Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 366

Cập nhật lúc: 2025-11-15 07:50:09
Lượt xem: 140

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Lúc , doanh trại quân đội chính là nơi an nhất.

Ninh Yên đưa cả mấy đứa em, cùng mấy vị giáo sư và nhóm kỹ thuật viên cùng. Đổi một nơi để nghiên cứu thôi, cũng chuyện gì to tát.

Mà cô, cũng bỏ tiền túi giúp quân đội xây dựng một trạm thủy điện nhỏ, đảm bảo việc sử dụng điện liên tục, định, còn cảnh thỉnh thoảng cúp điện nữa.

Đoàn trưởng Lỗ vô cùng phấn khởi, cần lo lắng chuyện thiếu điện nữa. Quả nhiên, nhân tài là quan trọng nhất.

“Đồng chí Ninh Yên, cô thể mở mấy lớp học cho chiến sĩ của chúng ?”

Ninh Yên sững : “Lớp học gì ạ?”

“Kiến thức về điện khí.” Đoàn trưởng Lỗ bày tỏ rằng họ đang thiếu nhân sự chuyên nghiệp, việc bảo trì trạm thủy điện nhỏ cũng cần am hiểu.

“Được ạ.” Ninh Yên lập tức nhận lời, cô gọi Ninh Nhị tới: “Tiểu Nhị, việc giao cho em.”

Ninh Nhị cần suy nghĩ liền gật đầu: “Vâng ạ! Nhiệm vụ đơn giản thế cứ giao cho em.”

Đơn giản ? Đoàn trưởng Lỗ vẻ mặt mờ mịt, thầm nghi ngờ Ninh Nhị .

Sự thật chứng minh, Ninh Nhị đáng tin cậy. Cậu bục giảng thao thao bất tuyệt, trình bày rõ ràng, mạch lạc, kiên nhẫn giảng giải từng chút một cho các chiến sĩ về kiến thức cơ bản.

Nhóm chiến sĩ đều là những hạt giống tuyển chọn kỹ lưỡng, thông minh, ngộ tính cao, nên bài nhanh.

Đoàn trưởng Lỗ buổi nào cũng đến giảng. Ban đầu, những bài cơ bản ông còn hiểu , ông đ.á.n.h giá cao Ninh Nhị. Cậu nhóc cũng năng lực đấy, hiểu thật nhiều. Người nhà họ Ninh ai cũng bản lĩnh.

khi nội dung ngày càng chuyên sâu, ông bắt đầu hiểu, chỉ mấy chiến sĩ thông minh nhất là mắt sáng rực Ninh Nhị.

Chờ tan học, xúm , tiếp tục thỉnh giáo bài vở. Ninh Nhị đều kiên nhẫn, nhận lời khen ngợi nhất trí từ .

Đường Tam Phong cũng đến giảng một buổi, đó cố ý gọi Ninh Nhị khen vài câu.

Ninh Nhị chỉ khiêm tốn : “Đây là việc cháu nên ạ.”

Đường Tam Phong thanh niên tuấn tú, tán thưởng: “Học vấn của cháu , thể chất cũng tệ. Hay là đăng ký trường quân đội .”

Đây cũng coi như là nhà (cháu trai bên vợ), tuy nhà họ Ninh chịu nhận, nhưng ông cũng ngại nâng đỡ một phen. Coi như là vì con gái . Mẫn Nhi và các chị (con riêng của ông) tuổi tác cách biệt, tình cảm bình thường, thêm mấy chị họ tài giỏi cũng . Tình cảm họ hàng cũng cần bồi dưỡng, nhận , danh phận , thật cũng quan trọng.

Ninh Nhị đáp: “Cảm ơn ngài, nhưng chuyện của nhà cháu đều theo sắp xếp của chị cả.”

Đường Tam Phong một nữa cảm nhận sức ảnh hưởng của "Ninh Đại Ma Vương", đúng là .

Ninh Yên tên tuổi sớm truyền khắp quân đội, xây trạm thủy điện càng giúp cô thắng trọn lòng .

