Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 399
Cập nhật lúc: 2025-11-16 06:41:44
Lượt xem: 142
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Da đầu hiệu trưởng tê rần, đầu óc ông xoay chuyển nhanh như chong chóng. Cân nhắc lợi hại xong, ông nhanh chóng quyết định: “Lý Đại Quân, liên tiếp vi phạm kỷ luật, bắt nạt bạn học. Nay quyết định cho một hình thức… xử lý kỷ luật…”
Thật , Lý Đại Quân kết bè kết phái, bài xích khác, bắt nạt cả thầy lẫn trò, chính là một kẻ cầm đầu trong trường, cũng từng khiếu nại.
ban giám hiệu nào cũng ôm tư tưởng "thêm một chuyện bằng bớt một chuyện", cứ giả vờ như , càng cho gã thêm kiêu ngạo.
Đi đêm lắm ngày gặp ma, thì gã đụng tấm thép .
Ninh Yên nhướng mày. Vẫn còn chừa đường sống , trực tiếp đuổi học ? Vị hiệu trưởng cũng thú vị thật.
Lý Đại Quân như sét đ.á.n.h ngang tai, cả như nổ tung. Hồ sơ mà vết nhơ thế , mà thăng tiến?
Vốn dĩ con đường sắp xếp cả , chỉ cần lấy bằng nghiệp là thể trực tiếp thăng một bậc.
“Hiệu trưởng, như công bằng! chẳng gì cả, là con tiện nhân hại …”
Ninh Yên khẩy, đổ thêm dầu lửa: “Hiệu trưởng, xem hận cả thầy kìa. Thầy ánh mắt đầy sát khí , thầy cẩn thận đấy, tối đừng đường, chừng ‘chém’…”
Lý Đại Quân cáu tiết: “Mày câm miệng cho tao!”
Ninh Yên mấp máy môi, khẩu hình hai chữ: “Phế-vật.”
Hành động như đổ thêm dầu lửa, chọc giận Lý Đại Quân. Gã phẫn nộ xông tới, tóm Ninh Yên từ lưng hiệu trưởng để dạy dỗ một trận.
Ninh Yên hình linh hoạt, né nhanh, còn mặt quỷ cố ý khiêu khích gã.
Lý Đại Quân càng thêm kích động, bất chấp tất cả lao về phía cô. Kết quả, Ninh Yên chỉ nhẹ nhàng lách , cô thế nào mà vị hiệu trưởng bên cạnh gã xô ngã, ngã sõng soài đất.
“Uỵch!” một tiếng. Cả lớp lập tức im phăng phắc, đồng loạt Lý Đại Quân, kẻ xô ngã cả hiệu trưởng.
Ồ, kịch để xem .
Lý Đại Quân mặt mày mờ mịt. Gã chỉ cảm thấy tự dưng chân mềm nhũn, mất thăng bằng. “Hiệu trưởng, thầy ? Em cố ý!”
Có lẽ vì quá sốc, gã phản ứng chậm mất mấy nhịp, vẫn còn đè đất.
Hiệu trưởng đau điếng, giận sôi máu. Ông dùng sức đẩy mạnh gã . Lý Đại Quân phòng , đẩy ngã ngửa , gáy đập xuống đất.
“Lý Đại Quân, đuổi học! Ngay lập tức! Cút ngay khỏi trường cho !”
là d.a.o cắt thịt thì đau. Trước đây ông tay, giờ thì quả báo ập đến chính .
Lý Đại Quân mặc kệ vết thương, vội vàng bò dậy, ngừng van xin: “Hiệu trưởng, em sai , tha cho em . Em đưa thầy bệnh viện, tiền t.h.u.ố.c men em chịu.”
“Cút ngoài!” Sắc mặt hiệu trưởng xanh mét, ông gọi bảo an đến, lôi thẳng Lý Đại Quân .
Ninh Yên tủm tỉm vẫy tay chào Lý Đại Quân: “Anh thong thả nhé.”
C.h.ế.t tiệt! Cái giọng rõ ràng là dùng để tiễn c.h.ế.t mà! Lý Đại Quân tức đến méo cả miệng, nhưng thể gì Ninh Yên.
Thấy cô hung hãn như , các sinh viên khác đều ngậm chặt miệng, run lẩy bẩy, một ai dám .
