Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 388

Cập nhật lúc: 2025-11-16 05:29:33
Lượt xem: 131

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Trưởng phòng Giang thầm thở dài. Ninh Yên miệng lưỡi thật sắc bén. Lý lẽ của cô thì như ngụy biện nhưng thể nào bắt bẻ , tìm thấy một kẽ hở nào.

“Được , sẽ cho mang thiết đến đây, nhưng bộ tài liệu.”

Ninh Yên sảng khoái đồng ý: “Không thành vấn đề.”

Trưởng phòng Giang liền gọi mấy cuộc điện thoại ngay mặt cô, sắp xếp cho xong xuôi.

Ninh Yên lúc mới chỉ cái rương trong góc: “Kia, của ông hết đấy, mang , cần trả.”

Trưởng phòng Giang mở rương , quả nhiên là những tài liệu đó. Những khác vội vàng xúm , vội vã lật xem, càng xem càng kích động.

Những nội dung quá hữu ích, cả kiến thức nhập môn cơ bản lẫn kiến thức tiên tiến, chuyên sâu, vượt xa trình độ trong nước.

Mọi như vớ báu vật, xem như si như say, ai nấy đều tiếc buông tay.

Trưởng phòng Giang lật xem qua loa, ông dân chuyên ngành nên hiểu lắm. “Không cần trả thật ?”

, coi như là thành ý của .” Ninh Yên lén tìm xưởng in ấn 20 bộ, trong nhà giữ một bộ, thư viện một bộ, còn đều cất trong kho, kiểu gì cũng lúc dùng đến.

“Các vị, phòng họp xem .”

Mọi ý kiến, cẩn thận ôm sách ngoài.

Trưởng phòng Giang xuống đối diện Ninh Yên, vẻ mặt nghiêm túc: “Về chuyện nước hoa 'Captivating', cấp đồng ý, nhưng cần thảo luận một kế hoạch cụ thể.”

Ninh Yên nghiêm túc suy nghĩ một lát: “Mỗi tháng mười lọ, giao hàng ngày cuối cùng của tháng, tiền trao cháo múc.”

“Chỉ mười lọ thôi ?” Trưởng phòng Giang hài lòng lắm về điểm .

Điểm Ninh Yên nhượng bộ. Cô kiểm soát lượng ở một mức nhất định. Chờ danh tiếng vang xa, cô mới thể tiến hành bước tiếp theo.

còn lo liệu bộ từ bao bì, thiết kế quảng cáo, logo, tên thương hiệu, nỗ lực tạo một nhãn hiệu xa xỉ hàng đầu. Phải cho cảm thấy bỏ tiền xứng đáng. Còn tiếp thị kiểu khan hiếm, tạo cảnh tượng xếp hàng rầm rộ để mua hàng, đưa 'Captivating' lên một tầm cao mới.”

Đây là dã tâm của cô.

một tràng dài về lý niệm kinh doanh và quảng bá: “Những thứ đó đều đốt tiền, là khoản đầu tư bắt buộc ở giai đoạn đầu. Không mấy bước đệm thì thể gầy dựng thương hiệu. Cho nên, ông đừng thấy kiếm lời cắt cổ, chắc thu hồi vốn đầu tư ban đầu .”

Trưởng phòng Giang mà đau cả đầu: “Cô hết , cầm về báo cáo.”

Không chỉ , hai còn bàn bạc từng chi tiết, cố gắng tìm tiếng chung. Gặp ý kiến thống nhất thì tạm thời gác .

Thảo luận cả buổi trời, cuối cùng cũng chốt bộ khung cơ bản.

Thật , Trưởng phòng Giang khâm phục tài năng của Ninh Yên. Tuy phong cách cá nhân kỳ quái, nhưng kết quả mang luôn .

“Bà Smith mất ngủ, là bà với cô ?”

Ông nghi ngờ Ninh Yên sớm giăng bẫy, nhưng bằng chứng.

