Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 400
Cập nhật lúc: 2025-11-16 06:49:20
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/20nf1vwEIg
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ninh Yên chớp chớp mắt, vô cùng vô tội: “ mà, em đưa về .”
Hay thật, động tác mới nhanh , đúng là tiền trảm hậu tấu.
Hiệu trưởng tức đến méo miệng: “Vậy thì đưa về đây!”
“Thế thì , em cũng cần thể diện chứ.” Ninh Yên hất cằm. Cô đưa chính là để đề phòng ông hối hận. “Đối với em, thể diện còn to hơn trời. Ai dám em mất mặt, em sẽ liều mạng với kẻ đó.”
Hiệu trưởng: … Thể diện đáng mấy đồng tiền chứ?
Ông cố sống cố c.h.ế.t nén cơn giận xuống, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Đồng chí Ninh Yên, thành phần của họ vấn đề, sẽ liên lụy đến cô. là vì cho cô, mong cô thể hiểu.”
Ông tha thiết, Ninh Yên cũng vẻ mặt cảm động.
“Hiệu trưởng, thầy đúng là quá! Cho nên em mới giúp thầy một việc lớn, mang hai kẻ thành phần , sẽ liên lụy đến thầy , giúp thầy trừ mối họa về .” Ninh Yên khi tay nghĩ kỹ đường lui, lúc miệng đầy chính nghĩa: “Thầy cần cảm ơn em, đây là em báo đáp thầy.”
Cô thật lòng, đôi mắt sáng long lanh.
Hiệu trưởng thiếu chút nữa nước miếng của chính cho nghẹn c.h.ế.t. Cái logic cảm động ghê.
cô thể tự cho logic của trở nên hợp lý, khiến ông phản bác thế nào đây?
“Được , cứ vui vẻ quyết định . Thầy mau đưa hồ sơ cho em.” Ninh Yên chìa tay đòi: “Em còn đến nhà thị trưởng Dương nữa.”
Hiệu trưởng cau mày: “Đến đó gì?”
“Ăn chực ạ.” Ninh Yên tự nhiên, như thể đây là chuyện thường ngày.
Sắc mặt hiệu trưởng đổi liên tục, suy nghĩ hồi lâu: “ tạm thời thể đưa hồ sơ cho cô, cần xin chỉ thị của cấp .”
Ninh Yên vẻ mặt thản nhiên: “Được thôi, thầy cứ xin chỉ thị , từ từ mà . Người sốt ruột là em.”
Thịt rơi miệng thể nhè ? Đã đến địa bàn của cô, dù là Trời đến cũng vô dụng.
Bỏ một câu đầy ẩn ý, cô ung dung rời , để vị hiệu trưởng với sắc mặt đổi thất thường.
Ninh Yên đến nhà ông Dương, mà là đến nhà Dương Bội Bội. Hôm nay là sinh nhật con gái Dương Bội Bội, Ninh Yên chuẩn cho cô bé một món quà là một đôi kẹp tóc ngọc trai.
Cô bé vui sướng vô cùng, ôm Ninh Yên nũng nịu gọi “dì”.
Không vì , Ninh Yên duyên với trẻ con. Bất kể là cô bé Tây cô bé Ta, đều thích cô.
Ninh Yên còn lấy một cái bánh kem nhỏ: “Nhân Nhân, sinh nhật vui vẻ nhé. Chúc con luôn hoạt bát, vui vẻ, mạnh khỏe.”
Phí Nhân Nhân với cô thật ngọt ngào, trong mắt là sùng bái: “Con cảm ơn dì Ninh, Nhân Nhân yêu dì lắm ạ.”
Trong lòng cô bé, ông ngoại là lợi hại nhất, dì Ninh lợi hại thứ hai. Hỏi tại ư? Cô bé từng đến tập đoàn Cần Phong, nhiều nhà máy như , nhiều công nhân như đều do dì Ninh quản lý.
Suy nghĩ của trẻ con chính là đơn giản như .
Người nhà họ Phí đều mặt, bao gồm cả ba của Nhân Nhân là Phí Du.
Bà Phí ( chồng Dương Bội Bội) vốn dĩ mang theo hai đứa con (chú và cô của Nhân Nhân) về, là mừng sinh nhật cháu gái, nhưng thực là vơ vét lợi lộc, đưa chúng nó lên thành phố.
thấy Ninh Yên, bà lập tức co rúm một góc, đến rắm cũng dám thả.
Dương Bội Bội thấy , khóe miệng giật giật. Hay lắm, đúng là vỏ quýt dày móng tay nhọn. Cũng đúng, Ninh Yên .
Chỉ thể , nhà họ Phí chuyên bắt nạt kẻ yếu.
