Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 357

Cập nhật lúc: 2025-11-14 06:16:20
Lượt xem: 153

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Thời gian đầu, Nghiêm Lẫm chỉ thể ăn đồ ăn lỏng, như canh loãng, súp cá, đó dần dần mới thể uống cháo loãng.

Nhà họ Nghiêm sẽ mang đến ba bữa ăn mỗi ngày chuẩn kỹ lưỡng. Phần của Nghiêm Lẫm là đồ ăn dinh dưỡng ít dầu ít muối, còn phần của Ninh Yên là một mặn một chay, kèm thêm một món điểm tâm nhỏ, sạch sẽ vệ sinh, mỗi bữa đều đổi món.

Nghiêm Lẫm ăn tối xong, uống một bát canh cá trích hầm đậu hũ, liền mơ màng buồn ngủ, nhưng vẫn cố gượng để chuyện với bạn gái.

“Anh ngủ .” Ninh Yên ghé tai thì thầm: “Sáng mai thức dậy là sẽ thấy em ngay.”

Nghiêm Lẫm tinh thần , nhanh .

Anh ở phòng đơn, nhà vệ sinh riêng và cả ghế sô pha, cũng khá tiện lợi.

Ninh Yên im lặng ngắm một lát. Vết thương của nghiêm trọng, tổn hại nguyên khí, nên cứ ngủ li bì. may mắn vạn gãy tay cụt chân. Thôi thì cứ từ từ bồi bổ cơ thể.

Cô xoay mở tủ, lấy một cái chăn và gối đặt lên sô pha, dựng thành một cái ổ nhỏ, tối nay cô sẽ ngủ ở đây.

Cô quấn chăn quanh , lấy từ trong gian mấy cuốn sách, bìa ngả vàng xám xịt, chút rách nát, giấy cũ kỹ, đều là sách cô lấy từ thư viện ở thủ đô.

Lần đó, cô "nhập lậu" nhiều sách, đủ thể loại, cái gì cũng . Nếu cô tay, sách lẽ đốt thành tro.

Đây đều là sách về hương liệu, như «Hương Thừa», «Trần Thị Hương Phổ», «Hương Học Hội Điển»... những cuốn là bản quý hiếm ngừng xuất bản, vô cùng trân quý.

Cô lôi cuốn «Trần Thị Hương Phổ» , tỉ mỉ lật xem. Đây là tuyển tập về các loại hương liệu, nội dung vô cùng phong phú. (Chú thích 1)

Sách giới thiệu về nguồn gốc, lịch sử, cách sử dụng, và quan trọng nhất là các công thức phối hương. nhiều công thức chỉ sơ lược, kỹ quá trình chế tác, những nguyên liệu đặc biệt phức tạp, thời hiện đại cũng khó mà kiếm .

Mấy cuốn sách đầu cô xem. Lúc Nghiêm Vi và Hàn Thượng Du học nước hoa, cô ở bên cạnh cũng lỏm , cảm thấy thú vị, cũng tự thử (DIY).

Hàn Thượng Du tư chất , thiên phú trong lĩnh vực . Thật , cô cũng kém, học là ngay, tự nước hoa mùi cũng khá dễ ngửi, chỉ là nghiên cứu sâu mà thôi.

xem ghi chép. Đang , cô bỗng khựng .

Thời mạt thế cô thu thập ít sách, đa phần là sách chuyên ngành nông học và máy móc, nhưng cũng cả sách tạp nham.

Thư Sách

Cô lục lọi hồi lâu, cuối cùng cũng tìm một cuốn trong biển sách: «The Chemistry of Fragrances» (Hóa học của Hương thơm), bộ là bản tiếng Anh, đầy ắp thuật ngữ chuyên ngành, xem mà Ninh Yên thấy đau cả đầu.

Một giọng bỗng nhiên vang lên: “Cháu đang xem sách gì ?”

Là ông nội Nghiêm. Ông đến từ lúc nào, đang chằm chằm cuốn sách tiếng Anh tay Ninh Yên, khẽ cau mày, ông hiểu một chữ nào.

Ông nay vẫn luôn xuất quỷ nhập thần. Ninh Yên dậy, thoải mái giơ sách cho ông xem: “Cách chế tạo nước hoa ạ.”

“Cái gì?” Ông nội Nghiêm rõ.

