Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 413

Cập nhật lúc: 2025-11-17 07:35:56
Lượt xem: 138

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Thư Sách

Tại doanh trại quân đội, Nghiêm Lẫm xuống xe thấy cấp của đang tập trung, vẻ mặt căng thẳng bất an.

Sắc mặt trầm xuống: “Đã cho tìm ?”

Một cấp cẩn thận báo cáo: “Bến xe đường dài và ga tàu hỏa đều cho đến đó ạ.”

Lúc kiểm tra phòng, họ phát hiện một chiến sĩ mặt. Sau khi tìm một vòng thấy, họ buộc nghi ngờ rằng tự ý rời khỏi doanh trại.

Đây là một nghiêm trọng, chỉ bản lính đó xử phạt mà còn liên lụy đến những khác.

Nghiêm Lẫm cau mày: “Tìm kiếm cả khu vực lân cận, lật từng tấc đất mà tìm.”

Người cấp thầm kêu khổ trong lòng: “Như động tĩnh lớn quá ạ? Truyền ngoài lắm.”

“Cứ là nội dung huấn luyện ban đêm. Động tác nhanh lên, chúng còn nhiều thời gian .” Nghiêm Lẫm cũng sốt ruột. Bắt buộc tìm về sáng mai, nếu , ngay cả cũng gặp phiền phức.

“Vâng!”

Nghiêm Lẫm liếc đồng hồ: “Đưa đến ký túc xá của .”

Cả ký túc xá im phăng phắc, những bạn cùng phòng đều im thin thít, tức lo, trán ai nấy đều lấm tấm mồ hôi lạnh.

Cái thằng khốn Phương Vĩnh Tiến , hồ đồ đến thế? là hại c.h.ế.t mà.

Nghiêm Lẫm lật tung thứ giường của lên mà vẫn tìm manh mối nào. “Đã xảy chuyện , tại báo cáo?”

Một bạn cùng phòng tim đập thình thịch: “Chúng tưởng tâm trạng nên ngoài giải sầu thôi ạ.”

Nghiêm Lẫm nhanh chóng nắm mấu chốt: “Tâm trạng ?”

“Hôm qua nhận thư nhà gửi lên, là…” Người nọ vẻ khó xử, nhưng dám giấu giếm nữa: “Vợ ngoại tình bắt quả tang tại trận.”

Anh cảm thấy bất bình cho Phương Vĩnh Tiến, một hiền lành, thật thà như cưới một cô vợ lẳng lơ.

Xảy chuyện như , là đàn ông thì ai mà chịu nổi.

Nghiêm Lẫm: …

Cho nên, chạy về để tính sổ? Dù cũng thể tự ý rời khỏi doanh trại.

Thật , vợ lính hề dễ dàng. Hai vợ chồng quanh năm xa cách, cả năm chẳng gặp một . Những lúc cần chồng nhất thì nhà. Mọi việc trong nhà, ngoài ngõ, con cái, bố chồng đều một tay vợ gánh vác.

, khi bạn quyết định gả cho một quân nhân, bạn nên sẽ chấp nhận những gì.

Bạn thể chọn gả, nhưng gả mà còn gây chuyện như thì thật quá đáng.

“Trước đó biểu hiện gì lạ ?”

Người bạn cùng phòng rối rắm: “Không ạ, chỉ thấy thừ thôi.”

Nghiêm Lẫm xoay rời , để mấy ngơ ngác. “Phương Vĩnh Tiến sẽ chứ?”

“Cậu nên hỏi là, chúng thì đúng hơn.”

Mọi đều chìm im lặng.

May mắn , sáng sớm hôm , họ phát hiện Phương Vĩnh Tiến ở ga tàu hỏa và lập tức đưa về. Tình hình lúc mới kiểm soát trong phạm vi cho phép.

Cả đêm đó, bao nhiêu thức trắng, cũng bao nhiêu chạy đôn chạy đáo.

Vài ngày , Ninh Yên gặp Nghiêm Lẫm. Thấy sắc mặt bình tĩnh trở , cô thầm thở phào nhẹ nhõm, xem chuyện giải quyết.

