Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 418
Cập nhật lúc: 2025-11-17 08:47:20
Lượt xem: 145
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ninh Yên đằng đằng sát khí lao ngoài, mang theo khí thế gặp thần g.i.ế.c thần, gặp phật g.i.ế.c phật.
Ninh Hãn Hải hai lời, lập tức đuổi theo, sắc mặt khó coi đến cực điểm. Nhà họ Nghiêm các đấu đá thì mặc kệ, cớ lôi một cô bé liên quan ?
Chỉ thấy một bóng vọt nhanh qua mắt, chính là bác sĩ Nghiêm.
Trước cửa nhà vệ sinh nữ, Ninh Nhị nóng lòng như lửa đốt, mồ hôi túa đầy đầu: “Bà Tôn, bà thả em gái ! sẽ con tin con bé!”
Bên trong nhà vệ sinh, Tôn Mỹ Hoa đang kề một con d.a.o cổ Ninh Miểu, ánh mắt điên cuồng.
Trước bà giả vờ, là vì trái tim của đàn ông, vớt vát thêm nhiều lợi ích. Bây giờ, bộ mặt thật bại lộ, đàn ông thương, bố chồng chán ghét, còn đuổi ba con bà khỏi nhà.
Bà tự hỏi, bao năm qua bà công lao thì cũng khổ lao, bọn họ tàn nhẫn như ? Làm họ thể đối xử với bà như ?
Bà quá rõ lời của ông cụ Nghiêm ý nghĩa gì, đó là chừa cho bà chút mặt mũi nào.
Mất tấm biển vàng nhà họ Nghiêm, ai sẽ thèm đến bọn họ? Nghĩ đến đây, lòng bà rối như tơ vò, lạnh toát.
Mặc dù bà cũng chỉ là ngoài lề, tình cảnh hổ, nhưng ít vẫn nể mặt vài phần, dám dễ dàng đắc tội.
Rốt cuộc, đ.á.n.h ch.ó cũng nể mặt chủ.
Bà từng cho rằng gì tệ hơn thế, gì nhục nhã hơn thế, nên mới tức giận bất bình, liều mạng quậy phá, một lòng vươn lên, khiến tất cả những kẻ coi thường con bà hối hận.
đến giờ bà mới nhận , vẫn còn tình huống nhục nhã hơn, đó chính là nhà họ Nghiêm xóa tên khỏi gia phả.
Bà , hận thể hủy thiên diệt địa!
“Bảo Ninh Yên đây! Nếu nó dám tới, thì cứ chờ mà nhặt xác con nhóc !”
Bị d.a.o kề cổ, sắc mặt Ninh Miểu trắng bệch, môi run lẩy bẩy. Cô bé đúng là quá xui xẻo, chỉ vệ sinh một lát cũng bám theo.
“G.i.ế.c là phạm pháp đấy...” Giọng cô bé run rẩy.
Tôn Mỹ Hoa bất chấp tất cả: “Tao sợ! Cùng lắm thì cá c.h.ế.t lưới rách, đồng quy vu tận!”
Ninh Miểu càng sợ hãi tột độ. Chị cả, mau đến cứu em!
Người chạy đến đầu tiên ngờ là bác sĩ Nghiêm. Rõ ràng là công việc văn phòng, nhưng sức bật vô cùng đáng kinh ngạc.
Ông kinh hãi khi thấy cảnh , tức giận thôi: “Bà điên đủ ? Bỏ d.a.o xuống!”
Lần là rạch tay , dám hại khác. Giới hạn của bà càng ngày càng thấp.
Tôn Mỹ Hoa đối với ông yêu hận, yêu bao nhiêu thì hận bấy nhiêu: “Sao thế? Vợ con ông sỉ nhục thì ông mặc kệ, đến lượt một con nhóc thì ông đau lòng ?”
Bác sĩ Nghiêm tức nổ phổi: “Bà đúng là đồ điên! hối hận vì mù mà cưới một như bà!”
Ban đầu, ông cưới bà vì tình yêu, mà vì bà vẻ hiền lành, dịu dàng, là một lựa chọn để kế. Kết quả, tất cả đều là giả dối.
Đối với Tôn Mỹ Hoa, đàn ông yêu thương phủ nhận tất cả, gì nhục nhã hơn thế.
