Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 385
Cập nhật lúc: 2025-11-16 04:25:21
Lượt xem: 135
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trưởng phòng Giang nhịn lẩm bẩm: “Đây chẳng là gian thương ?” Kiểu lời gấp mười , đúng, còn hơn thế nữa. Thật là quá đáng, tài nào chấp nhận nổi.
“Thuận mua bán, lừa gạt ai, là gian thương?” Ninh Yên thản nhiên : “Bản chất của ngoại giao là giữ gìn và mở rộng lợi ích quốc gia. Bản chất của thương nhân là kiếm tiền. Các ông gộp hai chuyện một thì chỉ thiệt.”
Họ luôn đối xử chân thành, nỗ lực kết giao bạn bè, mở rộng tầm ảnh hưởng của bản , hy vọng bạn bè quốc tế sẽ cùng một chiến tuyến với . Về bản chất thì gì sai.
dễ khác lợi dụng. Dùng sự chân thành để đối đãi, chắc đổi thật lòng. Vẫn là nên đề phòng một tay.
“ một đề nghị. Các ông cứ hét giá hai vạn, nhưng bán, mà dùng nó quà tặng cho bạn bè quốc tế. Như là vẹn cả đôi đường.”
Của hiếm là của quý, càng quý trọng, càng tỏ thành ý.
Trưởng phòng Giang ngẩn , còn thể thế ? Ông cứ thấy gì đó đúng, nhưng nghĩ là đúng chỗ nào. “Đây là mua bán cá nhân với cô ? Không hợp quy củ .”
Thời cá nhân phép buôn bán, coi chừng khép tội đầu cơ trục lợi đấy.
“Số lượng lớn, ông thấy cần thiết xây cả nhà máy ?” Ninh Yên trong lòng kế hoạch, nhưng vài lời khó . “Ông thể coi nó như hàng thêu thùa, tranh chữ, đồ thủ công mỹ nghệ thôi.”
“Đương nhiên, là một nữ thanh niên thời đại mới, lòng mang đại nghĩa, tình yêu với đất nước. sẽ quyên góp một nửa tiền kiếm để thành lập quỹ hỗ trợ nghèo, chuyên giúp đỡ chính xác những cảnh khó khăn. Quỹ thể để danh nghĩa tập đoàn Cần Phong, chịu sự giám sát của ủy ban thành phố. Chỉ cần còn ở đây một ngày, quỹ sẽ tồn tại một ngày.”
Đương nhiên, nếu cô rời , thứ cũng sẽ chấm dứt.
Mọi đều đăm chiêu suy nghĩ. Thị trưởng Dương là đầu tiên lên tiếng tán đồng: “ thấy đề nghị .”
Ý tưởng thật khéo. Hiện giờ tập đoàn Cần Phong đạt hiệu quả kinh tế nhất định, thêm một quỹ từ thiện như sẽ dát thêm một lớp hào quang cho tập đoàn.
Cứ như , tập đoàn Cần Phong sẽ trở thành biểu tượng của khu vực, là doanh nghiệp trong lòng , một doanh nghiệp dân tộc tình nghĩa, tầm ảnh hưởng xã hội to lớn.
Chỉ cần sắp xếp một đợt tuyên truyền tích cực, kêu gọi học tập, là quá .
Còn Ninh Yên, với tư cách là điều hành tập đoàn và cũng là quyên tiền, sẽ tích lũy uy tín lớn. Một khi ai dám động đến cô, chỉ công nhân tập đoàn Cần Phong đồng ý, mà dân và quan chức trong phạm vi trăm dặm cũng sẽ che chở cô.
Cô đây là đang trói buộc bản với tập đoàn và cả địa phương. Tất cả những điều sẽ trở thành áo giáp, là lưỡi d.a.o sắc bén trong tay cô.
Về phần các quan chức địa phương, họ cũng là bên hưởng lợi. Đây là thành tích, còn thể tạo phúc cho dân, chắc chắn sẽ lực ủng hộ.
Thị trưởng Dương ở vị trí cao, nên xa.
Trưởng phòng Giang cảm thấy đầu óc Ninh Yên quá nhanh nhạy, ông theo kịp, “tiêu hóa” cũng kịp, cần suy nghĩ kỹ. “ báo cáo lên cấp .”
Ninh Yên tỏ vẻ thản nhiên: “ vội, ông cứ từ từ.”
Đây mới chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch của cô. Thứ cô chỉ bấy nhiêu.
Trưởng phòng Giang im lặng. Cô vội, nhưng ông thì vội.
“Hay là mời cô ăn cơm nhé?” Ông định sẽ khuyên nhủ thêm, thể thông.
Ninh Yên ung dung: “Ông từ xa tới, là mời mới đúng.”
Thị trưởng Dương bên cạnh mở lời: “ là chủ nhà, để mời.”
Ông lên tiếng thì ai dám tranh, thế là quyết định vui vẻ.
Bữa ăn chỉ mấy món xào đơn giản trong nhà ăn, cũng uống rượu.