Nghiêm Lẫm lấy một hộp lớn đường gừng đỏ thủ công: “Nghe cái lắm, cũng giành một hộp cho em.”

Mắt Ninh Yên cong cong: “Cảm ơn nhé, đồng chí Nghiêm Lẫm.”

Nghiêm Lẫm tiện tay pha cho cô một ly nước đường gừng đỏ để thử mùi vị. “Tiểu Yên, bên em thể sắp xếp công việc cho một quân nhân xuất ngũ ?”

“Được chứ ạ.” Ninh Yên đồng ý ngay.

“Không ngại vất vả, kiên định.” Nghiêm Lẫm kể sơ qua cho Ninh Yên về tình hình của Phương Vĩnh Tiến.

Phá hoại hôn nhân của quân nhân là sẽ phán tội hình sự. Được sự giúp đỡ của đơn vị, Phương Vĩnh Tiến ly hôn, cũng khiến cho đối phương chịu sự trừng phạt. cái giá trả là Phương Vĩnh Tiến cũng xuất ngũ.

“Cậu là một lính , vốn dĩ sắp đề bạt , quá đáng tiếc. Cậu về quê cũng sẽ chịu lời tiếng , bằng ở đây tìm một công việc.”

Ninh Yên khẽ gật đầu: “Được ạ, bảo qua đây , em sẽ sắp xếp.”

Nghiêm Lẫm trút một gánh nặng trong lòng, cả nhẹ nhõm hẳn: “Khi nào bên em bắt đầu xây xưởng mới?”

“Chắc xuân, tầm tháng Ba, tháng Tư. Giờ lạnh quá.” Ninh Yên thoải mái cuộn trong phòng, uống ly nước đường gừng nóng hổi, cảm thấy thật hạnh phúc.

Nghiêm Lẫm dáng vẻ lười biếng của cô trông hệt như một chú mèo con, bất giác bật . “Đến lúc đó sẽ tuyển hết dân làng trưng thu đất ?”

“Sao thể? Có những vị trí công việc đòi hỏi kỹ thuật. Em đang tính mở lớp huấn luyện tương ứng ngay từ bây giờ, bồi dưỡng thêm một ít công nhân kỹ thuật.” Ninh Yên ý định để kinh nghiệm ở nhà máy TV. Cô sẽ bồi dưỡng những công nhân cũ điều họ qua , những vị trí trống còn mới dành cho công nhân mới.

Lương của công nhân kỹ thuật cũng cao hơn.

“Vẫn chốt đại đội nào ?”

Ninh Yên hề vội vã. Hiện tại, các nơi đều đang sốt ruột như lửa đốt, thi thể hiện. Trong khi đó, đám cán bộ thôn của đại đội Uốn Lỡi đang sống yên, tố cáo, cách chức, loạn cả lên.

“Không vội. Nhà xưởng còn bắt đầu xây mà. Cứ để họ ầm ĩ thêm một thời gian nữa, như mới càng trân trọng công việc vất vả mới .”

Cái kiểu đòi hỏi lợi ích một cách hiển nhiên như đám cán bộ thôn đại đội Uốn Lỡi thực sự khiến ghê tởm. Cô nợ bất kỳ ai.

Ngược , chính cô ban ân huệ cho mảnh đất , mang đến hy vọng cho vô .

Một ngày , một đàn ông trẻ tuổi đưa đến văn phòng của Ninh Yên. “Phương Vĩnh Tiến đến trình diện.”

Ninh Yên quan sát vài lượt. Giữa hai hàng lông mày của đàn ông một nét u uất, nhưng vóc dáng vô cùng cao ráo, thẳng thớm.

“Anh những gì?”

Người đàn ông cần suy nghĩ, đáp ngay: “Lái xe, b.ắ.n súng, trinh sát, đ.á.n.h .”

Ninh Yên khẽ gõ lên mặt bàn: “Hiện tại ba vị trí đang trống. Một là đội vận chuyển, hai là công nhân bình thường ở xưởng thức ăn chăn nuôi, ba là bảo an. Anh chọn cái nào?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-413.html.]

Phương Vĩnh Tiến rõ ràng chút sững sờ. Còn lựa chọn nữa ?

Anh suy nghĩ hai phút đáp: “ chọn vị trí một.”