Trong phòng hiệu trưởng, y tế học đường cẩn thận xử lý vết thương cho ông, dặn dò vài điều mới cẩn thận rời .
Ninh Yên đối diện, gửi lời an ủi chân thành, chúc ông sớm ngày bình phục.
Hiệu trưởng thấy thoải mái chút nào, chỉ tống tiễn cô sớm: “Đồng chí Ninh Yên, hôm nay tiện tiếp đãi cô, là hôm khác cô đến nhé?”
Chuyện của Ninh Yên vẫn xong, cô nỡ : “Chuyến em đến là để xin viện trợ ạ. Em mượn vài vị thầy giáo của trường .”
Vài vị? Hiệu trưởng cạn lời. Cô nhẹ như lông hồng, cứ như là xin một viên kẹo .
“Chuyện e là . Mỗi một giáo viên của trường đều là tài nguyên quý giá, thể cho mượn.”
Lời Ninh Yên bật . Quý giá? Nói miệng thôi. “ mà, lúc nãy em còn thấy thầy Tôn sinh viên bắt nạt, những khác thì đều tỏ vẻ quen .”
Ban giám hiệu thể nào , nhưng mặt ngăn cản, bản việc đó là thiếu trách nhiệm.
Tim hiệu trưởng thót : “Đó chỉ là hiểu lầm thôi.”
“Em tin.” Ninh Yên vẻ “ngây thơ vô tội”, năng ngây ngô thẳng thắn: “Em cần nhiều, chỉ cần ba thôi. Em thích thầy Tôn, thầy cho em thầy .”
Thái độ quá cứng rắn sẽ chỉ dẫn đến phản kháng, lợi cho kế hoạch chiêu mộ của cô, thì mềm mỏng một chút.
Hiệu trưởng sững sờ: “Đồng chí Ninh, giáo viên của trường cho mượn, đây là quy định.”
Ninh Yên cũng cố chấp, năng nhỏ nhẹ: “Vậy thì… chuyển công tác họ sang tập đoàn Cần Phong chúng em. Đổi đơn vị là đúng quy củ . Cứ coi như đây là quà an ủi cho em , hôm nay em sợ hết hồn.”
Cô còn giả bộ ôm ngực, tay thì kẹp tờ giấy giới thiệu mà vẫy vẫy.
Hiệu trưởng: …
Cái vẻ ngây thơ c.h.ế.t tiệt ! Không, lẽ chỉ là giả vờ.
ông hề dò xét tính cách thật của cô.
Ông tờ giấy giới thiệu mà thấy đau cả đầu. Đây rõ ràng là uy hiếp!
Ông đang ở giai đoạn then chốt, cấp đang ý đề bạt, đang trong thời gian quan sát. Hiệu trưởng trường học chỉ là bàn đạp của ông , thể thỏa mãn dã tâm của ông . Đây cũng là lý do ông dính nhiều chuyện.
Với , đấu tranh giai cấp đang là tiếng chủ lưu của xã hội, là lẽ về mặt chính trị.
“Vậy , ba . chỉ chọn giáo viên bình thường thôi, và họ đồng ý, thể ép buộc.” Ông cân nhắc kỹ lưỡng quyết định thỏa hiệp. “Còn nữa, chuyện hôm nay cô với thị trưởng. Không đúng, nhắc đến với bất kỳ ai.”
Ninh Yên chút bất ngờ, ông dễ chuyện hơn cô tưởng. “Không thành vấn đề.”
Bên thỏa thuận xong, Ninh Yên lập tức chạy đến văn phòng của thầy Tôn. Trong phòng chỉ một ông, ông đang ngẩn , suy nghĩ gì.
“Thầy Tôn!”
Thầy Tôn giật nhảy dựng lên, thấy là Ninh Yên mới thở phào: “Đồng chí Ninh Yên, cô việc gì ?”
Cái vẻ “chim sợ cành cong” , thể thấy ngày thường ông sống cũng .
Ninh Yên nhướng mày. Ông nhận ? “Tập đoàn Cần Phong chúng một khu thực nghiệm, đang nghiên cứu các loại cây trồng lai tạo, rau trái mùa, còn nghiên cứu cả phân bón. Thầy đến giúp em ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-399.html.]
