Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 414
Cập nhật lúc: 2025-11-17 08:24:48
Lượt xem: 133
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hóa là một đồng nghiệp cũ, ông Đinh. Quan hệ của hai họ đây khá .
Lâu năm gặp, đột nhiên hội ngộ, cả hai khỏi bồi hồi xúc động.
Ông Đinh là cẩn thận, chút quan hệ trong nhà, vì hạ bệ trong đợt biến cố, vẫn luôn việc ở đơn vị.
Ông Ninh Hãn Hải chằm chằm một lúc lâu, trong lòng chút kinh ngạc. Sắc mặt hồng hào, da dẻ đầy đặn, ánh mắt thần, trông vẻ sống . “Ôi, Hãn Hải, mấy năm nay vẫn luôn lo lắng cho ông. Hôm nay thấy ông thế , cũng an tâm .”
Ninh Hãn Hải ngày nào cũng ăn thịt uống sữa bột, cơ thể bồi bổ , sớm còn dáng vẻ tiều tụy ngày .
Ông cảm kích ông Đinh từng lén báo tin , giúp ông nhanh chân tiêu hủy nhiều vật phẩm nhạy cảm, ví dụ như sách tiếng Anh, sách cổ, các loại danh tác...
Đáng tiếc, lúc đó ông vẫn luyến tiếc đốt những tài liệu tiếng Anh hữu dụng, nên mới tóm điểm yếu.
Haiz, nhắc nữa.
“ minh oan , đang sống cùng gia đình, cuộc sống định.”
Ông Đinh vỗ vỗ cánh tay ông, khẽ thở dài: “Ổn định là .”
Hai bắt đầu ôn chuyện cũ, mãi dứt. Ninh Yên lúc bước tới: “Ba, gì ngoài , ở đây đông quá.”
Ông Đinh tò mò sang: “Đây là con gái ông ? Xinh xắn quá.”
“Giống .” Ninh Hãn Hải vênh mặt đầy tự hào.
Ông Đinh: …
“Ông về, đáng lẽ nên tiếp ông tử tế, nhưng sắp công tác ngay. Đợi về chúng vài chén nhé.”
Ninh Hãn Hải sớm thấy hành lý và vé xe trong tay ông : “ đến đây cũng là vì công việc, ở lâu.”
“À.” Ông Đinh chút tiếc nuối, bỗng hỏi: “Ông Ninh , ông bao giờ nghĩ đến việc ?”
Ninh Hãn Hải sững sờ, sắc mặt phức tạp vô cùng: “Thôi bỏ . rời xa cái chốn thị phi đó , nữa.”
Cuối cùng, ông Đinh cũng chỉ khẽ thở dài.
Ra khỏi ga tàu hỏa, Ninh Yên thông thạo dẫn cả nhà tìm chỗ ở. Cô chọn đúng nhà khách từng ở.
Cô và Nghiêm Lẫm hẹn gặp ở đây.
Nhân viên phục vụ ở quầy lễ tân thấy Ninh Yên thì sững một chút: “Đồng chí, thấy cô quen mắt quá, chúng từng gặp nhỉ?”
“Chị Lý, là em đây, Tiểu Ninh. Mấy năm em đến ở một thời gian, chị còn giúp em gọi một chiếc xe ba gác đấy.”
Nhân viên phục vụ sực nhớ , vỗ đầu một cái: “Chị nhớ ! Lần đó em mang theo nhiều hành lý, là xe ba gác đưa em ga tàu hỏa.”
Bà mỗi ngày tiếp đãi bao nhiêu khách, ấn tượng với Ninh Yên là vì cô xinh , hào phóng.
“ đúng, chính là em.” Ninh Yên tươi, lấy một phần quà: “Chị Lý, đây là chút đặc sản quê em mang lên cho chị, chị đừng chê nhé.”
“Em khách sáo quá.” Nhân viên phục vụ thấy đó là nấm khô, loại nấm cúc trông ngon, liền vui vẻ nhận lấy: “Em gái, đây là em đưa gia đình ngoài chơi ?”
“Vâng ạ, ngoài để mở mang tầm mắt.”