Ninh Yên thích nhất món thịt bọc bột chiên, ăn hết miếng đến miếng khác: “Đây là món thịt chiên ngon nhất từng ăn, đầu bếp cao tay thật.”
Thị trưởng Dương mỉm : “Cô ăn đấy, tổ tiên của ông là Ngự trù.”
Thư Sách
“Thảo nào.” Ninh Yên ăn say sưa, khen ngớt lời, cái miệng nhỏ ăn phồng cả lên, trông ngon lành.
Trưởng phòng Giang tướng ăn của cô, bỗng nhớ chuyện cũ: “Ninh Yên, cô ăn suất của ba , bên cạnh mà toát mồ hôi hột cô.”
Tiêu Ái Đảng tò mò hỏi: “Vì ?”
Có lẽ vì khí bàn ăn , Trưởng phòng Giang thả lỏng hơn: “Cô ăn đồ Tây cùng với khách nước ngoài.”
Tiêu Ái Đảng hiểu , đây là sợ cô thất lễ, hỏng hình tượng. “Vậy đó thì ?”
Trưởng phòng Giang vẻ mặt khó : “Vị khách nước ngoài đó cũng mang theo cô , chỉ lời cô , như hình với bóng.”
Tiêu Ái Đảng ngẩn , buột miệng hỏi: “Nam nữ?”
Trưởng phòng Giang nghĩ nhiều: “Đương nhiên là một vị phu nhân.”
Ninh Yên lườm Tiêu Ái Đảng một cái: “Nghĩ ?”
Nếu là đàn ông việc, thì chẳng ai hỏi câu đó. Nói cho cùng, vẫn là thành kiến.
Tiêu Ái Đảng chột : “ nghĩ gì , là do biểu cảm của Trưởng phòng Giang kỳ quái quá, tò mò thôi.”
Ăn cơm xong, Trưởng phòng Giang vội mà thành nốt nhiệm vụ: “À , lúc về, vị phu nhân nhờ chuyển một món quà đáp lễ, lát nữa cô nhận nhé.”
Ừm, một lọ nước hoa đổi lấy quà, còn lọ 'Captivating' là tặng , dùng để câu cá dọn đường.
Ninh Yên nhướng mày: “Là gì ?”
Trưởng phòng Giang vẻ mặt kỳ quái: “Không , niêm phong kỹ lắm.”
Ninh Yên ngạc nhiên: “Các ông kiểm tra ?”
“Không .” Trưởng phòng Giang mở , mà là… cho.
“Vậy mang đồ đến đây , mở thùng mặt .” Ninh Yên mang tiếng, lỡ hiểu lầm là tuồn thứ gì về.
“Không cần thiết đến mức đó .” Trưởng phòng Giang ngoài miệng , nhưng chân chạy nhanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-385.html.]
Một lát , hai khiêng một cái thùng lớn .
Ninh Yên mở xem, trong thùng lớn bốn cái rương nhỏ, xếp ngay ngắn.
Cô tiện tay mở một rương, bên trong là một rương vải vóc nước ngoài đang thịnh hành. Ninh Yên lật xem qua loa, hổ là bà Smith tự tay chọn, mắt , đều hợp với cô.
Rương thứ hai là các loại son môi và nước hoa, xếp thành hàng dài, trông hoành tráng, nhưng Ninh Yên chỉ liếc qua, cô cũng dùng .
Rương thứ ba, tất cả đều là sách gốc tiếng Anh.
Ninh Yên lập tức tỉnh táo hẳn, lật từng cuốn một, mắt càng xem càng sáng: “Ha ha ha.”
Thị trưởng Dương sang: “Sao ?”
“Không gì ạ.” Ninh Yên ngoài miệng , nhưng lẳng lặng kéo thùng sách lưng, ánh mắt đầy vẻ chiếm hữu.
Trưởng phòng Giang tinh mắt: “Ninh Yên, đây đều là sách về máy tính ?”
“Vâng.” Nếu thấy, Ninh Yên đành thừa nhận.
Giật lấy máy tính của cô thì ích gì chứ? Sách về máy tính tiên tiến nhất vẫn rơi tay cô, cuối cùng bọn họ vẫn cầu xin cô mà thôi. Cô đắc ý thầm.
Trưởng phòng Giang lập tức vui mặt, chuyện thế : “Cô…”
Không đợi ông mở miệng, Ninh Yên ôm lấy thùng sách: “Cái là của ! Của một !”
Trưởng phòng Giang: …
Thị trưởng Dương ánh mắt hiện lên ý : “Mở thùng tiếp .”
Thùng cuối cùng mở , đều ngẩn , là đồ ăn vặt nhập khẩu.
Ninh Yên ngay tại chỗ chia bốn phần: “Có mặt là phần nhé.”
Tiêu Ái Đảng vui mừng khôn xiết, vơ lấy một phần, là đồ : “Đồng chí Ninh Yên đúng là hào phóng, khách khí nhé.”
Ông xem như , đối với Ninh Yên chỉ thể kết giao, tuyệt đối đừng gây sự với cô.