Ninh Yên đảo mắt, vẫy tay với ông, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh : “Lại đây, đây, chúng chuyện vài câu.”

Ông nội Nghiêm giật giật khóe miệng, yên nhúc nhích: “Cháu càng ngày càng …”

Không đợi ông xong, Ninh Yên ngắt lời, mắt sáng rực: “Chúng kiếm cho Nghiêm Lẫm hai cái áo chống đạn .”

Ông nội Nghiêm sững sờ, tầm mắt dừng đứa cháu đang ngủ say. Dù đang ngủ, nó vẫn cau chặt mày, thỉnh thoảng lộ vẻ đau đớn.

Lúc tỉnh thì hề kêu đau một tiếng, kiềm chế cảm xúc , vờ như chuyện gì, chỉ là nhà lo lắng. chỉ đến khi ngủ, nó mới bộc lộ mặt yếu đuối của .

Cảnh ông nội Nghiêm thấy hụt hẫng.

“Kiếm cũng vô dụng, nặng lắm, hành động tiện.” Áo chống đạn thực dụng.

Ninh Yên xua tay: “Vậy thì kiếm loại nhẹ. Trong nước thì tìm loại tiên tiến nhất của nước ngoài.”

là nghĩ hão huyền, cháu dám nghĩ thật đấy.” Ông nội Nghiêm trợn trắng mắt. Bọn họ ? Họ còn hơn bất cứ ai. đây là quân trang quan trọng, căn bản thể tiếp cận .

Ninh Yên khoanh chân: “Cháu nghĩ một cách , nhưng cần ông giúp đỡ.”

Ông nội Nghiêm khẩy: “Ta mới tin mấy lời quỷ quái của con nhóc vắt mũi sạch nhà cháu.”

Chuyện mà ngay cả bọn họ cũng giải quyết , cô cách ? Đùa kiểu quốc tế gì .

“Có ông hiểu lầm gì về năng lực của cháu ?” Ninh Yên nhướng mày, vô cùng kiêu ngạo: “Hợp đồng ngoại giao của Nghiêm Vi là cháu đàm phán đấy, ý tưởng cũng là của cháu. Lúc đó ai cháu nghĩ hão huyền? Mấy ông già các ông chính là tư tưởng xơ cứng.”

Ông gọi cô là "con nhóc vắt mũi sạch", cô đáp lễ một câu "ông già", ân, hòa .

Ông nội Nghiêm hung hăng lườm cô một cái. là con nhóc thù dai! “Người kiêu ngạo như cháu, chẳng đáng yêu chút nào.”

Ninh Yên vênh mặt: “Cháu đây là dựa thực lực để chuyện. Thông thường khác lấy lòng cháu thôi.”

Đây là lời thật lòng. Mọi đều bám lấy cô để lấy lòng, rõ ?

Ông nội Nghiêm: …

Ninh Yên bĩu môi, tỏ vẻ khinh bỉ sâu sắc: “Miệng thì thương Nghiêm Lẫm nhất, mà ngay cả cái áo chống đạn cũng chịu giúp  kiếm. Chậc chậc chậc, đáng tin cậy gì cả. Đàn ông của cháu vẫn là dựa cháu cưng chiều.”

Ông nội Nghiêm tức hộc máu. Con bé phá phách ! Nó tiếng đấy ?

Ông hung hăng dạy dỗ cô một trận, nhưng đứa cháu đang ngủ say bên cạnh, ông đành cứng rắn nén giận, phất tay áo bỏ .

Ninh Yên cũng chẳng thèm để ý, tiếp tục sách. Tuy thuật ngữ chuyên ngành quá nhiều, khó hiểu, nhưng đây là tinh hoa, mới thấy thú vị.

Chỗ nào hiểu thì đ.á.n.h dấu , tìm thỉnh giáo. Lúc vợ chồng thầy Từ Đạt ở bên cạnh thì , họ là chuyên gia mà.

Lần đến, ông nội Nghiêm Ninh Yên đặc biệt mắt, cũng thấy ngứa. Ninh Yên thong thả gọt quả lê, coi như thấy ông.

Nghiêm Lẫm nhạy bén nhận , chút lo lắng: “Ông nội, ông với Tiểu Yên cãi ?”

Ông nội Nghiêm lập tức nổi đóa: “Mày bệnh đến hồ đồ ? Tao mà thèm cãi với nó ?” Chỉ trẻ con mới cãi !

