Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 378
Cập nhật lúc: 2025-11-15 11:16:16
Lượt xem: 132
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ninh Yên lấy văn bản phục hồi danh dự , đưa cho các em xem: “Ba minh oan . Đáng lẽ chị tự đến nông trường Hồng Quang đón ba về, nhưng tình hình hiện giờ cho phép chị rời quá lâu, dứt .”
“Cho nên, Hai , em một chuyến nhé, đón ba về nhà.”
Mùa đông ở nông trường Hồng Quang quá lạnh, hơn nữa, phận của Ninh Hãn Hải vốn nhạy cảm, để ý, điều kiện cũng chẳng gì. Cả nhà còn nín nhịn sống qua ngày, ngay cả lớn tiếng cũng dám, cảnh quá ngột ngạt.
Đến ăn uống cũng dám ăn ngon, ăn miếng thịt cũng lén lén lút lút.
Ninh Nhị cẩn thận run run cầm lấy văn bản minh oan, vui đến phát , cả run lên vì kích động và phấn khởi.
Ước mơ mà bao giờ dám nghĩ tới, mà ngày trở thành hiện thực.
Từ nay về , cả nhà họ thể đoàn tụ.
Cậu cũng cần lo lắng về vấn đề thành phần gia đình nữa, thể ngẩng cao đầu mà sống!
Tốt quá , tất cả đều là công lao của chị cả.
“Vâng, , em ngay đây.” Cậu nhất định tự đón ba về nhà.
Hốc mắt Ninh Miểu đỏ hoe, cô bé kéo tay áo Ninh Yên: “Chị cả, em cũng .”
Cô bé lâu gặp ba , nhớ họ lắm .
Ninh Tứ thì bộc lộ cảm xúc rõ ràng hơn, còn nhảy nhót khắp phòng: “Em cũng nữa.”
Ninh Yên nỡ dội gáo nước lạnh sự hăng hái của các em: “Các em đều hết thì ai chăm lo cơm nước, sinh hoạt hằng ngày cho chị?”
Ba đứa , Ninh Miểu ngập ngừng một chút: “Vậy… em ở chăm sóc chị cả.”
Chị cả bận rộn như , ngày nào cũng sớm về khuya, khi còn quên ăn cơm, trong nhà quán xuyến là .
Ninh Yên xoa đầu cô bé: “Ngoan lắm, nhưng chị vẫn thiếu một trợ lý nhỏ đáng tin cậy, giúp chị chạy việc vặt, phụ giúp chị thí nghiệm. Dạo thứ rối tung lên, chị bận lắm.”
Ninh Nhị nháy mắt với Ninh Tứ. Ninh Tứ bĩu môi, đều tại còn nhỏ tuổi, thành niên. “Vậy em cũng ở , em giúp chị cả.”
Ninh Yên cong cong mày, ý lan : “Vẫn là Tứ thương chị nhất, chị cũng yêu Tứ nhất.”
Ninh Tứ lập tức phấn khích nhảy cẫng lên: “Chị cả, em yêu chị nhất nhất!”
Ninh Miểu chút ghen tị, ôm chầm lấy cánh tay chị: “Chị cả, em thua Tứ ở điểm nào chứ?”
Màn tranh sủng thường ngày của mấy em diễn , Ninh Yên quả là bậc thầy dỗ dành: “Em là cô em gái chị thương nhất, cô em gái duy nhất của chị.”
Ninh Miểu lập tức hết giận, vui vẻ trở . Duy nhất nha, quý giá nhất .
Ninh Nhị ấm ức hỏi: “Thế còn em?”
Ninh Yên : “Là khiến chị tin tưởng nhất, là em trai duy nhất thể khiến chị yên tâm giao phó việc lớn.”
Được , Ninh Nhị, tròn 18 tuổi, ưỡn ngực, cố gắng vẻ lớn chín chắn.
Tiêu Ái Đảng xem mà trợn mắt há mồm, ngờ ngày thường chị em nhà họ Ninh hòa hợp với như .
Điều khiến ông kinh ngạc nhất chính là Ninh Yên. Lúc trấn an công nhân thì khéo léo, lúc bàn bạc công việc với ban quản lý thì dứt khoát quyết đoán, ở nhà thì cách vui lòng tất cả .
Mỗi một vai trò đều cô chuyển đổi tự nhiên, xử lý vặn đúng mực, khiến thật lòng kính trọng và ngưỡng mộ cô.
Thư Sách
Thủ đoạn quá lợi hại.
Ninh Nhị và Ninh Tứ rửa bát, Ninh Miểu bưng một đĩa trái cây và bánh lên kiếm cớ về phòng.
Tiêu Ái Đảng cuối cùng cũng cơ hội mở lời: “Đồng chí Ninh Yên, ngày mai cùng cô lên huyện, lên thành phố một chuyến nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-378.html.]
