Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 415

Cập nhật lúc: 2025-11-17 08:32:01
Lượt xem: 141

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Sáng sớm cả nhà thức dậy. Ninh Anh Kiệt đợi sẵn ở sảnh lớn.

“Đi thôi, con đưa ngoài ăn sáng.”

Lần về quê mà ở thủ đô đợi nhà đến.

Trương Thục Phương con trai tuấn tú, lịch sự của , vô cùng tự hào: “Bao giờ thì con cưới vợ đây?”

Ninh Anh Kiệt: …

Vẫn là điệp khúc giục cưới quen thuộc, vẫn là hương vị quen thuộc.

Ninh Anh Liên chủ động giải vây cho : “Anh ơi, món gì ngon ?”

“Bánh nướng đường, quẩy, sữa đậu nành, gan xào, chè bột mì…” Ninh Anh Kiệt kể một tràng đồ ăn, khiến cả nhà ai cũng ứa nước miếng.

Sau khi thưởng thức một bữa sáng chuẩn vị thủ đô, cả nhà kéo đến khu chợ Đông Phong sầm uất nhất để dạo chơi. Họ ăn, ngó nghiêng, mua ít thứ.

Ai trong nhà cũng rủng rỉnh tiền, hiếm khi mới đến đây một , đương nhiên là mua sắm cho thỏa thích.

Ngay cả Dương Liễu, tiết kiệm nhất, cũng nhịn mà mua lấy mua để, sắm thêm ít đồ dùng cho gia đình.

Ninh Hãn Hải chấm một chiếc áo khoác màu đỏ, đường may hảo, kiểu dáng đơn giản mà sang trọng: “Tiểu Yên, con thử xem. Ngày lành tháng thì nên mặc đồ gì đó may mắn một chút.”

Ninh Yên bạc đãi bản , quần áo của cô nhiều, nhưng đều theo phong cách thanh lịch, đoan trang, phù hợp với phận của cô.

Mấy màu xanh đỏ sặc sỡ, quá diễm lệ, cô gần như bao giờ mua, vì cũng dịp nào để mặc.

Ninh Hãn Hải cứ dúi áo tay, cô đành mặc thử.

Dáng cô , mặt xinh, phong cách nào cũng thể “cân” . Màu đỏ rực rỡ càng khiến cô thêm rạng ngời, thu hút ánh .

Mọi vây quanh cô ngắm nghía, liên tục khen: “Đẹp quá, mua cái .”

“Viết hóa đơn , chúng lấy cái .” Ninh Hãn Hải giành thanh toán tiền. Ông bao giờ mua cho con gái thứ gì, là nó chăm lo cho ông.

Một cô gái trẻ ngang qua cũng dừng bước, mắt sáng rỡ: “Chị bán hàng ơi, lấy cho em một cái áo y như .”

“Vâng, ngay.”

Trong chốc lát, kiểu áo tranh mua sạch, đủ thấy khả năng “tạo trend” của Ninh Yên.

Ninh Miểu c.ắ.n răng, móc tiền : “Con cũng một cái.”

Chiếc áo hề rẻ, nhưng thể phủ nhận là nó quá .

Dương Liễu bực bội lườm con bé: “Chị con sắp đính hôn mới mua một cái áo . Con mua về gì? Tận 200 đồng một cái đấy.”

Ninh Miểu mím môi, chút vui.

Ninh Hãn Hải vỗ vai cô bé: “Chỉ là một cái áo thôi mà. Miểu Miểu thích thì cứ mua, ba trả tiền. Miểu Miểu ngày thường ngoan như , bao giờ đòi đông đòi tây , đứa trẻ tiêu tiền hoang phí.”

Con gái thì nên ăn diện xinh một chút, đối với bản một chút.

Dương Liễu xót tiền đến mức hít sâu một , 400 đồng bằng cả tháng lương còn gì.

Thật , bà là thu nhập thấp nhất trong nhà, mỗi tháng còn đóng tiền ăn.

Ninh Hãn Hải sang vợ: “ mua cho bà một cái luôn nhé. Mấy năm nay bà vất vả , cũng mua cho bà cái áo mới nào.”