Cả đoàn đặt sáu phòng, nhân viên phục vụ ưu tiên cho họ những phòng vị trí nhất.
Ninh Yên bắt đầu chia phòng cho : “Ba một phòng, bác cả, bác dâu với Tiểu Huy một phòng, hai, chị dâu hai một phòng, Tiểu Nhị với Tiểu Tứ một phòng, chị Anh Liên với Miểu Miểu một phòng, con một một phòng.”
Nói xong, cô chia chìa khóa cho .
Dương Liễu chút yên tâm: “Tiểu Yên, là con sang chen chúc với Anh Liên với Miểu Miểu , qua , an hơn.”
Ở một nơi xa lạ, bà theo bản năng cảm thấy bất an.
Ninh Yên khẽ lắc đầu: “Không , con cũng ở một mà. An ninh ở đây lắm. mà, đừng lẻ nhé, tuyệt đối đừng ngoài một .”
Nơi nguy hiểm hơn cô còn qua , gì đáng sợ.
“Với , đừng dễ dàng kể lể chuyện riêng với lạ. Khách ở đây đến từ đủ nơi, rõ lai lịch, cẩn thận.”
“Yên tâm , ba sẽ để ý.” Ninh Hãn Hải quen thuộc với thành phố , nhưng vợ chồng Ninh Xuân Hoa là đầu tiên xa, rõ ràng chút gò bó.
Còn mấy trẻ tuổi thì háo hức, mắt sáng lên đầy mong đợi.
Ninh Yên tắm nước ấm một lượt, gột rửa hết mệt mỏi, bộ quần áo ở nhà sạch sẽ, ngã xuống giường ngủ .
Lúc cô tỉnh dậy, cả khoan khoái, tinh thần no đủ, hồi phục sức lực.
Trong phòng lò sưởi, ấm áp như mùa xuân, chỉ điều khô.
Cô lồm cồm bò dậy uống một cốc nước lớn, cổ họng khô khốc mới dịu . Cô đổ chút nước ấm chậu, đ.á.n.h răng rửa mặt, chải tóc thành búi tròn, để lộ khuôn mặt trắng nõn.
Da mặt khô, cô lấy kem dưỡng da thoa. Đây là sản phẩm của nhà máy hóa mỹ phẩm Tường Vi của Nghiêm Vi, dùng cũng khá dễ chịu.
Cô liếc bầu trời tối sẫm, đồng hồ, là 7 giờ tối.
Cô bắt đầu sắp xếp hành lý. Cô chỉ mang theo một ít đồ ăn vặt, vài bộ quần áo đổi, túi đồ vệ sinh cá nhân, một đôi giày da nhỏ và một đôi dép bông.
Cô lấy đôi dép bông , trong phòng là thoải mái nhất.
Bóc một gói bánh quy, cô ăn vài cái lót , bắt đầu hí hoáy, lấy tiền trong gian riêng đếm.
Lần là cơ hội hiếm , cô định bụng xem căn nhà nào phù hợp .
“Cốc cốc.” Tiếng gõ cửa từ phòng bên cạnh vọng sang: “Anh Liên, con tỉnh ?”
Là giọng của Trương Thục Phương.
Thư Sách
Cửa phòng bên cạnh mở , Ninh Anh Liên bước : “Mẹ, nhỏ chút, còn đang ngủ đấy.”
Trương Thục Phương tinh thần : “Chỉ mấy đứa là còn ngủ thôi, bọn tỉnh cả , mau ngoài ăn cơm.”
Ninh Miểu cũng ló đầu : “Chị cả của con cũng tỉnh ạ?”
“Chắc là …”
Cửa mở, Ninh Yên tủm tỉm bước : “Cháu tỉnh đây.”
Nhà khách một nhà ăn nhỏ. Đang đúng giờ cơm, tùy ý gọi vài món. Ninh Yên tỉnh ngủ ăn cơm, liền gọi một bát mì trộn tương đen.
Ninh Tứ mà thèm: “Em cũng một bát.”
Ninh Hãn Hải ăn một bát cơm lớn, bụng lửng lơ, lúc mới tâm trạng chuyện: “Tiểu Yên, chúng nên đến nhà chào hỏi ?”
