Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 398

Cập nhật lúc: 2025-11-16 06:37:22
Lượt xem: 123

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Thư Sách

 

Nhờ giấy giới thiệu, Ninh Yên thuận lợi tiến học viện nông nghiệp. Cô tìm lãnh đạo ngay mà dạo một vòng quanh sân trường.

Cô cố ý đến dãy phòng học, nhưng còn kịp đến gần thấy tiếng ồn ào.

Vừa ghé mắt , thầy giáo thì đang giảng bài bục, còn ở , đám sinh viên ai việc nấy, tán gẫu, ngủ gật, ngẩn , ăn vặt, đủ cả.

Đây giống lớp học, chẳng khác gì cái chợ vỡ. Hoàn cảnh đúng là .

Sinh viên ở đây tuổi tác đồng đều, ba bốn mươi, cũng mới mười mấy tuổi, vẻ ngoài và khí chất cũng cách xa một trời một vực.

Đây là những sinh viên tuyển cử , chỉ xem thành phần, xem thành tích.

nhiều học hành tử tế, học thêm kiến thức hữu dụng, nhưng càng nhiều kẻ đến đây cốt chỉ để “mạ vàng” (kiếm cái mác).

Học cái gì quan trọng, quan trọng là tấm bằng .

Thảo nào thầy giáo cũng thể định lớp học.

Ninh Yên lặng lẽ từ cửa , giảng một lát. Thầy giáo dạy cũng khá, nhưng trong môi trường ồn ào , giọng rõ lắm.

Làm giáo viên thời cũng dễ dàng, cô cũng thấy đồng cảm cho họ.

Bỗng nhiên, một sinh viên bật dậy, hét lớn: “Thầy Tôn, rốt cuộc ông đang cái gì ? Nói lí nhí thế ai mà thấy? Coi chừng tố cáo ông đấy.”

Sắc mặt thầy giáo trắng bệch, trông vẻ sợ hãi, cố gắng to hơn.

gã sinh viên vẫn hài lòng: “Ông ăn cơm ? Làm thầy giáo mà hồn, ông thấy hổ khi còn bục giảng ?”

Thái độ với thầy giáo một chút tôn trọng, hò hét lệnh, khiến khó chịu.

Xem đây là cố ý gây sự. Là thù oán, g.i.ế.c gà dọa khỉ để thị uy? Ninh Yên nhíu mày.

Thầy Tôn lúng túng đỏ mặt, nhưng một ai giúp ông một lời công bằng. Có lẽ thấy ông đáng thương, nhưng họ sợ đắc tội với kẻ khác hơn.

Gã sinh viên vẫn buông tha: “Ông câm ?”

Ninh Yên đột ngột bật dậy, một chân đá văng cái ghế, quát lớn: “Câm miệng! Ồn c.h.ế.t! Không còn tưởng đây là cái bãi rác. Không học thì cút ngoài!”

C.h.ế.t tiệt, phiền quá! Cô chỉ yên yên tĩnh tĩnh giảng một buổi thôi mà.

Tất cả ánh mắt đều dồn về phía cô, đồng loạt chằm chằm Ninh Yên.

Gã sinh viên tức giận, nhưng khi thấy dung mạo của Ninh Yên, ánh mắt gã lóe lên, giọng điệu liền mềm mỏng hơn: “Này bạn học nữ, cô đang đấy ?”

Ninh Yên gật đầu: “ , đồ rác rưởi.”

Mọi : …

Mặt gã sinh viên đỏ bừng, hổ tức giận. Gã xông tới mặt Ninh Yên, trừng mắt hung tợn: “Cô giúp lão già mặt? Cô sẽ hậu quả gì ?”

Nói là sinh viên, chứ thực là một gã đàn ông hơn ba mươi tuổi, tướng mạo bặm trợn, vẻ mặt hung dữ.

Ninh Yên dạng dễ dọa: “Nếu học thì trật tự , đừng chướng mắt .”

Ánh mắt gã đàn ông tối sầm , vươn móng vuốt về phía Ninh Yên: “Đây là địa bàn của tao, ai dám chuyện với tao như … Á!”

Gã đàn ông đá văng đất, đ.â.m lật nhào mấy bộ bàn ghế. Cả lớp học vang lên tiếng la hét thất thanh.

