn lên má cô: “Ngủ , chúc em ngủ ngon.”

Tin tức Ninh Yên kết hôn hề giấu giếm. Mọi khi đều vô cùng kích động, rôm rả bàn luận xem nên tặng quà cưới gì cho cô.

Ninh Yên liền lập tức tuyên bố: Đừng tặng quà cho cô, cô nhận.

, cô hoan nghênh đến tham dự hôn lễ của .

Vợ chồng Ninh Hãn Hải tổ chức cho Ninh Yên một đám cưới thật hoành tráng, nhưng Ninh Yên coi trọng nghi thức. Cô đề nghị chỉ cần ăn một bữa cơm ở nhà ăn là , cần phô trương lãng phí.

Chỉ là, Ninh Hãn Hải luôn cảm thấy mắc nợ cô con gái sâu, một lòng bù đắp cho cô. Những phương diện khác ông thể giúp , chỉ thể bù đắp trong chuyện trọng đại cả đời .

Ninh Yên im lặng: “Vậy thì mời thêm vài bàn nữa, còn bỏ hết ạ.”

Cô triệu tập ban quản lý để họp về kế hoạch mùa xuân, sắp xếp công việc cho năm mới. Mọi thứ khác vẫn , đều quỹ đạo.

Nhiệm vụ trọng tâm của năm nay là nhà máy TV mới, điều khiến phấn khởi.

Ninh Yên một bài phát biểu động viên, khơi dậy nhiệt huyết của . Sau cuộc họp, cô giữ Diệp Hưng Học ở .

Diệp Hưng Học thấp thỏm bất an: “Tổng giám đốc Ninh, cô gọi ... việc gì ạ?”

 

Loading...