“Được.” Ninh Yên gọi thư ký đưa ngoài để sắp xếp.

Lớp kỹ thuật mới khai giảng, Ninh Yên nhận lời mời tham gia buổi lễ khai giảng. Khi bục, cô bất ngờ thấy Phương Vĩnh Tiến trong đám đông bên , khỏi nhướng mày, chút ngạc nhiên.

Lớp kỹ thuật do Ninh Hãn Hải phụ trách. Thế nên, Ninh Yên thỉnh thoảng Ninh Hãn Hải nhắc đến cái tên Phương Vĩnh Tiến.

“Thằng nhóc đúng là sinh để nghề . Ngộ tính cao, khả năng thực hành mạnh. Chỉ điều miệng lưỡi vụng, ăn , tính tình cứng nhắc. Cậu nghiệp cấp hai nên cũng hạn chế ít nhiều. Ba bảo học bổ túc văn hóa .”

Ninh Nhị chút tò mò: “Ba, hiếm khi ba khen ai đó nha.”

Ninh Yên ngược ngạc nhiên lắm. Người thể khiến Nghiêm Lẫm đích mở miệng nhờ vả, thể kém cỏi ?

Đương nhiên, lúc cô cũng ngờ rằng Phương Vĩnh Tiến sẽ trở thành trợ thủ đắc lực nhất của trong tương lai.

Chỉ thể , đời khó đoán.

Trên chuyến tàu hỏa đến thủ đô, ngoài gia đình Ninh Hãn Hải, còn cả nhà Ninh Xuân Hoa, ngay cả đứa cháu trai nhỏ cũng mang theo.

Lễ đính hôn của Ninh Yên định lớn, chỉ mời trong nhà ăn một bữa cơm, một nghi thức đơn giản.

Họ kinh động đến những khác, chỉ thăm , nên cũng ai hỏi nhiều.

Chỉ đợi khi về, phát một vòng kẹo mừng là xong.

quá đông, họ chỉ mua bốn vé giường . Đành ưu tiên cho phụ nữ và trẻ con ngủ, còn đàn ông thì ghế cứng.

Trương Thục Phương dắt theo cháu, chen chúc ở một giường. Ninh Anh Liên và chị dâu Trình Hải Đường phiên nghỉ ngơi. Ninh Yên và Ninh Miểu cũng phiên ngủ. Dương Liễu thì xót chồng, cứ nhất quyết bắt Ninh Hãn Hải lên giường , còn bà thì ghế cứng, nhưng ông chịu.

Dương Liễu bảo hai con trai qua, nhưng Ninh Nhị và trai đều ngại ngùng, trưởng bối còn đang ghế cứng mà.

Ninh Yên liền lấy một tấm ga trải giường, trải thẳng sàn toa tàu. Buổi tối ngủ đất cũng hai , cứ thế phiên .

Ra ngoài đường thì việc đành tặc lưỡi cho qua.

, một việc thể cho qua .

“Con ăn bánh bao chay.”

Trước khi , Dương Liễu nhiều bánh bao bột mì trắng, để lâu. bữa nào cũng ăn, Ninh Yên ngán đến tận cổ.

“Ngày xưa chỉ Tết mới ăn bánh bao bột mì trắng, chúng mơ cũng ăn. Giờ mấy đứa trẻ các con, thích ăn thế?”

Ninh Yên nhớ lúc cô mới đến đây, gặm một mẩu dưa chuột cũng thấy quý giá vô cùng. Giờ thì kén ăn . Chỉ thể , điều kiện sống thực sự lên.

“Thời đại khác .”

Kiếm tiền là để tiêu. , thế hệ của Dương Liễu chịu quá nhiều khổ cực, quanh năm đói kém, nên họ đặc biệt quý trọng đồ ăn, cũng nỡ tiêu tiền.

“Khác chỗ nào? Chẳng đều là ? Kể cả kiếm chút tiền cũng nên tiêu xài hoang phí, tiết kiệm mà của hồi môn.”

Ninh Yên thích những lời . Cô cột tóc lên: “Miểu Miểu, , chúng ngoài dạo.”