Gã vẫn còn ngơ ngác, Chuyện gì xảy ? Mình đang ở ? “Mày dám đá tao? Mày sống nữa ?”

Đến lúc mà gã vẫn còn giương oai diễu võ. Ninh Yên mất kiên nhẫn, giẫm một chân lên đùi của gã.

“Rắc!”

Âm thanh xương cốt gãy vỡ vang lên.

Mọi đồng loạt lùi mấy bước, mặt cắt còn giọt máu.

Gã đàn ông mắt tối sầm , đau đến hít hà liên tục: “Mày…”

Ninh Yên cúi xuống gã, nhướng mày: “Có cần giúp đá gãy luôn chân trái ? là một đồng chí , thích giúp đỡ khác.”

Gã đàn ông: … Đây là ác quỷ từ tới ?

Mọi : … Sợ hãi, run lẩy bẩy!

Ninh Yên chọn một vị trí gần cửa sổ xuống: “Thầy ơi, tiếp tục giảng bài ạ. Lúc nãy thầy đang đến bốn yếu tố của độ phì nhiêu trong đất: nước, nhiệt, khí và phân bón.”

vẻ một học sinh ngoan ngoãn, biểu cảm vô cùng nghiêm túc.

Biểu cảm của thầy giáo vô cùng phức tạp. Ông coi như chuyện gì xảy , hắng giọng một tiếng tiếp tục giảng bài.

Ninh Yên chăm chú. Thầy giáo dạy vẫn , kiểu giảng theo sách giáo khoa, mà giảng kỹ càng.

Cô theo thói quen lấy sổ tay ghi chép: “Thầy ơi, thầy thể cụ thể hơn về phân bón trực tiếp ạ?”

Thầy giáo nào cũng thích học sinh thông minh, chăm chỉ. Vẻ mặt khao khát tri thức của Ninh Yên lay động thầy Tôn.

Tuy vài sinh viên vẫn việc riêng, nhưng vẫn học trò .

“Đại đa phân bón hóa học chính là phân bón trực tiếp, ví dụ như N (Đạm), K (Kali), P (Lân)…”

Ninh Yên tay thoăn thoắt ghi chép, thỉnh thoảng đưa vài câu hỏi.

Những câu hỏi của cô đều thực tế, trình độ. Thầy Tôn cũng kiên nhẫn giảng giải cho cô.

Trong phòng học chỉ còn giọng của hai họ, những khác đều im phăng phắc, chẳng còn tâm trí mà học.

Gã đàn ông đá gãy chân khiêng , Ninh Yên lờ .

“Thầy ơi, một chút về cây trồng lai tạo ạ. Em hứng thú với lúa lai. Thầy thí nghiệm liên quan đến nó ạ?”

Thầy Tôn suy nghĩ: “Đây là kết quả lai tạo giữa dòng bất d.ụ.c đực và dòng phục hồi. Hiện tại, nước thành công tạo bộ ba giống lúa lai, là đột phá đầu tiên thế giới, thể là tiến bộ vượt thời đại…”

Đây là kỹ thuật mới nghiên cứu , mà cô cũng , chứng tỏ cô chú ý đến mảng .

Ninh Yên hài lòng: “Kỹ thuật thể nhân rộng ở chỗ chúng ạ?”

Thầy Tôn khẽ lắc đầu: “Tạm thời vẫn các thí nghiệm tương ứng.”

“Cái thể xin hỗ trợ từ bên ngoài.” Ninh Yên thêm về chủ đề , mà thuận thế chuyển sang đề tài khác: “Còn lúa mì lai thì ạ? Hiện giờ năng suất lúa mì chỉ hơn 100-200 cân/mẫu . Em nhớ Borlaug tạo giống lúa mì lai năng suất cao, thích ứng rộng ở Mexico, giúp sản lượng tăng lên nhiều.”

Thầy Tôn ngờ cô ngay cả chuyện cũng . Nữ sinh đơn giản.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-398.html.]

“Đây là giống lúa mì lùn, thể sinh trưởng trong môi trường lạnh giá mà vẫn cho năng suất cao, thích hợp trồng ở chỗ chúng . giống cần nhiều phân bón. Cá nhân kiến nghị sử dụng phân bón vô cơ, vì nó sẽ phá hủy đất đai.”