Theo lý mà , họ là nhà gái, nên giữ kẽ một chút.
, ông cụ Nghiêm là trưởng bối, là lão tướng quân chinh chiến sa trường, vì lễ tiết, họ nên chủ động đến thăm để tỏ lòng tôn trọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-414.html.]
Ninh Yên thong thả ăn hết miếng mì cuối cùng, xới một bát cơm nhỏ, rưới nước thịt lên trộn ăn.
“Ngày mai Nghiêm Lẫm mới đến thủ đô. Theo như hẹn, ông nội sẽ mời chúng một bữa cơm, ăn ở tiệm.”
Vốn dĩ họ hẹn cùng về, nhưng Nghiêm Lẫm xin nghỉ dài , chỉ nghỉ bốn ngày, đúng là t.h.ả.m thật.
Anh chỉ thể nhờ máy bay vận tải của quân đội để về, sớm về sớm.
Dương Liễu thấy xót ruột: “Sao ăn ở tiệm gì? Lãng phí quá, ăn ở nhà là .”
Ninh Hãn Hải hiểu rõ hơn: “Ăn ở tiệm hơn.”
“Vâng.” Hai cha con , đều ngầm hiểu ý.
Ninh Yên nhiều về chuyện nữa: “Mọi chơi ?”
“Trường Thành!”
“Thiên An Môn!”
“Công viên Bắc Hải!”
“Con dạo phố, ăn đồ ăn ngon ở thủ đô.”
Mọi nhao nhao lên, ai cũng hưng phấn.
Ninh Yên suy nghĩ một lát: “Vậy sáng mai chúng ngoài dạo phố, mua chút đặc sản. Buổi chiều Vạn Lý Trường Thành. Ngày mốt tự sắp xếp nhé.”
Ngày mốt họ dự đám cưới Nghiêm Vi, ngày nữa là lễ đính hôn của cô.
Mọi đều ý kiến.
Ninh Miểu từng đến thủ đô, vênh váo khoe khoang: “Từ đây đến chợ Đông Phong với cửa hàng bách hóa gần lắm, để em hướng dẫn viên cho.”
Mấy trẻ tuổi đều hăng hái, xúm hỏi cô bé.
Ninh Miểu cũng mới chỉ đến đây một , nhưng thế cũng đủ để cô bé khoe khoang mấy năm .
Ninh Yên bật . Bọn họ chắc quên mất , nếu về quen thuộc thủ đô nhất, đương nhiên là đồng chí Ninh Hãn Hải.
“Ba, dạo với con một lát cho tiêu cơm.”
“Được.”
Hai cha con dạo quanh cửa nhà khách. Có đèn đường chiếu sáng nên lo về đường sá, đường cũng mấy .
Ninh Hãn Hải cô con gái yêu kiều, duyên dáng, trong lòng chút hụt hẫng, con gái sắp gả . “Con chuyện gì ?”
Trời lạnh thế , Ninh Yên cũng ở ngoài lâu, liền thẳng chủ đề: “Ba, con mua hai căn nhà ở thủ đô, ba để ý giúp con nhé.”
Ninh Hãn Hải sững sờ, bất giác dừng bước: “Cái gì? Mua nhà?”
“ ạ. Con mua tứ hợp viện, con ở quen . Vị trí náo nhiệt một chút, và quyền sở hữu độc lập.” Ninh Yên nghĩ nghĩ, bồi thêm một câu: “Nếu cửa hàng mặt tiền nào phù hợp thì cũng mua luôn.”
Cùng lắm thì cứ để đó, tăng giá cũng .
Cô đang bận rộn với tập đoàn Cần Phong, sẽ mở doanh nghiệp cá nhân, nhưng thể nhân cơ hội đầu tư một chút, đảm bảo cơm ăn áo mặc lo.
“Con lấy tiền?” Ninh Hãn Hải lương cô cao, nhưng đủ để mua nhà ở đây.
Ninh Yên mỗi tháng nộp mười lăm đồng tiền ăn, tiêu xài phung phí mua đồ ăn vặt, thường xuyên mời các thầy cô giáo liên hoan. Toàn là các khoản chi tiêu.
