Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 368:3
Cập nhật lúc: 2025-11-15 07:59:51
Lượt xem: 132
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ninh Yên lạnh nhạt liếc bà một cái, tủm tỉm về phía Đường Mẫn Nhi: “Mẫn Nhi, bánh kem là tâm ý của bọn họ, còn đây là tâm ý của chị.”
Đó là một sợi dây chuyền ngọc trai , do Ninh Yên tự xâu lúc ở Thượng Hải.
Đường Mẫn Nhi thích mê, lập tức nhận lấy đeo lên cổ, soi tới soi lui gương, cảm thấy như một nàng tiên nhỏ.
Cô bé kích động đến đỏ bừng mặt: “Cảm ơn chị cả!”
Ninh Miểu chút vui: “Cậu đừng gọi là chị cả! Cứ gọi chị Ninh Yên, hoặc chị cả Ninh là . Chỉ bọn tớ mới gọi là chị cả.”
“Không! Tớ !” Đường Mẫn Nhi kéo tay Ninh Yên: “Tớ chỉ thích gọi là chị cả thôi.”
Liễu Thanh Thanh sợi dây chuyền ngọc trai lấp lánh, ánh mắt lóe lên: “Sợi dây chuyền lấy ở ? Còn nữa ? Bán cho một sợi.”
“Hết ạ.” Ninh Yên dù cũng bán cho bà .
Liễu Thanh Thanh trong lòng thoải mái. Người khác chỉ trách bà khó xử Ninh Yên, nhưng Ninh Yên đối xử với bà thế nào, nửa điểm tình cảm, nửa điểm tôn trọng.
“Miểu Miểu, bánh kem là cháu ? Vừa ngon .”
Ninh Miểu chút đắc ý: “Vâng ạ.”
Liễu Thanh Thanh lập tức : “Vậy tháng ngày mười, cho một cái bánh kem nữa nhé. Ta trả một đồng tiền cọc.”
Ninh Miểu thèm suy nghĩ liền từ chối: “Cháu .”
Liễu Thanh Thanh vẻ mặt bất ngờ: “Tại ?”
“Phiền phức lắm ạ. Làm một cái bánh kem mất thời gian lắm. Trước tiên tách lòng trắng lòng đỏ, đ.á.n.h tan dầu với sữa, đ.á.n.h đến khi hòa quyện cũng khó, quá trình đó mệt, mất nhiều thời gian.”
“Đó mới là bắt đầu. Tiếp theo đ.á.n.h bông lòng trắng trứng mới là bước mấu chốt. Phải đ.á.n.h liên tục, đầu tiên là đ.á.n.h tốc độ thấp cho đến khi bọt biển mịn.”
“Sau đó chia đường hai đổ , đ.á.n.h ngừng, mỗi đều chờ bọt nổi lên, cuối cùng đ.á.n.h tốc độ cao đến khi vân kem định. Mất mấy tiếng đồng hồ, tay mỏi rã rời, đũa cũng cầm nổi.” (Chú thích 1)
“Thế vẫn xong . Tiếp theo, trộn hỗn hợp lòng đỏ cũng là cả một kỹ thuật, chỉ cần sai một chút là hỏng hết.”
“Lúc hấp bánh cũng nhiều điều cần chú ý, chỉ cần sai một bước là bánh xẹp ngay. Nói chung, bánh kem là một việc siêu cấp phiền phức, sinh nhật cháu cháu còn .”
Đường Mẫn Nhi vội nắm lấy cánh tay Ninh Miểu, vẻ mặt cảm động: “Miểu Miểu, với tớ quá!”
Liễu Thanh Thanh bán tín bán nghi: “Vậy trả thêm hai đồng. Cái bánh kem đối với quan trọng, nhờ Miểu Miểu giúp đỡ.”
Ninh Miểu cũng tính tình mềm yếu, cô bé suy nghĩ riêng, chủ kiến: “Ngại quá, bà tìm khác giỏi hơn ạ.”
Cô bé kiếm đồng tiền vất vả , cũng bất kỳ giao dịch gì với Liễu Thanh Thanh.
Đường Tam Phong lên: “Được , ăn cơm thôi.”
Dì giúp việc nhà họ Đường một bàn thức ăn. Liễu Thanh Thanh chỉ bên cạnh chỉ huy, bà đúng là "mười ngón tay dính nước xuân" ( việc nhà), nhiều nhất chỉ dọn bát đũa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-3683.html.]
Đường Mẫn Nhi nhất quyết đòi cạnh Ninh Yên và Ninh Miểu, nhiệt tình gắp thức ăn cho họ.