Đương nhiên là để cầu xin, giúp ông sớm thoát khỏi khốn cảnh .
Ninh Yên tủm tỉm: “Đừng vội. Việc mắt là giải quyết thỏa chuyện, vực dậy tập đoàn Cần Phong, đưa thứ trở quỹ đạo. Chỉ như , các lãnh đạo mới yên tâm, an lòng, thoải mái, và cũng mới tiếng .”
“Ông cũng rời một cách đàng hoàng, chứ hoảng sợ trốn chạy, đúng ?”
Cô lý, Tiêu Ái Đảng dù sốt ruột cũng dám gì thêm: “Đồng chí Ninh Yên, mong cô hiểu cho tâm trạng của lúc .”
“Hiểu chứ, đương nhiên là hiểu.” Ninh Yên cầm một miếng hoa quả c.ắ.n một miếng, “Nói cũng , ông nông nỗi , chỉ do lão đối thủ của ông hãm hại, mà còn một kẻ chủ mưu khác. Ông xử lý kẻ đó ?”
Tiêu Ái Đảng giật : “Là ai?”
Ninh Yên thản nhiên uống một ngụm : “Người khơi mào cơn bão , kẻ tố cáo ông đó.”
Người tặng cô một món quà lớn như , cô đáp lễ thì thật ngại quá.
Tiêu Ái Đảng bình tĩnh cô, vẻ mặt hiểu : “Cô đây là mượn tay để trả thù?”
Sao cô thể điều đó một cách thản nhiên và trơ tráo như ?
Ninh Yên mở to đôi mắt vô tội: “Cái gì mà trả thù? Rõ ràng là qua mới toại lòng .”
Tiêu Ái Đảng co giật khóe miệng, phụ nữ đúng là chê , quá khéo .
“Tại giúp cô?”
Ninh Yên giỏi nhất chính là thuận thế đẩy thuyền: “Ông giúp , giúp ông. Có qua mới tình nghĩa, đúng ? Chẳng lẽ ai chê quá nhiều mối quan hệ ?”
Cô mượn sức của ông , nhưng vẫn giữ thế thượng phong.
Tiêu Ái Đảng như , nhờ vả khác cũng thái độ của nhờ vả chứ, nếu ai rảnh mà giúp cô ? “Cô thì xem là mối quan hệ gì chứ?”
Ninh Yên dù lợi hại cũng chỉ đang ở cái nơi nhỏ bé , con đường quan.
Giọng Ninh Yên vẫn bình thản: “Bốn năm , hai bàn tay trắng, hãm hại xuống nông thôn. Bốn năm , hôm nay, trở thành Tổng Giám đốc của tập đoàn Cần Phong, chỉ lãnh đạo cấp coi trọng, mà còn đưa việc kinh doanh cả nước ngoài. Ông thử nghĩ xem, bốn năm nữa, sẽ ở vị trí nào?”
Tương lai của cô thật đáng mong đợi.
Chỉ cần cho cô thêm chút thời gian, cô sẽ trưởng thành đến độ cao mà vô ngước .
Tiêu Ái Đảng nghĩ đến những thủ đoạn và tâm kế mà cô thể hiện, tư thái bình tĩnh thong dong của cô, thể thừa nhận, cô vốn liếng để kiêu ngạo.
“Cô thuyết phục . , tố cáo là ai?”
Làm , hỗ trợ lẫn , cũng là một lựa chọn tồi. Cô đúng, ai chê nhiều mối quan hệ chứ?
“Trên đời , hiểu rõ tình hình nhà , hận đến tận xương tủy, cũng mấy ai.” Ninh Yên trong lòng đáp án, “Nếu đoán nhầm, đó là con gái nuôi của ba , Vu Tinh Tinh.”
Tiêu Ái Đảng xem qua hồ sơ của Ninh Yên, cũng các báo cáo mà tổ điều tra thu thập , nên rõ về cảnh và các mối quan hệ của cô.
“Hai bế nhầm, bây giờ ai về nhà nấy , cô còn hận cái gì? Ba cô cũng bạc đãi cô .”
Vu Tinh Tinh hiện giờ cũng sống tệ, đang ở công ty bách hóa, ở nhà cưng chiều, còn đang yêu đương với con trai nhà họ Vu, bàn đến chuyện cưới xin.
Đương nhiên, so với Ninh Yên thì kém xa, Ninh Yên là lên báo, khen ngợi và công nhận.
Ninh Yên xoay xoay chén , vẻ mặt chút phức tạp: “Cô một căn bệnh, hễ thấy sống là cô khó chịu, nôm na là bệnh GATO (ghen ăn tức ở). Bệnh chỉ nắm đ.ấ.m mới trị .”