Ninh Yên khẽ lắc đầu: “Không , chỉ là thấy tinh thần bà , nên đoán thôi.”

Lúc hai cùng spa tinh dầu, thấy Mary cứ vây quanh như , cô đoán phần nào.

“Thương hiệu của bà thế nào ?”

Thư Sách

Trưởng phòng Giang sáng mắt lên: “Doanh . cố ý đến quầy hàng chuyên biệt ở trung tâm thương mại, đông nghẹt, chen chúc xô đẩy.”

Kinh doanh càng , tiền họ chia càng nhiều, đương nhiên là ông vui.

“Vậy thì .” Ninh Yên lấy mấy bản thiết kế từ trong ngăn kéo : “Cầm về .”

Cô đang cống hiến miễn phí, một đồng cũng nhận, cho nên, ai chỉ trích cô ích kỷ là vô lý.

Đây cũng là lý do Trưởng phòng Giang đặc biệt khoan dung với cô.

“Chuyện máy tính, sẽ cố gắng tranh thủ, nhưng dám hứa chắc. Đơn đặt hàng năm nay vẫn như cũ, một ngàn tấn đường trắng, một ngàn tấn xì dầu, thêm một trăm tấn giấm.”

Ninh Yên một câu sai, họ sẽ phụ bạc công.

Đơn hàng lớn tự tìm đến cửa, Ninh Yên vui vẻ nhận lấy: “Cảm ơn.”

Buổi tối, sân nhà họ Ninh bày năm bàn, mỗi bàn là một nồi hầm thập cẩm thật to, bên trong thịt heo, thịt gà, đậu que, khoai tây, miến... bên cạnh là bánh ngô nướng áp chảo.

Những mời đều là họ hàng, bạn bè thiết. Tuy mười mấy năm gặp, nhưng vẫn cảm thấy thương, quá nhiều chuyện để , quá nhiều tình cảm để hàn huyên.

Ninh Hãn Hải cùng vợ kính rượu , cảm ơn họ chấp nhận và đùm bọc con cái .

Ninh Xuân Hoa tươi rạng rỡ: “Em ngược , là Tiểu Yên chăm sóc chúng thôi. A Hải, em sinh một đứa con gái tuyệt vời đấy.”

Thư ký Ngưu cũng : “, đúng, đổi đều do Ninh Yên mang . Chúng ngày hôm nay là công của Ninh Yên. A Hải, chúng cảm ơn em mới đúng, cảm ơn em sinh một cô con gái như .”

Tất cả đều là lời thật lòng, thật .

“Ninh tổng là ưu tú nhất từng thấy. Cô dẫn dắt chúng thoát nghèo giàu, cho chúng ăn no mặc ấm. Cô là ân nhân của chúng .”

Ninh Hãn Hải ngờ Ninh Yên kính trọng đến , trong lòng ông dâng lên niềm tự hào vô hạn: “Con bé là con gái nhà họ Ninh, là con gái của đội sản xuất Cần Phong, đó cũng là việc nó nên .”

Ninh Yên búi tóc nửa đầu gọn gàng, khuôn mặt nhỏ trắng hồng, tràn đầy sức sống tuổi trẻ. Lúc , cô đang bưng bát cơm ăn ngừng, má phồng lên, trông an tĩnh ngoan ngoãn, khí thế như khi việc.

ai cũng đối xử với cô vô cùng khách khí, kính trọng, dám nửa điểm khinh thường.

Suốt bữa cơm, Ninh Hãn Hải lời khen cánh, tất cả đều là tâng bốc Ninh Yên.

Ông cũng nhờ nhiều chuyện của Ninh Yên, khỏi cảm khái vạn phần. Ông con bé năng lực, nhưng ngờ nó bản lĩnh đến .

“A Hải, bây giờ em về , mau cái giấy chứng nhận thôn dân . Có giấy tờ là lĩnh nhiều phúc lợi, ví dụ như…” Ninh Xuân Hoa mở miệng là dừng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-388.html.]