“Lỡ như sự sắp xếp của chị cháu, cháu thích thì ? Cháu suy nghĩ của riêng ?”

Ninh Nhị khỏi bật : “Chị cả em tôn trọng suy nghĩ của . Chị là một đặc biệt thông minh và tỉnh táo, tầm xa. Có chị giúp vạch định kế hoạch, việc gì cũng hiệu quả. Đương nhiên, chỉ thiết nhất mới cơ hội , em trân trọng.”

Ninh Yên bao giờ thích xen chuyện nhà khác, càng đừng là giúp ngoài lên kế hoạch.

Đường Tam Phong thấy sự tin tưởng sâu sắc dành cho Ninh Yên trong mắt , chút cảm khái. Tình cảm chị em thắm thiết thật khiến hâm mộ.

“Sinh nhật Mẫn Nhi sắp tới , các cháu đến nhà ăn bữa cơm nhé, coi như là bạn bè. Con bé quý các cháu.”

Ninh Nhị chần chừ: “Việc hỏi ý chị cả , chị là đại gia trưởng.”

Khóe miệng Đường Tam Phong giật giật. Cậu nhóc ở bên ngoài biểu hiện , thoải mái tự nhiên, nhưng cứ ba câu rời Ninh Yên?

Chỉ thể , ảnh hưởng của Ninh Yên đối với mấy đứa trẻ nhà họ Ninh là quá lớn.

cũng , khí phách và năng lực của Ninh Yên vượt xa . Nếu Mẫn Nhi thể học vài phần của cô , ông cũng cần lo lắng cho tương lai của con bé nữa.

Nhìn xem mấy đứa trẻ nhà họ Ninh kìa, đứa nào cũng giỏi giang, đứa nào cũng tài hoa, hâm mộ đến đỏ cả mắt.

“Cứ quyết định nhé. Nhớ mang ít bánh mì qua, Mẫn Nhi thích ăn.” Ông cũng thật khách sáo.

Ninh Nhị trở về kể cho Ninh Yên, cô khỏi bật , cũng thú vị đấy.

Ninh Miểu chút háo hức: “Chị cả, chúng chứ ạ?”

Cô bé thích Liễu Thanh Thanh, nhưng quý cô bé Đường Mẫn Nhi ngây thơ .

“Đi chứ, kết giao thêm bạn bè.” Ninh Yên dính dáng đến nhà họ Liễu, nhưng nhà họ Đường và nhà họ Liễu cũng chỉ là quan hệ thông gia. Quan trọng nhất là, cô ấn tượng khá với cha con Đường Mẫn Nhi.

Ninh Yên chỉ ở đây tạm thời, nên quân đội cấp cho cô ba phòng ký túc xá. Nam hai phòng, nữ một phòng. Cô ở cùng Ninh Miểu và cô Kim Tích Như. Ăn cơm thì nhà ăn tập thể, cũng thảnh thơi tự tại, mặc kệ mưa gió bên ngoài.

, cô "rút củi đáy nồi", rút hết tiền , để một món nợ khổng lồ cho đám . Có bản lĩnh thì cứ trả hết 30 vạn tiền nợ .

Cục trưởng Thẩm sắp ngân hàng đòi nợ đến phát điên, tức bực, đập phá hết đồ đạc, nhưng vẫn thế nào. Ngô Kiến chỉ hận thể thu thành một cục, giả vờ như tồn tại.

Niềm hưng phấn vui sướng ban đầu tan thành mây khói. Hắn thật sự , quản lý khó đến như , việc nhiều rắc rối, ngàn đầu vạn mối, cấp chỉ đòi tiền, đòi vật tư.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-366.html.]

Tầm mắt Cục trưởng Thẩm nhanh chóng quét về phía , chỉ thẳng mũi mắng bản lĩnh, là đồ phế vật.

Ngô Kiến trong lòng ấm ức. Chuyện mà ngay cả lãnh đạo cũng giải quyết , thể cách gì chứ?