Ninh Yên khẽ mỉm : “Con ăn qua với bên bộ phận ngoại vụ.”
Cô ít khi chuyện công việc với nhà, mà nhà cũng chủ động hỏi, dù cũng liên quan đến nhiều bí mật.
Việc điều chế nước hoa cô nhờ tay khác, phòng thí nghiệm cũng dùng riêng, chỉ giao dịch một chiều với trưởng phòng Giang, vô cùng kín kẽ.
Quỹ từ thiện cũng thành lập danh nghĩa tập đoàn Cần Phong, tiền quyên góp cũng lấy tên cá nhân cô, mà dùng tên giả.
Ninh Hãn Hải giật . Con bé ăn riêng với bộ phận ngoại vụ? Ý là ?
Sao thể? Thế là hợp quy tắc.
“Ba đừng lo, chuyện là công khai. Người cũng kiếm tiền, cũng vớt vát ít lợi ích ngầm. Họ cân nhắc lợi hại cả .”
Khi lợi ích lớn hơn rủi ro, thể phá vỡ quy tắc.
Ninh Hãn Hải lo lắng yên: “Vẫn nên khiêm tốn một chút. Chim bay thì b.ắ.n đấy.”
Ông từng rơi xuống đáy vực, rõ cảm giác đó khổ sở thế nào, nên ông hy vọng con gái gặp chuyện tương tự.
Ninh Yên khẽ gật đầu: “Con chừng mực mà.”
Ninh Hãn Hải xoa đầu con gái, tâm trạng vô cùng phức tạp: “Ba đột nhiên cảm thấy, gả nhà họ Nghiêm cũng là một chuyện .”
Ít nhất nhà họ Nghiêm sẽ bảo vệ con bé.
Còn ông, cha vô dụng , thể bảo vệ con, ngược còn cần con bảo vệ. Haiz.
Ninh Yên thấu tâm tư của ông, liền kéo tay ông : “Ba , xưa khác nay khác . Có câu 'ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây' mà. Con chờ ngày ba phát đạt nâng đỡ con đấy.”
Lời của con gái khiến Ninh Hãn Hải thấy an ủi. Bất kể ông vô dụng thế nào, đứa con vẫn đối xử với ông như một. “Con tin tưởng ba đến ?”
Ông chỉ nghĩ con gái đang dỗ vui. Ninh Yên còn trẻ tuổi mà thành tựu phi thường như , vượt qua cô, khó lắm!
Ninh Yên ngước khuôn mặt nhỏ lên, đôi mắt lấp lánh: “Đương nhiên , ba là ba của con mà. Hổ nữ thì cha tầm thường .”
Ba chính là Viện sĩ Viện Kỹ thuật tương lai, là ngôi sáng của ngành công nghiệp, cũng là bậc lão làng vô kính trọng.
Ninh Hãn Hải chọc : “Phải là hổ phụ sinh hổ nữ chứ.”
“Sao cũng , ba vui là .” Ninh Yên tít mắt, đáng yêu vô cùng.
Một giọng vang lên: “Tiểu Yên!”
Ninh Yên đầu , mắt trợn tròn: “Nghiêm Lẫm! Không ngày mai mới về ?”
Nghiêm Lẫm trông đầy vẻ phong trần, mệt buồn ngủ, còn về nhà vội chạy đến đây.
“Vừa chuyến bay nên về sớm. Tiểu Yên, lạnh quá, cho ôm một cái…” Anh dang rộng hai tay, đòi một cái ôm yêu thương.
“Khụ, khụ.” Ninh Hãn Hải nhịn hắng giọng. Coi ông là khí chắc?
Lúc Nghiêm Lẫm mới thấy Ninh Hãn Hải bên cạnh, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, chút ngượng ngùng: “Bác trai, bác cũng ở đây ạ? ... A, đèn đường hôm nay tối thế nhỉ? Chất lượng đạt chuẩn .”
Ninh Hãn Hải: …
Cho nên, một lớn như ông sừng sững ở đây mà thấy, là do đèn đường vấn đề?!