Ninh Yên chính là nhắm loại lúa mì lai , nghĩ cách nhập giống về mới . Tự chắc , nhưng mất nhiều năm. Có con đường đơn giản hơn, tại ?

Vấn đề lớn nhất là tin tức trong và ngoài nước thông suốt, giống đời , chỉ cần một cuộc điện thoại là thể tìm nhân vật mấu chốt, liên lạc tiện.

Cái tìm bộ phận ngoại sự , đ.á.n.h dấu .

“Phân bón hữu cơ , thì nuôi nhiều lợn, gà, vịt, gia súc.”

trại lợn, năm nay nuôi nhiều gấp đôi, thể tự cung tự cấp.

Hai thầy trò đang chuyện hăng say, một giọng đột nhiên vang lên: “Như phù hợp với chính sách.”

Sắc mặt thầy giáo biến đổi, chút sợ hãi. Ninh Yên liếc mắt qua, nam sinh viên bất giác run rẩy, nhưng vẫn dũng cảm thẳng cô: “ sai.”

“Cá nhân thể nuôi, nhưng tập thể thể mở trại lợn, trại gà…” Ninh Yên thấy đói, ăn gì đó: “A, bỗng nhiên thèm ăn món gà hầm nấm, bỏ thêm chút ớt xanh, khoai tây, nấm hương hầm. Cắn một miếng là nước sốt. Chậc, ngon .”

Nghe cô miêu tả, đều nhịn mà nuốt nước miếng. Cô gái độc.

lúc , một đám xông , chỉ thẳng Ninh Yên la lớn: “Hiệu trưởng, chính là cô ! Cô gây rối trong trường, vô cớ đ.á.n.h bạn học!”

Chính là gã đàn ông đá gãy chân, tên Lý Đại Quân. Lúc chân gã băng bó, nhưng vẫn thể bình thường, dìu.

Gã mắt long sòng sọc, nghiến răng nghiến lợi, thề đòi món nợ , cho ai mới là đại ca ở đây.

Hiệu trưởng vốn tưởng sẽ thấy một cô gái vai u thịt bắp, ai ngờ là một Ninh Yên mảnh mai xinh , khỏi sinh nghi.

Chỉ bằng cái vẻ yếu ớt mỏng manh mà đòi đá gãy chân một gã đàn ông to con ? Lừa quỷ .

Mấy sinh viên càng ngày càng quá quắt, ngay cả hiệu trưởng như ông mà cũng dám coi như thằng ngốc để lừa gạt.

“Em là sinh viên khoa nào? Tên gì?”

Thái độ của ông ôn hòa. Ninh Yên nhếch môi, nở một nụ ngoan ngoãn đáng yêu: “Chào thầy Lương, em là Ninh Yên ạ. Đây là giấy giới thiệu của em, xin thầy chiếu cố.”

Cô mặc áo sơ mi trắng, váy đen, tóc mái bằng, trông dáng học sinh, kèm theo nụ ngọt ngào, trông hệt như một nữ thần văn nghệ của trường, khiến lập tức cảm tình.

Hiệu trưởng nhận lấy giấy giới thiệu xem thử, ngẩn . Không sinh viên trường ?

Do thị trưởng đích ký giấy giới thiệu, đây là ô dù?

Dù thế nào, ông cũng cẩn thận hết mức: “Chào đồng chí Ninh. Em đến văn phòng tìm ?”

Ninh Yên vẫn giữ vẻ mặt ngoan ngoãn: “Em chỉ xem cuộc sống học đường của thế nào. Em hâm mộ lắm ạ.”

Hiệu trưởng liếc qua chữ ký của thị trưởng, chuyện quá rõ ràng . Thời buổi đại học, chỉ cần quan hệ là .

“Em cũng thể đến trường học mà, cấp cho em một cái thẻ dự thính.”

Ông ban một ân huệ, cô gái rõ ràng là bối cảnh.

Ninh Yên vui mặt: “Thật ạ? Cảm ơn thầy hiệu trưởng.”

Lý Đại Quân tức điên. Hiệu trưởng ý gì? “Cái gì? Cô sinh viên trường ? Vậy ?”

Ninh Yên mở to đôi mắt ngây thơ: “Dùng chân chứ .”

Cả lớp im phăng phắc, khí vô cùng gượng gạo.