Ninh Yên thư chỉ báo tin vui, chứ bao giờ kể chuyện công việc, vì thư đều kiểm tra, cho nên Ninh Hãn Hải gì về những chuyện .

Ông cũng chuyện của con cái nên kiên nhẫn lắng .

Ông những việc Ninh Yên trong mấy năm nay, cũng những đứa con khác học , thể tự kiếm tiền nuôi sống bản . Chúng chỉ trồng rau nuôi gà, nấu cơm, mà còn thể phòng thí nghiệm trợ thủ, thứ đều tinh thông.

Ông thật sự vui mừng. Các con đều sống , khỏe mạnh, yêu đời, nỗ lực sinh hoạt, nỗ lực việc, sống vui vẻ hơn bất cứ ai.

Ông lỡ uống nhiều, say mất .

Dương Liễu đỡ ông phòng nghỉ ngơi. Nhìn dáng vẻ say mèm của chồng, bà vô cùng đau lòng, lấy khăn ướt nhẹ nhàng lau mặt cho ông. Sao uống nhiều như chứ?

Mấy ngày tiếp theo, Ninh Hãn Hải thăm thú ngóc ngách trong thôn. Ông gặp với mấy vị giáo sư, chuyện vô cùng hợp ý, nhiều chủ đề chung.

Ông cũng hợp tính với Lâm Vũ Mặc, quan hệ hòa hợp. Ninh Yên hề ngạc nhiên, họ vốn là bạn bè vong niên.

ông còn đặc biệt hợp ý với Quý Khả An. Tuy Quý Khả An nội hướng, ít , nhưng hai ở bên chuyện để .

Tối nào ông cũng sang tìm các lão sư chuyện, bên cạnh họ giảng bài cho mấy em nhà họ Ninh, ông kinh ngạc.

Không ngờ con cái nhà phúc duyên như , các chuyên gia hàng đầu trong ngành gia sư riêng. Đãi ngộ đúng là một hai.

Vốn kiến thức mà bọn trẻ thể hiện cũng ông chấn động.

Ban ngày, nơi ông thích dừng chân nhất chính là thư viện. Sách ở đây nhiều, bao vạn tượng, như một kho báu thu hút sự chú ý của ông, khiến ông luyến tiếc rời .

Ba ngày , ông chính thức nhậm chức, trở thành giám đốc bộ phận kỹ thuật, phụ trách xây dựng nhà xưởng.

Vốn dĩ dự định là xây xưởng tinh dầu cam , lượt xây từng nhà máy một, từ từ.

từ khi Ninh Hãn Hải tiếp nhận bộ phận kỹ thuật, ông ôm hết việc về . Năng lực việc của ông mạnh, đúng chuyên ngành, khiến cho Ninh Anh Liên và những vốn đang phụ trách công tác trù đều thở phào nhẹ nhõm, áp lực giảm hẳn.

Ninh Yên thấy liền quyết định cho xây cả hai nhà xưởng cùng lúc. Đơn đặt hàng của xưởng dầu ăn , kiểu gì cũng đẩy nhanh tiến độ.

Mọi việc đều thuận lợi.

Ninh Anh Liên hẹn Ninh Yên cùng ăn trưa. Hai lấy cơm về văn phòng ăn.

“Tiểu Yên, bây

giờ chị mới câu ‘cha nào con nấy’ là thế nào.”

Ninh Yên co giật khóe miệng, hình như câu ngược thì ?

Ninh Anh Liên hưng phấn: “Chú lợi hại quá, cái gì cũng . Công nhân đúng chỗ, chú chỉ liếc mắt là ngay. Có chú giám sát, tiến độ nhanh hơn hẳn.” Giờ cô cần phụ trách giám sát công trường nữa, thật là vui.

“Ba em học ngành mà.” Ninh Yên cong cong mày, ba cô đương nhiên là lợi hại .

Ninh Anh Liên khen ngớt lời: “Không hổ là sinh viên xuất sắc của Đại học Thanh Hoa, đúng là khác biệt. Ba chị  đây chú cũng phụ trách công trình đấy.”