Bà hận đến đỏ ngầu cả mắt: “ hận ông!”
Vì yêu sinh hận, hận thể khiến tất cả đều đau khổ.
Bác sĩ Nghiêm sang đứa con gái đang Tôn Mỹ Hoa – Nghiêm Kiều. Cô đang ôm bụng, trừng mắt giận dữ ông .
Tim ông lạnh : “Nghiêm Kiều, khuyên con bỏ vũ khí xuống. Đây là phạm pháp, sẽ liên lụy đến cả hai em con, và cả con của con nữa.”
Việc xét lý lịch chính trị sẽ điều tra đến ba đời.
Nghiêm Kiều lạnh một tiếng: “Ông quan tâm chúng lúc nào? Rõ ràng là ông chỉ quan tâm đến Nghiêm Lẫm. Trong mắt ông chỉ một nó!”
Cô gả , gì mà sợ? Con của cô mang họ Lâm, chứ họ Nghiêm. Nhà họ Lâm quyền thế, chẳng lẽ bảo vệ một đứa trẻ?
Nghiêm Lẫm cũng tới nơi, lạnh lùng hai con họ. Bọn họ đang điên cuồng tìm đường c.h.ế.t.
Bác sĩ Nghiêm vô cùng thất vọng: “Sao con trở nên đáng sợ giống hệt con ?”
Nghiêm Kiều lập tức kích động, gào lên giận dữ: “Ông mới là đàn ông m.á.u lạnh vô tình nhất…”
Lúc , đoàn chạy tới. Sắc mặt Ninh Hãn Hải trắng bệch: “Thả con gái ! Có bản lĩnh thì nhắm lớn !”
Dương Liễu chân mềm nhũn, nếu em Ninh Anh Liên đỡ, bà sớm ngã quỵ xuống đất. Bà nước mắt lưng tròng, miệng lẩm bẩm ngừng.
Vợ chồng Nghiêm Ngọc Xương dìu ông cụ Nghiêm tới, sắc mặt vô cùng nặng nề.
Ông cụ Nghiêm lạnh lùng con Tôn Mỹ Hoa: “Các giỏi lắm, dám cầm d.a.o c.h.é.m .”
Tôn Mỹ Hoa dám thẳng mắt ông. Nghiêm Kiều cũng chút run sợ, nhưng vẫn cố bám lấy con tin buông, liên tục hét lên: “Bảo Ninh Yên đây!”
Ninh Yên dép bông nên chạy nhanh. Cô bước từ trong đám , mặt mày lạnh lùng đến cực điểm: “ đến đây. Thả .”
Tôn Mỹ Hoa đối mặt với Ninh Yên rõ ràng là bạo gan hơn hẳn. Ninh Yên còn trẻ, dễ đối phó hơn ông cụ già thành tinh .
“Thả nó cũng , nhưng cô đồng ý với ba điều kiện.”
Ninh Yên từ từ tiến lên, đôi mắt chằm chằm Ninh Miểu, tiếng động trấn an em gái đừng sợ.
Ninh Miểu thấy chị , cảm giác sợ hãi cũng vơi phần nào. Chị cả nhất định sẽ cứu , cô bé tin tưởng.
Nhìn ánh mắt tin tưởng của em gái, lòng Ninh Yên chợt thấy nhói đau. Ban đầu là vì trách nhiệm, nhưng chung sống lâu ngày, tình cảm cũng vun đắp.
Ninh Miểu vẫn luôn ngoan ngoãn, chăm chỉ, gì ngon cũng đều nhường cô ăn . Một đứa em gái như , cô thể thương?
“Bắt giữ con tin, rõ ràng là tội cố ý gây thương tích. Coi như b.ắ.n hạ tại chỗ cũng oan.”
Tôn Mỹ Hoa chặn ở cửa nhà vệ sinh nữ, gào lên: “Ninh Yên, cô mà thêm một chữ, đ.â.m nó ngay!”
Bà vờ như sắp đ.â.m tới. Nghiêm Kiều cũng hề sợ hãi, hét lên: “Mẹ, nhà họ Lâm ở đây, cứ chọc thủng trời, cũng ai dám gì !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-418.html.]
