Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 404

Cập nhật lúc: 2025-11-16 15:11:39
Lượt xem: 109

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Tại nhà họ Ninh, Vương Thải Hoàng nước mắt lưng tròng, níu lấy cánh tay Dương Liễu: “Cô Ba ơi, cuối cùng cũng tìm ! Cô Bảo Thành nhớ cô nhiều thế nào . Bố chồng khi mất vẫn luôn canh cánh chuyện của cô, dặn cả nhà tìm bằng cô.”

năng vô cùng chân thành: “May quá , cuối cùng cũng thể an ủi bố suối vàng, để họ an lòng.”

Đầu óc Dương Liễu trống rỗng. Người phụ nữ xa lạ đến nhận , bà là chị Ba của cô , là chị bên chồng cô .

Hơn nữa, bà còn mấy chị em gái, và bao năm qua họ vẫn luôn tìm kiếm bà, bao giờ ngừng .

Thư Sách

Vương Thải Hoàng than , cảm xúc vô cùng kích động: “Chị Ba, em lừa cô , chị thật sự là con gái nhà họ Liễu. Ninh Miểu nhà chị với em họ nó trông giống như đúc, đây chính là bằng chứng.”

Lòng Dương Liễu vô cùng xao động, trái tim nóng lên. Bà vốn là một đứa trẻ bỏ rơi, bố nuôi nhặt về. Dù họ bao giờ , nhưng những lời xì xầm bàn tán của hàng xóm bà đều cả, sớm sự thật.

chỉ một tự hỏi, vì bố đẻ cần ? Ở nhà còn những ai? Họ tìm bà ?

“Chị Ba ơi, chị trộm bắt đấy ạ! Bố đến mức suýt mù cả mắt. Đáng tiếc, họ đợi đến ngày gặp đứa con gái thất lạc nhiều năm.”

Nước mắt nàng cứ lã chã tuôn rơi, khiến Dương Liễu lòng rối như tơ vò, bất giác về phía chồng : “Hãn Hải.”

Người đàn ông mới là chỗ dựa tinh thần của bà, hễ gặp chuyện là bà theo bản năng cầu cứu ông.

Trong nhà lúc chỉ hai vợ chồng và con trai thứ tư, mấy đứa khác chịu ở yên trong nhà, đều chạy ngoài chơi cả .

Vương Thải Hoàng cũng vô thức sang. Phải công nhận rằng, Ninh Hãn Hải tướng mạo , trầm như núi, nét nho nhã của tri thức, khí chất vô cùng , khiến thể thêm vài .

Mấy đứa con nhà họ Ninh đều xinh xắn, đủ thấy bố cũng hề kém cạnh.

Ninh Hãn Hải gặp qua quá nhiều và quá nhiều chuyện. Dù phụ nữ lóc thương tâm, nhưng vẫn cho cảm giác thoải mái.

“Hơi kỳ lạ. Sao là cô đến? Nhà họ Liễu còn ai ?”

Vương Thải Hoàng lấy khăn tay chấm nước mắt: “Chồng em Tết cũng , còn cô Út trong nhà là phó đoàn văn công, Tết nhất càng bận rộn. Cho nên, tin chị về, họ thể phân liền cử em qua . Chị Ba, chị xem tấm ảnh .”

Dương Liễu ghé qua xem, khỏi sững sờ: “Đây là…”

Vương Thải Hoàng trìu mến cô bé trong ảnh: “Là con gái của cô Út, tên Đường Mẫn Nhi ạ.”

Dương Liễu càng càng kinh ngạc: “Hãn Hải, ông xem, trông y hệt Miểu Miểu nhà .”

Nhìn thấy tấm ảnh , bà tin đến bảy, tám phần. Dù giống đến mức , chắc chắn lý do.

Tâm tư của bà lập tức xao động, những suy nghĩ đè nén bao năm trỗi dậy. Bà... gặp !

Họ hề vứt bỏ bà, thì bà cũng lý do gì để trách họ.

Ninh Hãn Hải vẫn giữ thái độ dè dặt: “Chuyện nhận cẩn trọng. Chỉ một tấm ảnh lên điều gì. Chờ lúc rảnh rỗi, những liên quan nên chuyện rõ ràng.”

Không thể chỉ vài lời từ một phụ nữ trẻ xa lạ, còn trong cuộc.

“Vâng ạ. mà... nhất đừng để Ninh Yên xen . Con bé...” Vương Thải Hoàng ngập ngừng, vẻ mặt chút khó xử.

“Con bé ?” Dương Liễu quan tâm hỏi.