“Dạ !” Ninh Miểu lập tức nhét cái bánh bao c.ắ.n dở tay , vội vàng chạy theo. A, cô bé theo chị cả ăn sung mặc sướng.

Dương Liễu tức đến trợn mắt, nhưng cũng chẳng bọn họ: “Chị dâu, chị xem, hai đứa nhỏ đúng là hiểu chuyện…”

Trương Thục Phương cũng là xót tiền, một đồng bẻ đôi. Trước khi bà cũng nhiều đồ khô. bà sẽ bao giờ chỉ tay năm ngón thói quen sinh hoạt của khác. “Em dâu , nếu chúng nó mà hiểu chuyện, thì đời chắc chẳng còn ai hiểu chuyện nữa . Em cũng bớt lo , Tiểu Yên nó chừng mực mà.”

Dương Liễu khẽ thở dài. Bà luôn cảm giác con cái lớn , đứa nào cũng đủ lông đủ cánh, quản nữa. “Làm thì lo cho ? Nhà họ Nghiêm gia đình bình thường, nhà họ Ninh chúng xem như trèo cao. Chỉ thể cho thêm nhiều đồ cưới, để chống lưng cho Tiểu Yên.”

là xuất phát từ tấm lòng của một , nhưng tầm thực sự cao.

Ninh Anh Liên là sùng bái Ninh Yên nhất, nhịn một câu: “Thím ơi, Tiểu Yên xuất sắc như , ai trèo cao ai còn . Dù thì cháu thấy Nghiêm Lẫm vui, nhà họ Nghiêm cũng vui, chỉ chú là vui lắm thôi.”

Trên đời đúng là nhiều quy tắc ngầm, dùng để trói buộc bình thường.

, chỉ cần thực lực đủ mạnh, thì thể phá vỡ quy tắc. Ví dụ như Ninh Yên.

đó, Tổng Giám đốc Ninh đủ ưu tú để vượt qua rào cản giai cấp. Thím cũng đừng lúc nào cũng cảm thấy bằng .”

Những lời Ninh Yên , mà thì cô cũng để tâm.

Cô dắt Ninh Miểu đến toa ăn, gọi hai suất cơm hộp, ăn ngon lành.

Ninh Miểu ăn miệng đầy dầu mỡ, ăn uống no nê, đột nhiên hỏi: “Chị cả, chị sợ ?”

“Sợ cái gì?” Ninh Yên kỳ quặc hỏi .

Vẻ mặt Ninh Miểu đầy lo lắng: “Mâu thuẫn chồng nàng dâu nè, gia tộc lớn xa lánh nè…”

Ninh Yên mà khóe miệng co giật: “Dừng! Dạo em mấy cuốn sách vớ vẩn gì thế? Chị thấy á, vẫn là em rảnh quá . Phải thêm một môn học nữa mới .”

Ninh Miểu: …

“Chị cả, em sai , tha cho em!”

Cô bé sai . Chị cả của cô bé đúng là một đại ma vương!

Ninh Yên lườm cô bé một cái, gọi nhân viên phục vụ, đặt thêm một hộp bánh bao thịt nóng hổi. “Đi thôi, mang về cho ba.”

Ninh Miểu tự nhiên nhận lấy hộp cơm: “Không mang cho ạ?”

“Thôi bỏ , mắng là lãng phí đấy.” Sự khác biệt giữa Ninh Yên và Dương Liễu lớn như Thái Bình Dương, hai thể chuyện hợp . , chỉ cần vấn đề về nguyên tắc, cô đều quá so đo.

Dương Liễu tiết kiệm, thì cô tự ngoài ăn. Cô tiền, kinh tế độc lập, gì to tát .

Ninh Miểu liền đổi ý ngay: “Vậy lời chị cả.”

Cô bé quen , việc đều theo chị cả.

Cuối cùng cũng đến thủ đô. Cả đoàn chen chúc xuống tàu. Ninh Hãn Hải giữa đám đông, nhà ga quen thuộc, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Không ngờ cuối đời ông trở về nơi .

“Hãn Hải?” Một giọng kinh ngạc vang lên: “Ninh Hãn Hải!”

Ninh Hãn Hải theo hướng giọng , sững . Trùng hợp ?

 

 

 

Loading...