Mọi đều hít một lạnh. Hai con đúng là điên thật .
Ông cụ Nghiêm trong mắt lóe lên một tia suy tư. Chuyện , nhà họ Lâm cũng nhúng tay ?
Ninh Yên giận tím mặt, nhưng càng như , cô càng bình tĩnh.
Khóe mắt cô liếc thấy một bóng lén lút bên trong cánh cửa nhà vệ sinh nam, một ý niệm lóe lên trong đầu.
Tôn Mỹ Hoa đầu tiên chiếm thế thượng phong trong cuộc đấu khẩu với Ninh Yên, trong lòng đắc ý vô cùng: “Sao nữa? Sợ ? Ha ha ha, Ninh Yên, mày cũng ngày hôm nay!”
Ninh Yên gì, đầu óc cuồng tính toán.
Tôn Mỹ Hoa thấy , càng thêm vênh váo: “Điều thứ nhất, ông cụ thu hồi mệnh lệnh ban . Hơn nữa, trong tiệc cưới ngày mai, ông dắt Nghiêm Kiều và Nghiêm Hàn theo bên , rời một tấc.”
Rõ ràng ông cụ Nghiêm đang ở ngay mắt, nhưng bà dám đối thoại trực tiếp, mà dùng thủ đoạn vòng vo như .
Chỉ cần ông cụ Nghiêm dắt hai đứa trẻ đó theo, thì chẳng khác nào tuyên bố với rằng ông coi trọng chúng, địa vị của chúng vững như Thái Sơn, là con cháu nhà họ Nghiêm, cần bồi dưỡng trọng điểm.
Ninh Yên lạnh lùng bà : “ mang họ Nghiêm.”
Đây là chuyện cô thể quyết định.
Tôn Mỹ Hoa ghen tị Nghiêm Lẫm đang bên cạnh cô. Đáng lẽ năm đó bà nên g.i.ế.c c.h.ế.t thằng nhóc . Không nó, Nghiêm Ngọc Chiêu sẽ còn lựa chọn nào khác, chỉ thể đối xử với ba con bà .
“Nghiêm Lẫm lời cô. Ông cụ thương nhất Nghiêm Lẫm. Cô .”
Ninh Yên chậm rãi thêm vài bước: “Điều thứ hai ?”
Tôn Mỹ Hoa tưởng cô đồng ý, đáy mắt lộ tia hưng phấn.
“Điều thứ hai, khi cô và Nghiêm Lẫm kết hôn, dọn đến ở cùng. Cô thề với trời, cả đời sẽ hầu hạ như chồng ruột, bảo cô về phía đông, cô dám về phía tây.”
Nghiêm Lẫm ghê tởm đến mức buồn nôn. Mụ đàn bà đúng là .
Đây là đè đầu cưỡi cổ bọn họ cả đời.
“Bà tưởng là Hoàng thái hậu chắc? Nằm mơ !”
Tôn Mỹ Hoa thèm để ý đến khác, chỉ đối mặt với Ninh Yên. Chỉ cần Ninh Yên đồng ý, những khác là vấn đề.
“Ninh Yên, cô đồng ý ?”
Nghiêm Lẫm tức giận thôi: “Ninh Yên, đừng để ý đến bà , bà điên !”
Ninh Yên tỏ ý kiến, chậm rãi di chuyển bước chân: “Điều thứ ba ?”
Trong mắt Tôn Mỹ Hoa hiện lên một tia nóng rực: “ một nửa gia sản nhà họ Nghiêm. Ký thỏa thuận ngay bây giờ!”
Đàn ông đáng tin, thì vớt vát thật nhiều tiền.
Con cái chỗ dựa, trong tay tiền, còn gì sợ hãi?
Ninh Yên vẫn bình thản tiếp tục nhích về phía : “Nói cứ như là cầm quyền nhà họ Nghiêm, thể quyết định gia sản nhà họ phân chia thế nào. Bà tìm nhầm .”
Tôn Mỹ Hoa cũng tìm ông cụ Nghiêm, nhưng bà dám đối mặt trực tiếp với ông cụ, trong lòng vẫn còn nhút nhát.