Trưởng phòng Giang nhẹ giọng nhắc nhở: “Đồng chí Ninh Yên, phần quà quá nặng, cô cũng nên chuẩn một món đáp lễ. một món quà giá trị tương đương thì khó, nếu cô khó khăn gì, cứ đề xuất, tổ chức sẽ sắp xếp.”
“Bà chọn thứ bà cho là nhất, thì cũng chọn thứ cho là nhất, thế là xong chứ gì?” Ninh Yên chẳng hề để tâm. Mấy thứ trong mắt Trưởng phòng Giang thì quý, nhưng cô thấy cũng bình thường, vì cô thấy qua đồ hơn nhiều.
Đời thứ gì mà chứ?
“Đối với tiền, quan trọng là tấm lòng, tiền chỉ là con , thành vấn đề.”
Trưởng phòng Giang rõ cô đang bừa, nhưng cảm thấy lý. Cô gái đúng là độc.
Ninh Yên còn lựa một phần son môi, nước hoa và vải vóc, cố ý chạy tới tòa soạn báo đưa cho Dương Bội Bội.
Lần Dương Bội Bội cô liên lụy, c.h.é.m một dao, trong lòng cô vẫn áy náy. Dương Bội Bội trách cô, còn đó là của kẻ , liên quan đến cô.
Sự phóng khoáng, rộng lượng khiến Ninh Yên cô bằng con mắt khác, hổ là con gái của thị trưởng Dương.
Hai càng ngày càng thiết, quan hệ ngày càng . Đối với chuyện , thị trưởng Dương vui khi thấy .
Rất nhanh, quyết định bổ nhiệm đưa xuống, Tiêu Ái Đảng từ chức về kinh, Ninh Yên một nữa trở thành Tổng Giám đốc của tập đoàn Cần Phong, thứ trở như cũ.
Trong phút chốc, khắp nơi đều là tiếng hoan hô , tinh thần của công nhân dâng cao, một bầu khí hân hoan vui vẻ.
Khi Ninh Yên trở về, thứ đều quỹ đạo, tài chính cũng nhanh chóng vòng trở .
Cô còn trả bớt một phần khoản vay. Ba khoản tiền lớn chi đó để mua hàng hóa, giờ hàng cũng gửi đến.
Ninh Yên giao cho Ninh Anh Liên xưởng trưởng xưởng tinh dầu cam, phụ trách bộ công việc trù xây dựng nhà xưởng mới.
Còn Ninh Yên thì dẫn theo các em chạy tới ga tàu hỏa, đón cha nhiều năm gặp.
Ninh Tam (Miểu) và Ninh Tứ đều kích động, ngừng tới lui, trông mòn cả mắt.
Còn Ninh Yên thì yên lặng xếp bằng trong góc, tay cầm một cuốn sách máy tính tiếng Anh. Đây là những kiến thức máy tính tiên tiến nhất của thời đại.
Ninh Miểu đến bên cạnh cô, mấy , lúc đầu óc cô bé chẳng tiếp thu chữ nào: “Chị, chị vẫn bình tĩnh sách ? Tim em cứ đập thình thịch đây .”
Ninh Yên cũng ngẩng đầu lên: “Thế là bệnh tim tái phát ?”
“Phụt.” Ninh Tam (Miểu) nhịn : “Chị, trò đùa của chị chẳng buồn chút nào.”
Ninh Yên lấy từ trong túi xách một vốc kẹo sữa, tự ăn một viên, đưa cho Ninh Tam: “Thế mà em còn ?”
Ninh Tam ăn viên kẹo sữa ngọt ngào, cảm xúc cũng dịu một chút: “Sao vẫn tới nhỉ? Đã trễ hơn một tiếng , còn đợi bao lâu nữa.”
Ninh Yên ngẩng đầu thoáng qua: “Tàu đến trễ là chuyện bình thường, đừng sốt ruột. Em trông chừng Ninh Tứ cẩn thận, ga tàu hỏa loạn lắm.”
Người quá đông, dễ xảy chuyện.
Ninh Tam quanh bốn phía, thấy bóng dáng em trai , khỏi hoảng: “Tứ , Tứ!”
Ninh Tứ từ chui , vẫy tay với các chị từ đằng xa.
Ninh Yên vẫy tay với bé: “Lại đây ăn chút gì .”
Ninh Tứ luồn lách như cá chạch trong đám đông, hình linh hoạt. Đi nửa đường, bỗng nhiên cản bé : “Cậu em ơi, tiền của trộm hết , con ở nhà đang đói lả, cầu xin cho mượn một ít tiền và phiếu gạo .”
Ninh Tứ ngơ ngác, hỏi vay tiền một đứa trẻ như , nhầm ?
“Cháu tiền.”
đối phương tin. Ninh Tứ mặc quần áo sạch sẽ, tươm tất, khuôn mặt nhỏ bụ bẫm, khí sắc hồng hào, là nhà điều kiện, nổi bật giữa đám đông ăn mặc xám xịt xung quanh.
“Cầu xin đấy, ăn , nhưng con chịu nổi nữa.”
Ninh Yên thấy Ninh Tứ bi quấn lấy, lập tức chạy tới: “Có chuyện gì ?”