Ba cô thường xuyên khen ngợi Ninh Yên ưu tú, tiện thể cũng sẽ khen Ninh Hãn Hải một phen. Sinh viên duy nhất trong thôn, còn là sinh viên trường đại học hàng đầu.

Cho nên, ba em họ đối với Ninh Hãn Hải ấn tượng đặc biệt .

Sự thật chứng minh, ba cô sai. Ninh Hãn Hải và Ninh Yên hổ là cha con ruột, con gái xuất sắc, cha cũng ưu tú, đây là di truyền .

So thì, Dương Liễu quá bình thường.

“À , để em hiệu trưởng nhà trẻ?”

Ninh Yên cảm thấy Dương Liễu thể đảm nhiệm chức vụ . Bà tố chất lãnh đạo. “Cứ xem xét , nếu năng lực thì sẽ đề bạt.”

Bỗng nhiên, cửa đẩy , một giọng ấm áp vang lên: “Tiểu Yên, về .”

Một đàn ông trẻ tuổi tuấn ở cửa, dáng cao ráo, mày mắt mỉm .

Ninh Yên kinh ngạc xen lẫn vui mừng, vội chạy tới, kéo tay Nghiêm Lẫm đ.á.n.h giá kỹ lưỡng: “Anh khỏe hẳn ? Sao về đây? Sao với em một tiếng?”

Sắc mặt Nghiêm Lẫm còn tái, vẫn còn nét yếu ớt cơn bệnh, nhưng mày mắt vô cùng rạng rỡ: “Anh mới đến, qua đây thăm em , sẽ qua chào hỏi cô chú. Em yên tâm, khỏe cả .”

Ninh Yên mấy tin tưởng, đôi mắt đen láy quét tới quét lui : “Chưa ăn cơm đúng ? Em lấy cơm cho .”

Nghiêm Lẫm bám dính lấy cô rời: “Cùng .”

Ninh Anh Liên ý: “Để  chị, để  chị lấy cơm cho, hai cứ chuyện .”

Chờ cô , Nghiêm Lẫm liền ôm chầm lấy Ninh Yên, hôn sâu xuống, bao nhiêu mong nhớ dồn nén trong lồng ngực.

Hơi thở nóng rực mang đến cảm giác tê dại kỳ lạ, cô mềm nhũn trong lòng , khẽ thở dốc, trong phòng một mảnh kiều diễm.

Nghiêm Lẫm cố nén sự khó chịu ( phẫu thuật), dám tiến thêm bước nữa, chỉ ôm chặt lấy cô.

Tiếng gõ cửa vang lên, giọng của Ninh Anh Liên vọng từ bên ngoài, phá tan bầu khí say đắm trong phòng.

Ninh Yên nhẹ nhàng đẩy , chỉnh quần áo, đẩy xuống ghế, lúc mới lên tiếng: “Vào .”

Ninh Anh Liên cũng dám linh tinh, đặt hộp cơm lên bàn chuồn nhanh như gió.

Ninh Yên lấy đôi đũa dự phòng đưa cho : “Có món thịt kho tàu thích , mau ăn .”

Nghiêm Lẫm , bỗng nhiên, tay đưa lên cúc áo, bắt đầu cởi từng chiếc một.

Ninh Yên ngẩn , mặt đỏ bừng: “Anh… gì mà cởi quần áo?” Đang trêu chọc cô ? Sao chút mong chờ là thế nào nhỉ?

Nghiêm Lẫm thoáng ý : “Đừng căng thẳng, chỉ là cho em xem cái áo chống đạn thôi.”

Ninh Yên: …

Người đàn ông rõ ràng là đang trêu ghẹo cô! Mà cô bằng chứng!

Cô lóe lên suy nghĩ, phản ứng , kinh ngạc reo lên: “Là cái áo chống đạn mang từ nước ngoài về? Ông nội Nghiêm đòi về ?”

 

Loading...