Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 421
Cập nhật lúc: 2025-11-17 09:59:59
Lượt xem: 149
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ông cụ Nghiêm im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Lão Đại, con là gánh vác chính trong nhà, con thấy ?”
Nghiêm Ngọc Xương uống một ngụm , sắc mặt vẫn bình thản: “Ba mới là trụ cột của gia đình, con ba.”
“Cái đồ khốn kiếp!” Ông cụ Nghiêm trừng mắt. Đứa nào đứa nấy cũng trò, tâm cơ thâm sâu, còn dám giở trò đấu trí với ông già .
Nghiêm Ngọc Xương cũng bất đắc dĩ, là chuyện nhà họ Nghiêm, nhưng cho cùng thì đây là nội chiến của nhánh hai.
Giờ ông giúp bên nào cũng , nhất là trung lập.
Người em trai thứ hai chắc chắn đang tức giận, sẽ giận cá c.h.é.m thớt. cũng , ông thực sự quý Nghiêm Lẫm, đứa cháu trai .
Ông cụ Nghiêm càng đau đầu: “Ém chuyện xuống , bất kỳ lời đồn đại nào liên quan nữa.”
Lúc đó kịp kiểm soát hiện trường, haiz, giờ gì cũng muộn .
“Con cho xử lý .” Nghiêm Ngọc Xương cũng chuyện ầm ĩ, dù đây cũng là việc trong nhà.
Ông phiền Tôn Mỹ Hoa, hết đến khác, cứ như con hát trang phục lên sân khấu .
“Ông nội.” Bên ngoài truyền đến giọng của Nghiêm Lẫm.
Nghiêm Ngọc Xương thầm thở phào nhẹ nhõm: “A Lẫm về . Ninh Yên con?”
Nghiêm Lẫm bước , cởi áo khoác, vẻ mặt cau đầy lo lắng: “Uống t.h.u.ố.c xong cũng đỡ nhiều , nhưng vẫn ở bệnh viện nghỉ ngơi ạ.”
Ông cụ Nghiêm "ha hả", mắng .
“Lúc đ.â.m d.a.o thấy ác thế?”
Đã giả vờ thì thôi, còn giả vờ bệnh tim. Lý do ai mà tin? Dù thì ông cũng tin.
Nghiêm Lẫm lý lẽ đanh thép: “Nói như ông, chẳng lẽ những hùng xả cứu , trong lòng họ sợ hãi ? Sợ là một chuyện, là một chuyện khác. Đó là hai việc khác .”
Ông cụ Nghiêm nhịn , gõ nhẹ đầu cháu trai: “Nó mà cũng đòi so với các hùng ?”
“Tại thể?” Trên đường , Nghiêm Lẫm nghĩ xong cách đối phó. Xảy chuyện như , thể đổ hết cho Ninh Yên?
“Cô bao nhiêu việc , tạo bao nhiêu công ăn việc , mang bao nhiêu của cải cho xã hội, kiếm về cho đất nước bao nhiêu ngoại hối…”
Ông cụ Nghiêm dằn mạnh chiếc ly xuống bàn: “Đủ , cháu ca công tụng đức cho nó nữa!”
“Em trai cháu thế nào ?”
Nghiêm Hàn đưa đến bệnh viện cấp cứu. Nghiêm Ngọc Chiêu và con Tôn Mỹ Hoa đều đang ở bệnh viện.
Nghiêm Lẫm thờ ơ : “Không , con quan tâm.”
Anh đối với cái gia đình đó tình cảm, ngay cả với cha ruột cũng chẳng mấy mặn mà. Điểm ông cụ Nghiêm sớm . “Dù nữa, nó cũng là em trai cùng cha khác của cháu…”
Chưa đợi ông xong, Nghiêm Lẫm sa sầm mặt, nghiêm túc ngắt lời: “Ông nội, huyết thống đúng là quan trọng, nhưng cũng là quan trọng nhất. Cháu vẫn quên những chuyện ác mà con bà , nó ảnh hưởng đến cả cuộc đời cháu. Ông trông chờ cháu coi con cái bà sinh là em trai, em gái ?”
“Con hèn hạ đến mức đó. Không xử lý bọn họ là nhân từ lớn nhất của con .”
Ông cụ Nghiêm nhớ chuyện cũ, lòng chợt nghẹn : “Ta cũng nhớ. Cho nên mấy năm nay đều coi như bọn họ tồn tại. , kìm mà tự hỏi, sai ? Có lẽ nếu nghiêm khắc dạy dỗ bọn họ, thì nhiều phiền phức như .”
Nói cho cùng, những đó là do tâm lý mất cân bằng, nhiều hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-421.html.]