Mấy năm nay, quần áo của hai vợ chồng đều do bọn trẻ chuẩn , mỗi mùa đều đặn hai bộ mới, lúc nào cũng tươm tất, gọn gàng.

Hốc mắt Dương Liễu đỏ lên vì xúc động: “Ông lòng là mãn nguyện . từng tuổi , cần mặc , để tiền lo cho con cái dựng vợ gả chồng.”

sinh keo kiệt, mà là vì từ nhỏ nghèo quen , sợ đói sợ khổ.

Số tiền bà tiết kiệm , cuối cùng cũng đều tiêu hết cho chồng, cho con.

Bà thà ăn cơm độn khoai sắn, cũng để chồng con ăn chút đồ ngon.

“Cứ mua một cái , bà tự chọn kiểu thích.”

Cuối cùng, chịu nổi sự khuyên nhủ của , bà chọn một chiếc áo bông, giá cả đắt, nhưng trong lòng thì vui thầm.

Ninh Hãn Hải cũng quên hai con trai, mỗi đứa một đôi giày Hồi Lực (giày Warrior). Cả nhà ai nấy đều vui vẻ.

Mọi dạo chơi cả ngày, đến chạng vạng tối mới về nhà khách.

Ninh Yên dặn dò một câu: “Mọi nghỉ ngơi mười phút ngoài nhé.”

Ninh Xuân Hoa chút ngập ngừng: “Hay là bọn nữa, cả nhà các chú .”

Thư Sách

Ninh Yên tủm tỉm: “Ông cụ Nghiêm mời cả mà, lễ phép . Cả nhà cùng , cũng xa lạ.”

Vậy thì , cô thì họ cũng .

Một lát , Nghiêm Lẫm đến đón họ. Tiệm cơm đặt cũng xa, bộ mười lăm phút là đến.

“Bác cả và bác dâu cả của , còn ba đều đến .”

“Bác cả khá nghiêm túc, nhưng lời ông nội. Còn bác dâu cả thì…” Nghiêm Lẫm cho cô chuẩn tinh thần: “… kiêu ngạo một chút, em cần để ý quá.”

Ninh Yên tò mò hỏi: “Kiêu ngạo? Xuất của bác lắm ?”

Nghiêm Lẫm nắm tay cô, dẫn đầu đoàn : “Hai nhà là môn đăng hộ đối. Bác dâu cũng xuất tướng môn, hai ông thông gia là chiến hữu cũ của .”

Trên đường , Ninh Yên nắm sơ qua tình hình nhà họ Nghiêm.

Nhà họ Nghiêm hai nhánh. Nhánh trưởng là Nghiêm Ngọc Xương, lấy vợ là Mai Lan, sinh một trai một gái. Con gái chính là Nghiêm Vi, còn trai cô kết hôn, vợ cũng là con nhà gia giáo, rõ gốc gác, cũng thuộc dạng môn đăng hộ đối.

Nhánh thứ là Nghiêm Ngọc Chiêu (ba của Nghiêm Lẫm). Ông hai trai một gái. Nghiêm Lẫm là con của vợ cả, còn Nghiêm Kiều và Nghiêm Hàn là con của vợ kế.

Đi đến tiệm cơm, Ninh Yên liền thấy một bóng dáng quen thuộc. Là bác sĩ Nghiêm.

Bác sĩ Nghiêm vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, ít như khi, chỉ khi thấy con trai, vẻ mặt ông mới dịu một chút.

“Chào đồng chí Ninh Yên.”

“Chào bác Nghiêm ạ.” Ninh Yên tự nhiên, thoải mái chào hỏi: “Ba , đây là ba của Nghiêm Lẫm, bác sĩ Nghiêm Ngọc Chiêu.”

“Đây là ba cháu, còn đây là bác cả và bác dâu cháu.”

Hai bên trưởng bối bắt tay, hàn huyên vài câu, Nghiêm Lẫm liền giục lên lầu, thẳng lên phòng riêng ở tầng 3.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-415.html.]

Trong phòng chỉ ba : ông cụ Nghiêm và vợ chồng Nghiêm Ngọc Xương. Lớp con cháu ngang hàng đều mặt.