Cô mở hộp bánh kem nhỏ, chia cho ăn, mỗi vài miếng.
Cô Phí (em chồng Dương Bội Bội) nếm thử bánh kem kinh ngạc vô cùng. Đây là món ngon nhất cô từng ăn. “Keo kiệt thật, tặng món quà nhỏ xíu thế ? Chẳng bõ dính kẽ răng.”
Ninh Yên nhướng mày: “Cô đang đấy ? Nói to lên xem nào.”
Ánh mắt cô lạnh lùng. Cô Phí cảm thấy như Ninh Yên sẵn sàng xông đ.á.n.h bất cứ lúc nào, liền sợ hãi cúi đầu: “ gì .”
Hôm nay là ngày vui, Ninh Yên cũng lười chấp nhặt với cô . Cô xoa đầu Nhân Nhân, xoa đầu bé Khang Nhạc .
Hai đứa trẻ miệng dính đầy bơ, mắt sáng rực: “Ngon quá dì Ninh ơi.”
Quan hệ của Ninh Yên và Dương Bội Bội ngày càng , qua nhiều, nên cô cũng yêu luôn cả hai đứa trẻ . “Đây là bánh sinh nhật, đến sinh nhật các con, dì cho các con ăn.”
“Cảm ơn dì Ninh ạ.” Khang Nhạc thấy cũng phần, liền tít cả mắt.
Cậu bé đặc biệt thích dì Ninh, xinh , mang đồ ăn ngon mới lạ.
Dương Bội Bội ngày thường cũng ăn ít bánh kem, nhưng là loại bánh khô, để lâu cứng.
cái bánh giống , đặc biệt tươi ngon: “Là tự tay ? Ngày thường bận rộn như mà còn tốn tâm sức thế.”
Ninh Yên mỉm : “Tớ chỉ phụ một tay thôi, em gái tớ là bếp chính. Bất kể là điểm tâm kiểu Trung kiểu Tây, nó đều giỏi. Cậu ăn thì cứ đến nhà tớ.”
Dương Bội Bội mắt sáng rực: “Thật ? Tớ nhất định sẽ đến.”
Phí Du (chồng Dương Bội Bội) là đầu tiên gặp Ninh Yên trong truyền thuyết. Trong miệng và em gái , cô là một phụ nữ hư hỏng, bá đạo, lý lẽ.
Trong miệng con gái , cô là dì siêu , siêu lợi hại.
Trong miệng vợ , cô là một thiên tài thông minh tuyệt đỉnh, tài năng xuất chúng.
dù là kiểu nào, đây cũng là thể đắc tội.
Cô chỉ là Tổng giám đốc tập đoàn Cần Phong, mà còn bố vợ coi trọng, liên tục lên báo, tầm ảnh hưởng xã hội nhất định.
“Đồng chí Ninh Yên, cô thể đến là vinh hạnh cho nhà chúng .”
Bà Phí nhịn liếc xéo, nhưng bà dám gì.
Ninh Yên lướt mắt một vòng nhà họ Phí. Ánh mắt cô đến , đều bất giác co rúm , lông tơ dựng .
“Nhân Nhân thông minh, bồi dưỡng cho , chừng là một Ninh Yên thứ hai.”
Con gái thì chứ? Vẫn thể trở thành trụ cột của đất nước.
Dương Bội Bội kìm nụ . Đây là lời chúc phúc nhất dành cho con gái cô. “Xin vía lời chúc của . Có một nửa năng lực của , tớ tạ trời đất .”
Có một mục tiêu như ở mắt, thế nào cũng nỗ lực vươn lên.
Ninh Yên ôm lấy hai đứa trẻ: “Nhân Nhân, Khang Nhạc, học hành cho , dùng tri thức để giàu cho bản . Chỉ như mới thể trở nên mạnh mẽ, mới thể tự bước thế gian, mới thể nhiều lựa chọn hơn.”
Khang Nhạc mắt lấp lánh: “Giống như dì ạ?”
Ninh Yên gật đầu: “ . Mạnh mẽ thì sợ hãi, cần sắc mặt của bất kỳ ai. Ai dám bắt nạt , cứ đ.á.n.h trả thẳng tay. Các con trở thành như dì ?”
“Muốn ạ!” Hai đứa trẻ đồng thanh. Ai mà hướng tới kẻ mạnh chứ?
“Vậy dì sẽ luôn dõi theo các con.”
Người nhà họ Phí cảm thấy cô đang dạy hư trẻ con, nhưng… thôi kệ, thì .
Ninh Yên ở lâu, đồng hồ: “ còn việc, .”
Dương Bội Bội ngẩn : “Ở ăn tối chứ, dì giúp việc chuẩn xong cả .”