“ tin tưởng cô, cô mà. chỉ cho cô năm phút. Nếu , con d.a.o sẽ cắm lên em gái cô…”
“Không cần lâu như .” Ninh Yên bỗng nhiên hành động. Cô nhanh như chớp lao về phía nhà vệ sinh nam, lôi gã đàn ông đang nấp cánh cửa , một con d.a.o nhọn kề ngay cổ .
“Á!” Gã đàn ông sợ hãi hét lên.
Sắc mặt Tôn Mỹ Hoa kịch biến: “A Hàn! Ninh Yên, mày gì ?”
Ninh Yên bắt giữ Nghiêm Hàn, con d.a.o kề ngay động mạch chủ của . Cô chậm rãi lên tiếng: “Bà kề d.a.o khác, thì khác cũng sẽ kề d.a.o bà thôi. Hiện tại chúng đều con tin trong tay. Trao đổi ?”
Đừng Nghiêm Hàn lộ diện, nhưng vẫn luôn nấp trong bóng tối rình mò. Chuyện cũng thoát khỏi liên quan, hoặc , cũng góp ý, nhúng tay .
Thế cục lập tức đổi.
Tôn Mỹ Hoa đứa con trai mặt mày trắng bệch, tay chân luống cuống. Bà thương nhất là hai đứa con , chúng là mạng sống của bà .
Khi bà bắt cóc con khác, bà thấy đau lòng. đến lượt con trai bắt cóc, tim bà như vỡ nát.
Mắt Nghiêm Kiều lóe lên: “Mẹ, đừng để ý đến nó. Anh con mang họ Nghiêm, là con cháu nhà họ Nghiêm, Ninh Yên dám động đến .”
Nghe thấy lời , Tôn Mỹ Hoa an tâm. , Ninh Yên gả nhà họ Nghiêm, sẽ dám động đến con cháu nhà họ Nghiêm.
“Ừ, dám.” Khóe miệng Ninh Yên nhếch lên, lộ một nụ tà khí, ngay đó, d.a.o vung lên hạ xuống, đ.â.m một nhát thật mạnh.
“Aaaa!” Nghiêm Hàn ôm lấy ngực, m.á.u tươi bắt đầu thấm , mùi m.á.u tanh lan trong khí.
Tất cả đều c.h.ế.t lặng, ngây ngốc Ninh Yên vẫn đang ngọt ngào, như thể còn nhận cô.
Đầu óc Tôn Mỹ Hoa trống rỗng, dám tin: “Dừng tay! Mày... mày dám?”
Có gì mà dám? Cô cũng từng những chuyện điên cuồng hơn thế. Ninh Yên vẫn , nhưng nụ sợ hãi. “ vốn là một cô gái yếu đuối, nhát gan, sợ thấy máu, ghét bạo lực.” Cô giả lả vài câu, đó chuyển giọng nghiêm túc: “ nhà là giới hạn của . Rồng vảy ngược, chạm là nổi giận.”
Thư Sách
Tôn Mỹ Hoa m.á.u con trai, tức giận: “Được lắm, con nhóc, đừng trách tao... là chị mày ép tao…”
Chưa đợi bà vung dao, một giọng âm u vang lên: “Bà dám đ.â.m em gái một nhát, sẽ đ.â.m con trai bà mười nhát. Tới , chúng cùng tổn thương , xem ai lỳ hơn ai.”
Như một chậu nước lạnh dội từ đầu xuống, Tôn Mỹ Hoa rùng một cái. Lời , bà tin! Ai cũng bà điên, nhưng Ninh Yên mới là kẻ điên thật sự!
“Nó dám...” Nghiêm Kiều ôm bụng, mặt đầy oán độc.
“Ừ, dám.” Ninh Yên miệng thì nhún nhường, nhưng tay nhanh tàn nhẫn. Lại thêm một nhát d.a.o nữa.
Nghiêm Hàn hét lên một tiếng t.h.ả.m thiết, m.á.u văng , b.ắ.n cả lên Ninh Yên. Cô khẽ cau mày, bẩn c.h.ế.t , bộ quần áo coi như hỏng . Vẻ mặt cô trông vô cùng bất đắc dĩ: “Đừng trách nhé. cứ kích thích là kiểm soát tay . Thật đấy, sợ lắm.”
Nghiêm Hàn: Cô là ác quỷ!
Mọi : …