Lý Đại Quân cố nén cơn xúc động xông lên tẩn cô một trận, cố ý vẻ đáng thương: “Hiệu trưởng, chính là cô đá gãy chân em.”

Vẻ ngoài của gã vốn hung dữ, giờ giả vờ đáng thương trông càng thêm giả tạo, chút chướng mắt.

Ninh Yên vẻ mặt vô tội, phủ nhận ngay lập tức: “ , , bậy.”

Mọi sững sờ. Cô dám dối chớp mắt?! Bọn họ đều tận mắt thấy mà.

Lý Đại Quân tức đến đau cả ngực: “Vậy chân thương?”

Ninh Yên bộ mặt bó tay hết cách, khẽ lắc đầu: “Anh đường mắt, tự đ.â.m đó thôi.”

thì, cô !

Hiệu trưởng chút do dự tin tưởng Ninh Yên. Cô gái trông dáng học sinh ngoan, còn Lý Đại Quân thì tiếng đồn xa, chuyên bắt nạt khác.

“Lý Đại Quân, quá đáng lắm . Bắt nạt thầy giáo, bắt nạt bạn học đủ , còn bắt nạt cả đồng chí vô tội bên ngoài? Cậu mất hết mặt mũi của trường .”

“Không , hiệu trưởng, thật sự là cô .” Lý Đại Quân thể ngờ ngày hôm nay, ấm ức c.h.ế.t. “A Trần, A Bính, chúng mày đều thấy mà, mau chứng cho tao!”

Đây đều là thành viên trong nhóm của gã, chuyên cùng chơi bời, bắt nạt khác.

lúc , đám bạn của gã đều chút bất an: “Cái …”

Cô gái quá đáng sợ, lúc đá tay tàn nhẫn, mắt cũng chớp một cái.

Ninh Yên lạnh lùng liếc mắt qua, một động tác cứa cổ về phía họ, ánh mắt sắc lẹm.

Đây rõ ràng là uy hiếp!

Đám bạn của gã càng thêm sợ, đều lặng lẽ lùi về , lẫn trong đám đông.

Lý Đại Quân tức đến sắp điên, gào lên: “Hiệu trưởng, cô đang uy h.i.ế.p khác!”

Hiệu trưởng đầu , thấy Ninh Yên đang cúi đầu chăm chú ghi chép. Nghe Lý Đại Quân , cô liền ngẩng lên với vẻ mặt kinh ngạc, như thể đang vu oan trong sạch.

Hiệu trưởng tức giận vỗ một cái tát lên vai Lý Đại Quân: “Nói bậy ngay mặt ? Cậu nổi loạn ?”

Lý Đại Quân tức giận vô cùng, mặt nghẹn đến đỏ bừng: “Là thật mà! A Trần, chúng mày một câu chứ!”

đám bạn của gã đều cúi gằm mặt, giả điếc. Bọn tao thấy gì hết nhé.

Vừa đ.á.n.h giỏi, giả vờ, diễn kịch. Ác ma thế , bọn họ đắc tội nổi.

Hiệu trưởng thấy , cho rằng bọn họ đang chột , nên càng thêm thích Lý Đại Quân.

Ninh Yên mím môi, giọng yếu ớt: “Hiệu trưởng, sinh viên trường hung dữ quá ạ. Còn lý lẽ, vu khống khác. Đây là nề nếp của trường ạ?”

Hiệu trưởng lo cô sẽ mách thị trưởng, vội vàng phủ nhận: “Đương nhiên . Đây là do tư cách cá nhân . Nề nếp của trường .”

Ninh Yên tỏ vẻ nửa tin nửa ngờ, vẫn giữ dáng vẻ yếu ớt, ngây thơ rành sự đời.

lời mang một sự tàn nhẫn ngây thơ: “Tư cách thì đuổi học ạ, đừng để một con sâu rầu nồi canh.”

Mọi : … Vừa tay hủy hoại tiền đồ của khác. Càng đáng sợ hơn.

Lý Đại Quân đột nhiên ngẩng đầu, mắt trợn trừng, hận thể bóp c.h.ế.t cô. Quá độc ác!

“Anh đáng sợ quá.” Ninh Yên run lẩy bẩy, nép lưng hiệu trưởng: “Cháu tìm thị trưởng. Cháu sợ.”

 

Loading...