Ninh Yên tủm tỉm gọt quả lê hai nửa, một nửa đưa cho Nghiêm Lẫm: “Ừ, cãi đấy. Ông còn cãi thua nữa.”

Nửa còn cô tự ăn, lờ ông nội Nghiêm. Ông nội Nghiêm càng tức, con nhóc thối, kính lão chút nào.

Ninh Yên hì hì chuẩn ăn, Nghiêm Lẫm đưa tay cản , giật lấy miếng lê tay cô: “Tiểu Yên, lê chia.” (Mê tín, 'phân lê' đồng âm với 'phân ly' - chia ly)

“Đó là mê tín.” Ninh Yên lườm một cái, nhưng vẫn kiên quyết cho chia. Thôi , Ninh Yên đành lấy một quả khác gọt. Mê tín thật, phí cả lê.

Nghiêm Lẫm ông nội đang mặt đen như đ.í.t nồi, im lặng đưa quả lê qua: “Ông nội, ông ăn .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-357.html.]

“Không ăn!” Ông nội Nghiêm vẻ mặt thèm. Đống hoa quả đều là ông mang tới.

Khóe miệng Nghiêm Lẫm giật giật. Sao ông nội càng ngày càng giống trẻ con ? Không nên nha. “Cháu mời ông ăn, liên quan gì đến cô .”

“Hừ!” Ông nội Nghiêm cuối cùng cũng chịu nhận quả lê.

“Cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên.

Bác sĩ Nghiêm xách theo một cái cặp lồng bước : “Ba, ba cũng ở đây ? A Lẫm, hôm nay con thấy khá hơn chút nào ?”

Nghiêm Lẫm khẽ gật đầu, thần sắc bình tĩnh, còn bài xích như .

Bác sĩ Nghiêm vui: “Ba bảo hầm canh ba ba, bổ cho cơ thể lắm, con uống nhiều .”

Nghiêm Lẫm còn gì, ông nội Nghiêm gật đầu: “Cuối cùng cũng chút dáng vẻ cha.”

“Ninh Yên, cháu cũng uống một ít .” Bác sĩ Nghiêm vô cùng cảm kích Ninh Yên. Mấy ngày nay luôn là cô ở bên cạnh Nghiêm Lẫm, gánh vác trách nhiệm của nhà.

“Cháu cảm ơn ạ.” Ninh Yên cũng nếm thử vị canh ba ba.

lúc , đồ ăn cũng đưa tới. Ninh Yên là hăng hái nhất khoản ăn uống, cô nhận lấy hộp cơm to: “Hôm nay gì ngon thế?”

Ông nội Nghiêm lẩm bẩm: “Chỉ ăn.”

Ninh Yên tủm tỉm đáp trả: “Nói cứ như ông thích ăn .”

Đồ ăn tầng là của Nghiêm Lẫm: canh rau dền đậu hũ trứng bắc thảo, một cái đùi gà, cháo kê, canh xương hầm.

Đồ ăn tầng là một phần lớn: thịt kho tàu, miến xào thịt băm, rau xanh xào, canh thì giống . Đây là phần ăn của Ninh Yên và ông nội Nghiêm.

Bác sĩ Nghiêm bọn họ tự nhiên chia bữa tối, khỏi chút hâm mộ: “Con còn ăn tối.”

“Không phần của con.” Ông nội Nghiêm gắp một miếng thịt kho tàu, lạnh lùng : “Về nhà mà ăn.”

Bác sĩ Nghiêm: … Ông hoài nghi con ruột. Ông im lặng nhà ăn mua một suất cơm, mang về phòng bệnh ăn. Ông nội Nghiêm thấy chướng mắt: “Sao ăn luôn ở nhà ăn ?”

Bác sĩ Nghiêm cố gắng giả vờ như cả nhà đang dùng bữa: “Nhà ăn thịt kho tàu, con ăn.”

Cả nhà bọn họ lâu lắm ăn cơm cùng , mười mấy năm chứ?

Ông nội Nghiêm vẻ mặt ghét bỏ: “Không phần của con.”

Trời ạ! Lại là câu ! Bác sĩ Nghiêm chua xót Ninh Yên đang ăn thịt kho tàu từng miếng, từng miếng.

Có lẽ ánh mắt của ông quá lộ liễu, Ninh Yên ngẩng đầu lên ông một cái, lập tức... ăn nhanh hơn, hai má phồng lên.