Nghiêm Lẫm lạnh một tiếng: “Ông nghĩ nhiều . Gốc rễ hỏng , dạy dỗ thế nào cũng vô dụng.”
Giọng cứng ngắc, khiến ông cụ Nghiêm chút vui: “Cháu lớn , cũng quản cháu nữa.”
Nghiêm Lẫm lập tức sáp bên cạnh ông, vẻ buồn bã: “Ông nội, đời con quan tâm nhất chính là ông. Ông như , con thật sự đau lòng.”
Mỗi lộ vẻ mặt , ông cụ Nghiêm đều sẽ mềm lòng, cũng ngoại lệ: “Vậy Ninh Yên thì ?”
Nghiêm Lẫm cần suy nghĩ, đáp ngay: “Là con yêu nhất.”
Ông cụ Nghiêm bình tĩnh , ánh mắt phức tạp, đang nghĩ gì: “Nếu cho cháu cưới nó thì ?”
Vợ chồng Nghiêm Ngọc Xương bên cạnh cũng đồng loạt sang, chút lo lắng.
Nghiêm Lẫm khẽ thở dài: “Vậy thì cả đời con sẽ kết hôn. Ông cũng bệnh của con , trừ cô , con thể chấp nhận ai khác.”
Vốn dĩ, ông cụ Nghiêm trong lòng đang thoải mái, nhưng lời , ông lập tức mềm lòng. Chung quy vẫn là tình thương cháu chiến thắng.
Làm ông nỡ để đứa cháu trai yêu thương nhất cô độc cả đời?
Thôi, nhân mới quả, đây là nghiệp mà Tôn Mỹ Hoa tạo , thì cứ để con cái bà gánh lấy.
“Được , ngày mai bảo Ninh Yên qua sớm một chút để cùng cô dâu.”
Nghiêm Lẫm chuyện coi như qua, kìm mà vui mặt: “Cảm ơn ông nội. Ông nội ơi, chờ chúng con kết hôn, sẽ sinh cho ông một đứa chắt trai trắng trẻo mập mạp. Ông nghĩ mà xem, với chỉ thông minh và nhan sắc của con và Tiểu Yên, đứa trẻ sinh sẽ ưu tú đến mức nào.”
Anh dẻo như kẹo, dỗ ông nội cho vui, nhưng ông cụ Nghiêm tin là thật, bắt đầu ảo tưởng: Chỉ thông minh và thủ đoạn của Ninh Yên, cộng thêm thủ và năng lực của Nghiêm Lẫm, đứa trẻ đó đúng là sở hữu bộ gen hảo.
Ông càng nghĩ càng hưng phấn: “Hay là, ngày hai đứa kết hôn luôn ? Dù cũng đến tuổi , đồ đạc cưới xin chuẩn hết cho, giấy đăng ký kết hôn lo nốt.”
Sinh con sớm, ông còn thể dắt theo bên bồi dưỡng một thời gian.
Nghiêm Lẫm cũng lắm, nhưng Ninh Yên quá chủ kiến, e là khó thuyết phục.
Mai Lan chút buồn , cãi năm phút hòa.
Nghiêm Ngọc Xương sớm sẽ như . Tình cảm của hai ông cháu bình thường, mà tình trạng của Nghiêm Lẫm cũng đặc thù.
Đứng lập trường gia tộc, ông cũng hy vọng Nghiêm Lẫm thể cưới Ninh Yên. Gái thì dễ kiếm, nhưng một cô gái thông minh, quyết đoán, xinh thì quá hiếm.
Lần đầu gặp Ninh Yên, ông chấm con bé 7 điểm, nhưng khi thấy cái vẻ tàn nhẫn, tay dứt khoát của cô đêm nay, ông cộng thêm cho cô một điểm.
Phải rằng, hai đứa con của ông cũng chỉ ông chấm 6 điểm, đủ qua mức trung bình.
Con cháu nhà họ Nghiêm nhiều. Nhánh trưởng chỉ một trai một gái, con trai chính trị, con gái theo nghiệp kinh doanh.
Hai đứa trẻ bồi dưỡng tỉ mỉ, nhưng đều từng chịu khổ, thiếu một phần tàn nhẫn.
Còn nhánh hai hai trai một gái, chỉ Nghiêm Lẫm là theo nghiệp nhà binh, còn đều coi như bỏ .
Tầm quan trọng của Nghiêm Lẫm là cần bàn cãi. Anh quá cần một vợ hiền thể quán xuyến việc.
Thư Sách
Còn chuyện vung d.a.o ư? Có đáng là gì? Bọn họ đều là những trải qua sóng to gió lớn, ông cụ càng là bước từ núi đao biển lửa.
“Ba, con thấy chuyện gì đó kỳ quặc. Phản ứng của Nghiêm Kiều bình thường lắm.”