Thầy Tôn ấn tượng khá về cô. Tuy cô giả vờ vô tội, nhưng đuổi gã Lý Đại Quân khỏi trường. Hơn nữa, cô là nhân vật lên báo, là hiểu về nông nghiệp, chuyện lý lẽ, thực tế. “Giúp cô?”
“ , đến tập đoàn Cần Phong chúng việc, trực tiếp quyền quản lý của em. Công việc chính là nghiên cứu cây nông nghiệp, việc phụ là dạy học, một tuần hai buổi tối.” Ninh Yên thẳng thắn: “Với cấp bậc của thầy, lương sẽ là 80 đồng, ở nhà biệt thự liền kề, bốn phòng ngủ hai phòng khách. Ở bên đó tranh đấu, đấu đá nội bộ, chỉ cần việc cho , sẽ một khoản thưởng cuối năm.”
Những điều kiện qua vô cùng hấp dẫn. Lương cao, chỗ ở . thầy Tôn khổ: “Hễ là tranh đấu, đó là chuyện thể tránh khỏi.”
Ninh Yên chiêu mộ , tuy nhát gan nhưng tài thực sự.
“Có cái tâm trí đó chứng tỏ là còn quá rảnh. Công nhân của tập đoàn chúng bận lắm, ngoài công việc chính là học tập, mỗi năm đều kiểm tra đ.á.n.h giá. cho phép cạnh tranh lành mạnh, nhưng cho phép đấu đá nội bộ ác ý. Ai dám chạm giới hạn của , sẽ trừng trị nghiêm khắc.”
Vẻ ngoài của cô trông ôn hòa, nhưng thực chất là một thủ đoạn sắt đá, sát phạt quyết đoán. “Doanh nghiệp thì dáng vẻ của doanh nghiệp, sản xuất mới là cốt lõi.”
Cô đ.ấ.m xoa, cuối cùng cũng cho tập đoàn Cần Phong phát triển theo ý của .
Đấu tranh giai cấp ư? Kiếm tiền thơm ? Thăng chức tăng lương thơm ? Thưởng cuối năm ? Có thời gian mấy chuyện đó, thà thêm sách để tiến bộ còn hơn.
Thầy Tôn động lòng: “Để … suy nghĩ một chút.”
Ninh Yên còn việc nhờ: “Vậy phiền thầy Tôn giới thiệu giúp em hai vị giáo viên nữa, là bản lĩnh, phẩm hạnh .”
Thầy Tôn đột nhiên ngẩng đầu, hai tay nắm chặt, trong mắt lộ rõ vẻ căng thẳng: “Chỉ cần hai điều kiện đó thôi? Không xem xét thành phần ?”
Ninh Yên khẽ gật đầu: “Tập đoàn Cần Phong chúng chỉ cần nhân tài, thành phần quan trọng.”
Thầy Tôn kích động: “Đi, dẫn cô gặp một .”
Ở góc đông bắc của trường một vườn rau, trồng nhiều loại rau củ để cung cấp cho nhà ăn.
“Lão Ngụy! Lão Ngụy!”
Một đàn ông tóc bạc trắng từ chui , mặt đầy nếp nhăn, chỉ thể dùng một chữ để miêu tả: Gầy, đặc biệt gầy.
Ông trông lôi thôi, hai tay dính đầy bùn đất. Khi thấy Ninh Yên, sắc mặt ông biến đổi mấy .
“Sao dẫn tới đây? Mau về , đây nơi nên đến.”
“Đây là viện trưởng học viện nông nghiệp đây của trường , thầy Ngụy. Còn hiện tại…” Thầy Tôn ngập ngừng, giấu vẻ đau xót: “…phụ trách trồng rau.”
“Đây là đồng chí Ninh Yên của tập đoàn Cần Phong, cô đến để tìm .”
Ông giúp vị cựu viện trưởng, chỉ thể hy vọng khác. Tình hình tệ hơn nữa, cũng thể tệ hơn bây giờ.
Ninh Yên thầm thở dài. Phần lớn các chuyên gia, nhân tài đều lụi tàn trong thời kỳ , chỉ một bộ phận nhỏ cầm cự qua .
“Chào thầy, Ngụy viện trưởng.”