ấm ức cũng nuốt . Hắn lên thuyền giặc, còn đường lui. Các công nhân khác hận thấu xương, mắng là đồ phản bội. Hắn dù lên lãnh đạo, uy tín cũng còn, chẳng ai thèm .

Hắn kéo vài lá chắn: “Hay là, bảo bí thư Ngưu và Ninh Xuân Hoa qua giúp đỡ?”

Cục trưởng Thẩm hung hăng lườm một cái: “Bọn họ ốm hết , ốm dậy nổi.” Chẳng lẽ ông nghĩ tới ? Cho gọi, kết quả là nhận tin báo ốm.

“Sao thể cùng lúc ốm hết …” Ngô Kiến còn xong kịp phản ứng, sắc mặt biến đổi. Người tới! Chẳng lẽ còn thể vác đến đây?

“Vậy thì đến doanh trại tìm Ninh Yên! Là cô gây , cô chịu trách nhiệm!”

Vừa , Cục trưởng Thẩm càng đau đầu. Ông gọi điện cho bên quân đội , năng tử tế, nhưng hễ nhắc đến Ninh Yên là họ bảo cô bận lắm, rảnh.

Bận cái quỷ gì! Một đứa lính quèn!

Giờ thì ông hiểu, thái độ của bên rõ ràng là đang bảo vệ Ninh Yên. Ông thật sự ngờ thế lực của Ninh Yên lớn đến , chút thất sách. Lẽ ngay từ đầu, ông nên đàm phán tử tế với Ninh Yên, ép cô gánh hết trách nhiệm.

“Thành Đống, nghĩ cách .”

Sắc mặt Thành Đống âm u, vuốt trán, mở miệng đầy ác ý: “Chẳng là trả tiền ? Cứ cho nhà máy đóng cửa, đem nhà xưởng và máy móc thế chấp là xong chứ gì? Ai cũng đừng hòng .”

Không chiếm thì hủy !

Hắn "xuất quân bất lợi", nhiều nhục, trong lòng hận c.h.ế.t đám của tập đoàn Cần Phong. “Ninh Yên dám rút hết tiền , thì chúng phá nát cơ nghiệp của cô !”

Cục trưởng Thẩm phiền c.h.ế.t: “Ý kiến ! Cứ ! Để tất cả công nhân đều thất nghiệp, trách thì trách Ninh Yên điều! Bức cô mặt chịu trách nhiệm…”

Thư Sách

“Rầm!” Cửa lớn đá văng , trong văn phòng giật nảy : “Ai đó? Đá cái gì…”

Giọng Cục trưởng Thẩm đột ngột im bặt, mặt tái mét: “Thị trưởng Dương, các ông đến đây?”

Mặt thị trưởng Dương trầm như nước, ánh mắt đầy thất vọng. Đây là hạng ? “ đến, những lời !”

Ông đặt kỳ vọng cao tập đoàn Cần Phong. Hơn nữa, bát cơm của mấy ngàn công nhân đều dựa cả đây. Chỉ vì đám công nhân thôi, ông cũng cho phép tập đoàn Cần Phong sụp đổ.

Ông vốn quan tâm Ninh Yên xuất thế nào, chỉ cần thể mang lợi ích cho . ngoài mặt thể , tiện ngược xu thế chung. Ông âm thầm che chở cho Ninh Yên, cũng sớm thông qua với cô.

“Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm!” Cục trưởng Thẩm trong lòng thầm bực, đến sớm hơn, đến muộn hơn, đến đúng lúc ? Người bên báo cáo?

Ông cố nặn một nụ : “Thị trưởng Dương, đó chỉ là lời lúc tức giận nhất thời, ngài tuyệt đối đừng cho là thật.”

Dương Bội Bội phía , giơ một chiếc máy ghi âm lên, cao giọng : “ ghi âm hết .”

Bên cạnh cô , một đồng nghiệp khác cầm máy ảnh, lia lịa nháy về phía Cục trưởng Thẩm và đám .