Vương Thải Hoàng lộ vẻ oán hận: “Ninh Yên bây giờ là Tổng Giám đốc tập đoàn Cần Phong , coi thường đám họ hàng nghèo chúng , chuyện khó . Haiz, ai bảo chúng bản lĩnh cơ chứ.”

Lời , khí lập tức đổi. Ninh Hãn Hải híp mắt , bắt đầu đề phòng phụ nữ .

Ninh Yên là thế nào, ông là rõ nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-404.html.]

Lúc khi ông gặp nạn, chính Ninh Yên quản ngàn dặm xa xôi tìm đến, vì ông mà tháo gỡ khó khăn, giành lấy một con đường sống.

Rõ ràng, ông từng nuôi nấng con bé, thậm chí từng gặp mặt, nó thể mặc kệ ông, ai thể trách .

Cũng chính con bé một tay gánh vác trách nhiệm dạy dỗ các em, gánh vác cả gia đình .

Một cô gái trọng tình trọng nghĩa, trách nhiệm như , qua miệng phụ nữ trở thành kẻ ?

Ninh Yên chắc chắn sai, sai chỉ thể là phụ nữ .

Ông mà, Tết nhất tự dưng chạy tới, chắc chắn là ý đồ.

Dương Liễu cau mày: “Tiểu Yên như .”

Đến họ hàng nhà họ Ninh ở nông thôn con bé còn hề chê bai, mà đây họ cũng nghèo .

“Con bé đó ngay cả bí thư xã còn dám chèn ép, chuyện gì mà nó dám chứ?” Vương Thải Hoàng còn tỏ vẻ tủi : “Cô Út nhà em từng đến nhận , nhưng Ninh Yên đuổi thẳng ngoài, chút nể mặt, bẽ mặt vô cùng. Cô đấy thôi, cô Út gả cho thủ trưởng, phận tầm thường, từng ai dám sỉ nhục cô như . Em nghĩ thôi cũng thấy bất bình cho cô .”

Nàng tức giận đến đỏ mặt, sức bênh vực cô Út.

, dù đối xử như , cô Út cũng oán thán một câu. Đơn giản vì cô hứa lúc chồng lâm chung là tìm bằng cô Ba về. Cô Út là trọng tình nghĩa nhất mà con từng thấy. Người nhà họ Liễu ai cũng trọng tình trọng nghĩa.”

Dương Liễu trong lòng rối bời, phân biệt thật giả.

Ninh Hãn Hải cau mày hỏi một câu: “ điểm rõ. Lúc thì cô là họ hàng nghèo, lúc bảo gả cho thủ trưởng, phận tầm thường. Rốt cuộc câu nào mới là thật?”

Vương Thải Hoàng: …

Nàng nhất thời lỡ lời, hớ, giờ ?

“Cô Út là cô Út, còn vợ chồng em chỉ là bình thường, giống .”

Lời tạm thời cũng coi như chữa cháy , nhưng khiến Dương Liễu và Ninh Hãn Hải thấy gì đó đúng.

Ninh Yên bước một chân cửa, ánh mắt đầu tiên liền thấy cái bụng nhô lên của Vương Thải Hoàng, cô lạnh lùng lên tiếng: “Ồ, Tết nhất cửa nhà chồng nên chạy đến nhà loạn ? Vương Thải Hoàng, cô cũng cách ' ' ghê nhỉ.”

thẳng, chút nể nang.

Vương Thải Hoàng sớm đắc tội c.h.ế.t với cô, mà cô cũng chẳng rộng lượng gì.

Tết nhất chạy đến nhà cô gây sự, điều chạm giới hạn của cô.

Vương Thải Hoàng tức sôi máu, nhưng thấy Dương Liễu, nàng bèn cố nhịn xuống: “Ninh Yên, tao tao nghèo, mày vẫn luôn coi thường tao, nhưng tao là mợ mày, điểm mày thể chối cãi…”

Ninh Yên thong thả xuống, lấy một đĩa hoa quả bàn , bóc một viên kẹo cam.

“Đã m.a.n.g t.h.a.i mà vẫn còn tơ tưởng đàn ông chủ ? thực sự thấy thương cho Liễu Bảo Thành. Anh coi cô như bà hoàng mà cung phụng, còn cô thì ngày nào cũng bận rộn cắm sừng .”

Dương Liễu ngây , đây là chuyện gì nữa? Hình như uẩn khúc gì đó? Nghe vẻ chuyện gì.

Vương Thải Hoàng khi đến nghĩ kịch bản, nhưng ngờ Ninh Yên đáo để như , tức đến run cả : “Ninh Yên, mày bậy!”

“Cô Ba xem kìa, nó đấy, cái loại lý lẽ, tùy tiện chụp mũ cho khác. Em sống nổi nữa.”

 

 

 

 

 

 

Loading...