Ông cụ Nghiêm vẻ nghiêm nghị Ninh Yên. Ninh Yên tủm tỉm cất lời: “Chào ông nội Nghiêm ạ, chúng gặp .”

tít mắt, trông ngọt ngào.

Ông cụ Nghiêm chút kinh ngạc. Con bé càng lớn càng xinh , khí thế cũng càng ngày càng hơn . “Gọi là ông nội.”

“Ông nội.” Ninh Yên lập tức đổi cách xưng hô, chìa bàn tay nhỏ trắng nõn : “Lì xì của cháu ạ?”

Nghiêm Lẫm cũng động tác y hệt, chìa tay : “Lì xì của con ?”

Ông cụ Nghiêm bật . Hai cái đứa quỷ . Ông móc bao lì xì chuẩn sẵn : “Cầm lấy .”

Ninh Yên nắn nắn, cưng cứng, giống tiền.

“Cháu mở xem ạ?”

Ông cụ Nghiêm hết cách với cô: “Con bé , xem thì xem .”

Miệng thì , nhưng ý trong mắt bán tâm trạng vui vẻ của ông.

Nghiêm Ngọc Xương và Mai Lan , chút kinh ngạc.

Đây chỉ đơn thuần là yêu ai yêu cả đường lối về . Cô con dâu nhà họ cũng chào đón như .

Ninh Yên mở xem, là một miếng ngọc bội trắng như tuyết, nước ngọc .

Ông cụ Nghiêm mỉm : “Đây là vật gia truyền của nhà họ Nghiêm, tổng cộng hai miếng, miếng là của cháu.”

Lời , ánh mắt của vợ chồng Nghiêm Ngọc Xương Ninh Yên thêm vài phần trịnh trọng. Đây là một sự công nhận.

Miếng ngọc bội còn đang ở trong tay Mai Lan, vợ của Nghiêm Ngọc Xương. Miếng ngọc đó cũng đến khi bà sinh cháu đích tôn thì mới trao.

Không ngờ Ninh Yên còn cửa mà nhận .

Cả hai đời vợ của Nghiêm Ngọc Chiêu đều vinh dự .

“Cháu cảm ơn ông nội, cháu thích.” Ninh Yên đưa miếng ngọc bội cho Nghiêm Lẫm. Anh cẩn thận đeo lên cổ cho cô, còn chỉnh ngay ngắn, gật gù hài lòng: “Đẹp lắm.”

Ông cụ Nghiêm vui vẻ lớn.

Hai bên gia đình lượt giới thiệu về , nhiệt tình hàn huyên. Ninh Hãn Hải và mấy đứa con đều giữ thái độ kiêu ngạo, nịnh bợ. Duy chỉ Dương Liễu là co rúm, gò bó, rõ ràng là đủ tự tin.

Ninh Yên sát cạnh Dương Liễu, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho bà, đỡ lời giúp bà. Dương Liễu chỉ cần tập trung ăn là .

Cử chỉ, lời của cô đều phóng khoáng, khí chất đĩnh đạc, dễ dàng thu hút sự chú ý của .

Mai Lan vốn là ánh mắt cao, nhưng cũng thừa nhận rằng Ninh Yên thực sự xuất sắc.

“Ninh Yên, cảm ơn cháu đến dự đám cưới của Nghiêm Vi. Bác Nghiêm Vi , lúc ở tỉnh Hắc, cháu chiếu cố nó nhiều. Nó vốn dĩ cũng đến đây, nhưng việc bận đột xuất, mong cháu để ý.”

Ngay cả việc kinh doanh tinh dầu hoa tươi sống cả một thành phố cũng là do Ninh Yên gợi ý.

Ninh Yên khẽ mỉm : “Là bọn cháu tương trợ lẫn thôi ạ. Chúng cháu là bạn bè, cần khách khí.”

Cô và Nghiêm Vi là cộng đồng lợi ích, mối quan hệ còn bền chặt hơn cả tình bạn.

Nụ của Mai Lan thêm vài phần chân thành. Bà vốn thích giao tiếp với những thông minh.

“Nào, ăn nhiều .”

Ánh mắt Nghiêm Ngọc Xương quét tới: “Đồng chí Ninh Yên, lúc cháu công thức tinh dầu, phương pháp tiêu thụ, tại nhường mối ăn cho Nghiêm Vi?”