Đây đúng là một sự cố ngoài ý . Vốn dĩ họ định một bài phỏng vấn đặc biệt cho tập đoàn Cần Phong, một chuyên đề về "Quá khứ, Hiện tại và Tương lai". Cũng là để ngầm nhắc nhở Cục trưởng Thẩm, điều tra thì cứ điều tra, nhưng đừng động đến tập đoàn Cần Phong, đây là doanh nghiệp mà chính quyền địa phương hết lòng bảo vệ.

Ai ngờ đúng đoạn đối thoại . Dương Bội Bội cũng nghĩ thế nào, liền bật máy ghi âm lên. Thôi , chứng cứ, cả điểm yếu.

Cục trưởng Thẩm và đám trợn mắt há mồm, vẻ mặt hoài nghi nhân sinh.

Khi kịp phản ứng , bọn họ điên cuồng lao tới giật máy, nhưng Dương Bội Bội và đồng nghiệp phản ứng còn nhanh hơn, vội lùi , nhanh chân bỏ chạy.

Mấy đồng chí công an cùng vươn tay chặn đường Thành Đống và bọn họ, lấp kín lối . Thành Đống chỉ trơ mắt Dương Bội Bội và đồng nghiệp chạy xa, nhớ những lời , khỏi rùng .

“Thị trưởng Dương, ông mau bảo họ ! Chuyện hiểu lầm, thể giải thích!”

Thị trưởng Dương nổi giận. Giải thích cái quỷ gì, tai ông điếc. thần sắc ông vẫn thản nhiên: “Có hiểu lầm , ông tính, cũng tính. Cấp sẽ định đoạt, nhân dân cả nước sẽ định đoạt.”

Thành Đống như một gáo nước lạnh dội xuống, rùng một cái, bất giác về phía Cục trưởng Thẩm cầu cứu. Hắn tuy là "khâm sai", nhưng đụng độ với quan địa phương thì thể thắng nổi. Cục trưởng Thẩm thì khác, ông là lãnh đạo cấp tỉnh, là cấp của thị trưởng Dương.

“Thị trưởng Dương, lệnh cho ông, bắt bọn họ mang đồ về đây!”

Ánh mắt thị trưởng Dương lạnh lùng. Chỉ vì tư lợi mà hãm hại bao nhiêu , xứng quan. ngoài mặt ông biểu lộ, chậm rãi gật đầu: “Biết .”

Ông ngoài miệng , nhưng hề hành động.

“Mục đích chuyến của là yêu cầu tập đoàn Cần Phong trả nợ. Ngân hàng kiểm toán, nếu xảy vấn đề, sẽ báo cáo lên thủ đô.”

Một khi báo cáo lên , sự việc sẽ lớn, đến lúc đó ai yên . 30 vạn là một con khổng lồ, tuyệt đối thể nào xử lý thành "nợ " .

Cục trưởng Thẩm dù kiêu ngạo đến mấy, lúc cũng thấy .

“Về phần việc lấy nhà xưởng gán nợ, mấy lời đó các ông đừng nhắc nữa. Chính quyền địa phương chúng tuyệt đối cho phép.”

Cục trưởng Thẩm biến sắc: “Thị trưởng Dương, ông cái gì?”

Chỉ cần thị trưởng Dương đồng ý, bọn họ sẽ cách nào tiến hành xử lý thế chấp. Đây chính là sự can thiệp hành chính của địa phương.

“Cục trưởng Thẩm, đây là chuyện của địa phương. Mọi việc theo quy tắc. Các ông chỉ thể dùng tiền mặt để trả nợ. Thời gian còn nhiều , mau nghĩ cách .”

Xử lý vượt cấp là điều tối kỵ. Cũng chỉ hạng như Cục trưởng Thẩm, "một chân về hưu", mới dám bậy, vươn tay quá dài. Phe cánh của Cục trưởng Thẩm đang đắc thế, việc kiêng dè, mới gây một hồi rối loạn như . lúc , điểm yếu rơi tay thị trưởng Dương, xem thủ đoạn của ông thế nào.

“Cũng gần mười ngày ? Kết quả điều tra của các ông ?”

 

Loading...