Bác sĩ Nghiêm: …

“Một phần lớn như hai cũng ăn hết, chia cho con hai miếng .”

“Không !” Ông nội Nghiêm còn dùng tay che : “Con lớn từng còn tranh ăn với bọn ?”

"Bọn "? Vừa lời , bác sĩ Nghiêm càng thêm chua xót. Hóa họ là " một nhà", chỉ ông là ngoài? Ông cũng họ Nghiêm mà!

Giờ thì ông hiểu. Mặc kệ  ba  ông ngoài miệng ghét bỏ Ninh Yên thế nào, trong lòng sớm chấp nhận cô .

Ăn cơm xong, Ninh Yên thu dọn bát đũa, thấy nhà vệ sinh trong phòng quá nhỏ, cô mang ngoài rửa.

Khi cô trở về, trong phòng bệnh thêm mấy đàn ông, ai nấy cũng khí thế ngời ngời, đều mặc quân phục.

Cô sững , đối phương cũng sững sờ: “Vị là?”

Nghiêm Lẫm thoải mái giới thiệu: “Bạn gái cháu, Ninh Yên.”

“Ninh Yên, đây là các lãnh đạo trong đơn vị của .”

Ninh Yên tủm tỉm vẫy tay: “Chào các vị lãnh đạo.”

“Chào cô, đồng chí Ninh Yên.” Một đàn ông : “Nghiêm Lẫm, giấu kỹ quá đấy, bạn gái xinh thế bảo em? Mới đây còn nhờ giới thiệu bạn gái cho , may mà đồng ý.”

Ninh Yên nhướng mày. Chắc lãnh đạo trực tiếp , nếu lúc nộp báo cáo yêu đương, thể nào thấy .

Một đàn ông khác về phía ông nội Nghiêm: “Lão thủ trưởng, ngài cũng mới ?”

“Sao thể? Nghiêm Lẫm nó đưa Ninh Yên về mắt lâu . Thời gian trôi nhanh thật.” Ông nội Nghiêm vẻ mặt cảm khái: “Hai đứa nó xứng đôi lắm.”

Mấy trao đổi ánh mắt. Đã mắt gia trưởng , gia trưởng còn hài lòng. Được, giấu tin tức kỹ thật. Nhà họ Nghiêm đúng là khiêm tốn.

Nghiêm Lẫm bất giác mỉm . Ông nội đây là đang thừa nhận sự tồn tại của Ninh Yên.

Ninh Yên phát hiện, ông nội Nghiêm ở mặt ngoài uy nghiêm, giận mà uy, ngay cả giọng điệu chuyện cũng khác hẳn.

Những lâu, thăm hỏi một lát cũng .

Ông nội Nghiêm đuổi cả bác sĩ Nghiêm về. Cửa đóng , ông về phía Ninh Yên: “Nào, thử kế hoạch của cháu xem.”

Ông nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là thấy động lòng.

Ninh Yên thuận miệng : “Cháu thì ông cũng hiểu .”

Ông nội Nghiêm tức c.h.ế.t: “Con nhóc thối! Cháu nữa xem!” Tuổi còn nhỏ mà khẩu khí nhỏ.

Nghiêm Lẫm nhẹ nhàng nắm tay Ninh Yên, lắc lắc: “Tiểu Yên, chúng chuyện tử tế.”

Nhìn bạn trai đang nũng, Ninh Yên đành kiên nhẫn giải thích: “Cháu dùng nước hoa để đổi.”

Ông nội Nghiêm ngơ ngác: “Nước hoa là cái gì? Đắt lắm ? Tìm ai để đổi?”

Người xung quanh ông ai dùng nước hoa, ông cũng là bình thường.

Ninh Yên ngay sẽ như mà. Một vấn đề kéo theo hàng loạt vấn đề khác, giải thích cũng rõ. Cô kế hoạch cả : “Ông chỉ cần giúp cháu kiếm ít hương liệu về đây là , mượn cho cháu một phòng thí nghiệm, còn cứ để cháu lo.”

“Chỉ thôi ?” Ông nội Nghiêm lúc vẫn ý thức hương liệu khó kiếm đến mức nào.

Ninh Yên lấy giấy bút , loẹt xoẹt đầy một trang, đưa cho ông nội Nghiêm: “Trước mắt cứ cần từng .”

 

 

 

Loading...