“ .” Lão Ngụy vẻ mặt căng thẳng. Ông một phụ trách mười mấy mẫu đất trồng rau, quả thực vất vả, mỗi ngày còn bản kiểm điểm, đó mới là điều thống khổ nhất.
Ninh Yên sâu mắt ông: “Thầy Ngụy, hiệu trưởng của các thầy nhường thầy cho . Bây giờ thầy về thu dọn đồ đạc, mang theo gia đình cùng .”
Lão Ngụy: …
Ông lập tức hoang mang. Một như ông mà cũng thể ? “Cô giấy điều động ?”
Ninh Yên lấy ngay một tờ quyết định điều động trống mặt họ, cầm bút lên hỏi: “Tên đầy đủ của thầy là gì ạ?”
Lão Ngụy ngơ ngác: “Ngụy Bạch.”
Thư Sách
Ninh Yên điền tên Ngụy Bạch chỗ trống, đó đưa tờ quyết định cho ông: “Xong .”
Hai sững sờ. Còn thể thế ?
Ngụy Bạch ngơ ngác con dấu của trường và chữ ký của hiệu trưởng tờ quyết định, cảm thấy thật khó tin.
Như là thể thoát khỏi bể khổ ?
Ninh Yên lôi hai tờ nữa, về phía thầy Tôn: “Tên của thầy ạ?”
Thầy Tôn vẻ mặt bàng hoàng: “Tôn Gia Kiệt.”
Ninh Yên cầm bút, nhưng ngay: “Thầy suy nghĩ kỹ ạ? Em tôn trọng quyết định của thầy. Đương nhiên, em đặc biệt hy vọng thầy thể chọn tập đoàn Cần Phong chúng em.”
Tình huống của hai giống . Ngụy Bạch đ.á.n.h ngã, sống ngày nào ngày mai. Không vớt ông , chừng trụ nổi. Còn thầy Tôn vẫn thể giảng dạy.
Giọng cô chân thành, nhưng thầy Tôn thể tin cô. Cô quá giỏi giả vờ, quá diễn kịch.
“Cô thể bảo đảm, khi chúng qua đó sẽ bên ngoài quấy nhiễu ?”
Ninh Yên ông dọa sợ, ánh mắt cô thản nhiên: “Thành viên phòng thí nghiệm của tập đoàn chúng bối cảnh cũng đủ loại, cái gì cũng , nhưng họ đều đang sống .”
Hai , trao đổi ánh mắt. Cũng như bọn họ ?
“Vậy… thôi.” Đánh cược một phen , thua thì đành chịu.
Ninh Yên điền tên Tôn Gia Kiệt quyết định điều động, trong lòng vô cùng vui sướng, chiêu mộ hai nhân tài. “Sẽ thầy thất vọng .”
“Còn một tờ quyết định nữa, hai thầy xem xét cho em một cái tên.”
Hai bàn bạc hồi lâu: “Tề Lỗ. Là phó của đây, bây giờ đang quét dọn nhà vệ sinh.”
Ninh Yên khẽ gật đầu, điền tên Tề Lỗ .
Thấy cô tin tưởng họ như , hai ông cũng thấy an ủi phần nào. Có lẽ, theo cô là một lựa chọn tồi.
“Thầy Tôn, phiền thầy tìm đó đến đây.” Ninh Yên liếc đồng hồ: “À, hai tiếng nữa đủ ạ? Em sắp xếp xe, đưa thẳng về.”
Cô ở đây thêm một khắc nào, đêm dài lắm mộng.
Tinh thần Ngụy Bạch phấn chấn hẳn lên: “Có thể mang theo gia đình ?”
Ông sa cơ, nhà cũng sống .
Ninh Yên đảm bảo: “Có thể ạ. Con cái thể học trường trực thuộc của chúng . Người nhà , thể sắp xếp một công việc thích hợp.”
Ngụy Bạch tạm thời tin lời cô. Là thật giả, lát nữa sẽ ngay.
Tại văn phòng hiệu trưởng, ông những cái tên quyết định điều động, mắt trợn trừng: “Sao cô chọn đúng hai ? Họ ! Tuyệt đối ! là chỉ chọn giáo viên bình thường! Cô rõ ?”
Còn tưởng là thể thương lượng điều kiện để thả , thể chứ?