Đây là điều ông thắc mắc nhất.

Phải rằng, mối ăn mang sức sống cho cả một thành phố, nuôi sống bao nhiêu dân, còn mang thành tích cho ông .

Chỉ riêng điểm thôi, ông bỏ phiếu tán thành cho cuộc hôn nhân . Ngay khi ba ông gọi điện, ông liền dắt vợ chạy tới, bày đủ tư thế chào đón, cho nhà gái đủ mặt mũi.

Ninh Yên mở to đôi mắt đen láy, trong veo: “Chị phù hợp, còn cháu thì nhiều thời gian và sức lực như .”

Nghiêm Ngọc Xương nhướng mày: “Chỉ đơn giản thôi?”

Ông chính trị, việc đều sẽ suy nghĩ nhiều. Ninh Yên thể hiểu điều đó. “Đối với cháu, ý tưởng cũng là thứ gì quá tinh diệu. Chỉ cần cháu , cháu nhiều ý tưởng hơn.”

hề cuồng vọng, mà là đang thật.

Nghiêm Ngọc Xương quý trọng tài, nhưng đối với lời , ông vẫn nửa tin nửa ngờ. Việc kinh doanh tinh dầu ngày càng lớn, kiếm về bao nhiêu ngoại hối, khiến cấp vui mừng khôn xiết.

Ý tưởng như mà còn tính là xuất sắc?

“Nghe Nghiêm Vi , tập đoàn Cần Phong của cháu từ con lên, đến bây giờ hơn 5000 công nhân, mà chỉ dùng năm, sáu năm?”

Ninh Yên trải qua nhiều sóng gió, nên vô cùng bình tĩnh: “Vâng ạ. Nếu gì bất ngờ, đến cuối năm nay sẽ đạt mốc một vạn .”

Nghiêm Ngọc Xương chút kinh ngạc, tăng gấp đôi? “Làm cháu ?”

Ninh Yên gắp một đũa thức ăn, chậm rãi : “Cháu đột phá kỹ thuật TV, sắp tới xây một nhà máy lớn.”

Nghiêm Ngọc Xương là đầu một phương, nên đặc biệt hứng thú với các vấn đề kinh tế, kỹ thuật: “Sức tiêu thụ trong nước cao, liệu tiêu thụ hết ?”

“Mục tiêu của cháu là thị trường trong nước,” Ninh Yên nhàn nhạt : “Mà là xuất khẩu nước ngoài để kiếm ngoại tệ.”

Cả phòng bỗng im bặt, ánh mắt đều đổ dồn về phía cô. A, đây là đầu tiên họ như .

Nghiêm Ngọc Xương nhanh chóng nắm trọng điểm: “Kỹ thuật của cháu thể so sánh với nước ngoài ?”

Muốn cạnh tranh với các thương hiệu nước ngoài, thì kỹ thuật bắt buộc vượt trội.

“Vượt qua…” Ninh Yên còn dứt lời, cửa phòng đẩy mạnh . Mọi trong phòng đều kinh ngạc.

Tôn Mỹ Hoa dắt theo hai đứa con xông . Nhìn thấy trong phòng đông như , trong mắt bà lóe lên một tia phẫn nộ: “Ồ, náo nhiệt quá nhỉ.”

Bác sĩ Nghiêm cau mày, hề che giấu vẻ chán ghét: “Bà đến đây gì?”

“Đây là tiệc mắt gia đình, chồng tương lai, thể mặt ?” Tôn Mỹ Hoa gằn, cả gì đó .

Trước luôn giả vờ dịu dàng, chu đáo, giờ đây như bất chấp tất cả, ánh mắt điên cuồng, vẻ còn gì để mất.

kích thích cái gì ? Ninh Yên nhướng mày, liếc Nghiêm Lẫm. Nghiêm Lẫm , bao giờ quan tâm đến chuyện bên đó.

“Nhà họ Nghiêm chúng là gia đình quy củ, ngay cả bác cả, bác dâu cả cũng mặt, chồng thể vắng mặt chứ?” Tôn Mỹ Hoa lạnh một tiếng: “Ba, ba xem đúng ?”

 

 

 

Loading...