Ninh Yên dậy: “Lần nhé. Dạo tớ bận cuồng, còn nhiều việc chờ tớ về xử lý.”
Dương Bội Bội giữ , đành lấy ít hoa quả và điểm tâm cho cô.
Ninh Yên , nhà họ Phí đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Bà cô cuối cùng cũng .
Cô Phí cuối cùng cũng dám mở miệng: “Có cứ thích màu, còn tưởng bận hơn cả lãnh đạo quốc gia.”
Nhân Nhân mở to đôi mắt tò mò hỏi: “Cô út đang dì Ninh ạ? Lần gặp cháu sẽ cho dì .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-400.html.]
Đừng cô bé còn nhỏ, thật thông minh lắm. Ai thích cô bé, ai đối xử với cô bé, cô bé đều rõ.
Dì Ninh , đối với những thích , cứ lờ họ , cho danh sách đen. Mình tiền mà ai cũng thích? Không thích , chỉ thể chứng tỏ đối phương mắt .
Đi so đo với mắt thì chỉ khiến trông thật ngốc nghếch.
Ừm, cả chú và cô út đều ngốc nghếch.
Cô Phí: …
Khang Nhạc đảo mắt: “Sao thể? Cô Phí sợ dì Ninh mà. Dì Ninh ở đây, cô dám gì , run cầm cập.”
Mấy đứa con nít thật đáng ghét, sự thật thế!
lúc , giúp việc nhà họ Dương đang việc trong bếp. Ai dám trút giận lên đứa trẻ chứ? Đành ngậm bồ hòn ngọt.
Bên , Ninh Yên đạp lên ráng chiều trở về.
Cô về nhà mà vội vã chạy đến khu nhà dành cho giáo sư.
Ba gia đình mới đến, mỗi nhà sắp xếp một căn nhà lầu nhỏ, đang bận rộn thu dọn đồ đạc. Ninh Nhị dẫn theo các em đến giúp đỡ, tiện thể giới thiệu tình hình bên .
Đây là việc quen thuộc của mấy đứa trẻ nhà họ Ninh, thành thạo.
Ba vị giáo sư đều lắng cẩn thận, thỉnh thoảng đặt câu hỏi.
Ninh Tứ đầu phát hiện Ninh Yên ở cửa, vui vẻ chạy đón: “Chị cả, chị về . Chị mệt ? Có đói ?”
“Em sô-cô-la, chị cả ăn lót .”
“Chị cả, chị đừng cử động, để tụi em .”
Ba chị em nhà họ Ninh vây quanh Ninh Yên, tíu tít ngừng.
Ninh Yên mỉm : “Tối nay liên hoan ở bên , đón gió tẩy trần cho các thầy mới đến. Mời cả các thầy cô khác đến nữa. Ra nhà ăn đặt mấy món ngon, một tiếng nữa tập trung đông đủ ở đây.”
Người quá đông, nấu cơm phiền, thời tiết ăn lẩu quá nóng.
“Vâng ạ.” Ninh Nhị rành rẽ, một một món, đếm đầu là đặt bao nhiêu món.
Ninh Tứ kéo kéo áo Ninh Yên, mắt long lanh cô: “Tối nay đồ nướng BBQ chị?”
Ninh Miểu cũng kéo tay cô, ánh mắt tương tự đầy khao khát.
Người trẻ tuổi đúng là thích ăn đồ nướng.
Ninh Yên liếc mắt là thấu tâm tư của chúng: “Là các em ăn chứ gì?”
“Hi hi.”
Ninh Yên thường xuyên mời các thầy cô ăn cơm để thắt chặt tình cảm, đây là chuyện thường lệ. “Hai, em xem nguyên liệu . Nếu thì BBQ, ghi sổ của chị.”
“Vâng.”
Đuổi hai em , Ninh Miểu vểnh tai ngóng ngoài, chờ Kim Tích Như (cô giáo) và những khác tan về.
Ninh Yên về phía ba vị giáo sư, họ đều vẻ căng thẳng. Đột ngột đổi một môi trường xa lạ, cũng sẽ thế nào.
Ninh Yên cũng nhiều lời an ủi, nhiều vô ích, thời gian sẽ chứng minh tất cả.
“Theo thông lệ, mỗi thầy sẽ một khoản phí an gia (hỗ trợ định cuộc sống), một trăm tệ. Các thầy báo cáo lên cho em, em sẽ duyệt ngay.”
Nhà họ nghèo rớt mồng tơi, lúc đến chỉ mang theo quần áo và đồ dùng sinh hoạt cá nhân.
Thầy Tôn bất ngờ: “Còn cả phí an gia ?”