Thư Sách
Ninh Yên nếm thử mỗi món một chút, tay nghề của dì giúp việc nhà họ Đường cũng khá.
Đường Tam Phong bàn cơm hoạt ngôn, với ai cũng vài câu. Ông thích nhất là chuyện với Ninh Yên: “Ninh Yên, cái trạm thủy điện nhỏ cháu lắm, tốn ít tiền nhỉ?”
Ninh Yên mỉm : “Đây là hạng mục 'Ủng hộ quân đội' của tập đoàn Cần Phong. Bộ đội bảo vệ nhân dân, nhân dân một lòng ủng hộ quân đội con em của . Tình quân dân như cá với nước, cháu tính toán tiền bạc.”
Đường Tam Phong ha hả. Một thông minh đối nhân xử thế, ai mà thích? “Có những lúc tin nổi cháu mới hai mươi tuổi.”
Vừa trưởng thành, chín chắn, thấu hiểu sự đời mà hề trần tục.
Ninh Yên gắp một đũa khoai tây sợi, mà .
Liễu Thanh Thanh phản cảm với cách hành xử của Ninh Yên, như thể thứ đều trong tầm kiểm soát của cô : “Ninh Yên, cháu gặp rắc rối lớn như , tính giải quyết thế nào?”
Thần sắc Ninh Yên vô cùng bình tĩnh: “Thứ nhất, do cháu gây . Cháu xuất thế nào, là điều cháu thể quyết định. là con cái, cháu tuyệt đối sẽ cắt đứt quan hệ với cha .”
“Thứ hai, cháu gì cũng chừng mực.”
Liễu Thanh Thanh khẩy: “Chừng mực của cháu là trốn doanh trại quân đội, để bộ đội che chở ?”
Nụ của Ninh Yên lạnh : “Không. Chừng mực của cháu là cố gắng hết sức đ.á.n.h c.h.ế.t , đ.á.n.h cho tàn phế là .”
Liễu Thanh Thanh: … Nói cái quỷ gì ? Đây là tiếng ?
Bà còn định thêm, nhưng Đường Tam Phong chủ động lảng sang chuyện khác, cho bà cơ hội mở miệng.
Một bữa cơm kết thúc, khách khứa đều vui vẻ.
Ninh Yên đang định cáo từ thì Đường Tam Phong nhận một cuộc điện thoại: “Cái gì? Đồng chí Dương Bội Bội của báo thành phố tấn công?”
Ninh Yên đang bên cạnh, đột nhiên ngẩng đầu: “Ai tấn công ạ?”
Tin tức của Đường Tam Phong nhanh nhạy, bất cứ động tĩnh gì ông đều tiên. Cũng là ai gọi điện tới.
“Dương Bội Bội, cháu quen con bé ?”
Sắc mặt Ninh Yên : “Vâng, cô là bạn cháu. Cháu thể mượn điện thoại một chút ạ?”
Đường Tam Phong đưa điện thoại cho cô. Ninh Yên một dãy , là gọi cho thị trưởng Dương: “Tình hình Bội Bội thế nào ạ? Cô đang ở ? Cháu nhiều t.h.u.ố.c men, cả Đông y lẫn Tây y, nếu cần cháu sẽ mang đến ngay.”
Giọng thị trưởng Dương kìm nén sự phẫn nộ. Ông thể ngờ con gái xảy chuyện. Bội Bội c.h.é.m một nhát, mất khá nhiều máu, may mắn lúc đó qua, tay cứu giúp.
Ninh Yên tìm hiểu tình hình xong, sắc mặt càng thêm tệ: “Nếu cháu đoán lầm, là Thành Đống và Cục trưởng Thẩm .”
Bọn họ điên ? Ngay cả con gái thị trưởng cũng dám chém? Chẳng lẽ bọn họ phận của Bội Bội?
Thị trưởng Dương cũng nghĩ như , nhưng bằng chứng: “Ta sẽ điều tra rõ việc .”
Ninh Yên cúp máy, cau mày, tâm tư rối bời.
Một giọng vang lên: “Chẳng lẽ là nhắm cháu? Cháu liên lụy đến con bé?”
Là Liễu Thanh Thanh, mặt bà đầy vẻ đồng tình.
“ tức giận . Cho nên, ai cũng đừng hòng sống yên !” Ninh Yên lạnh một tiếng, một điện thoại khác: “Là đây. Đến lúc thu lưới . bọn họ mà về!”
(Chú thích 1): Công thức bánh tác giả tham khảo Baidu, chứ tự .