Căn nhà lầu gian lớn, đủ cho cả nhà họ ở, còn trang đồ đạc đơn giản. Những gì Ninh Yên đều thực hiện. Có vẻ như họ thể tin tưởng cô.
Thư Sách
Ngụy Bạch gắt gao ôm cô cháu gái nhỏ, sắc mặt vẫn tệ.
Tề Lỗ trẻ hơn Ngụy Bạch, nhưng tóc cũng bạc nhiều, đôi mắt đầy vẻ phong sương. Ông cũng đang ôm một đứa trẻ, miệng mím chặt, chỉ im lặng.
“ .” Ninh Yên khẽ gật đầu: “Bên Hợp tác xã Cung tiêu, các thầy thiếu gì thì cứ đó mua. Cần giúp đỡ thì tìm Ninh Nhị, là em trai em, nó phụ trách mảng .”
“Bây giờ yêu cầu gì, thể thẳng với em.”
Ngụy Bạch, nãy giờ vẫn im lặng, ngập ngừng hồi lâu mới ấp úng : “Có thể… cho chúng mấy củ khoai lang ?”
Mặt ông đỏ bừng lên.
Ninh Yên: …
Đây là đói lả ? Là cô sơ suất.
“Miểu Miểu, em nhà ăn xem gì ăn ? Lấy nhiều một chút.”
“Vâng.”
Ninh Miểu nhanh , tay xách một cái túi lớn. Mở xem, bên trong là bánh bao trắng trẻo, mập mạp, vẫn còn bốc khói nóng hổi.
Mọi đều nhúc nhích. Hai đứa trẻ bánh bao mà thèm chảy nước miếng, nhưng dám cử động.
Mặt Ngụy Bạch càng đỏ hơn: “Khoai lang là .”
Ông ăn , nhưng cháu gái ông đói chịu nổi, lả trong lòng ông. Lúc nãy say xe, con bé ói mật xanh mật vàng, chỉ phun nước trong.
Lòng Ninh Yên trĩu xuống. Cô lấy hai cái bánh bao đưa cho bọn trẻ. Lũ trẻ cuối cùng thắng nổi sự khát khao, nhận lấy ngấu nghiến từng miếng, chúng nó đói lả .
“Ở tập đoàn Cần Phong công nhân nào đói. Phàm là công nhân của , trách nhiệm bảo vệ họ. Đây là lời hứa của .”
Cô dõng dạc, nhưng rơi lệ.
Thân thể Ngụy Bạch run lên nhè nhẹ, hốc mắt dần dần phiếm hồng.
Tề Lỗ, nãy giờ vẫn cảm xúc, ngơ ngác Ninh Yên. Còn thầy Tôn là đa cảm nhất, nước mắt lăn dài.
Những ngày tháng khổ cực của họ cuối cùng cũng thể kết thúc ? Phải ?
Ninh Yên vờ như thấy, đưa bánh bao cho từng : “Mọi ăn , bữa em mời, đừng khách khí.”
Đứa bé gầy gò trong lòng Ngụy Bạch kinh hỉ kêu lên: “Ông ơi, thịt! Thịt!”
Một cái bánh bao nhân thịt cô bé vui hỏng, mặt mày rạng rỡ. Thịt ngon quá!
Ninh Yên cần nghĩ cũng đây họ sống những ngày tháng thế nào: “Ăn nhiều một chút, mau lớn nhé.”
Đứa bé bỗng nhiên chằm chằm cô: “Chị ơi, chị là tiên nữ ạ?” Vừa xinh lương thiện.
Ninh Yên: …
Cái bảo cô trả lời đây?
Cô sờ sờ mặt , tự tin gật đầu: “Ừm, là tiểu tiên nữ xinh nhất trần gian.”
Không cô nổ, mà trẻ con đều thấy cô là tiên nữ, đều thích bám lấy cô.
Giờ khắc , cô bỗng nhiên giải mã lý do duyên với trẻ con: vì !
“Phụt!” Ninh Miểu nhịn . Bà chị cả tự luyến cũng chút đáng yêu.
Đứa bé chớp chớp mắt: “Ở cùng với tiểu tiên nữ là mỗi ngày đều bánh bao thịt ăn ạ?”
“ . Còn thịt kho tàu, thịt nướng, thịt viên tứ hỷ, cá kho, trứng xào, khoai tây hầm gà…”
Cô cứ kể tên một món ăn, mắt đứa bé càng sáng lên.
Quả nhiên, tối hôm đó, những món ăn cô bé đều nếm thử, ăn miệng dính đầy mỡ, bụng no căng, ngay cả lúc ngủ cũng mỉm .
Hạnh phúc quá !