Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 356
Cập nhật lúc: 2025-11-14 06:09:42
Lượt xem: 150
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một đêm cấp cứu khiến đội ngũ bác sĩ kiệt sức, cũng Ninh Yên gần như suy sụp, sắc mặt cô trắng bệch dọa .
Cô kiên quyết đòi phòng chăm sóc đặc biệt. Bác sĩ cản nổi, đành yêu cầu cô công tác khử trùng, mặc đồ bảo hộ đầy đủ mới cho .
Ninh Yên nhẹ nhàng nắm lấy tay Nghiêm Lẫm. Tay lạnh ngắt, như một tảng băng. Khóe mắt cô ươn ướt. Ngày thường, tay ấm áp, giống cô lúc nào cũng lạnh như băng, thích nhất là sưởi ấm tay cho cô.
“Nghiêm Lẫm, hứa với em là sẽ mà, thể mà giữ lời.”
“Anh mau khỏe . Anh sẽ mua đồ ăn ngon cho em, sẽ xem phim cùng em.”
“Dạo em bận lắm, áp lực cũng lớn lắm. Anh đừng em thêm gánh nặng nữa, ?”
“Em nghĩ kỹ , em sẽ kiếm cho hai cái áo chống đạn, mặc một cái, vứt một cái, như sẽ thương nữa.”
“Nghiêm Lẫm, em từng với ? Đối với em, là một sự tồn tại đặc biệt. Chỉ cần ở đây, lòng em sẽ vững vàng. Anh cần gì cả, chỉ cần để em thấy là .”
…
Cô ngừng, đến khô cả họng, nhưng vẫn chút phản ứng nào. Cô bất lực gục đầu xuống, dòng nước mắt nóng hổi lăn dài, từng giọt, từng giọt, rơi lòng bàn tay lạnh ngắt.
Ông nội Nghiêm lúc chạy tới, thấy cảnh , ông nhất thời sững sờ.
“Tít… tít… tít…” Máy móc phát âm thanh chói tai, Ninh Yên hoảng sợ.
Nữ y tá bên cạnh vội vàng cúi xuống , nhanh tay ấn nút, bác sĩ vội vã chạy kiểm tra.
Ninh Yên lo lắng khôn xiết: “Bác sĩ, thế nào ?”
Bác sĩ thở phào một : “Yên tâm, vết thương trở nặng . Cậu phản ứng với bên ngoài đấy, cô cứ chuyện với nhiều .”
Ninh Yên sững sờ. Anh thể thấy cô ? “Vâng, , ! Em !”
Bên ngoài, ông nội Nghiêm ôm ngực, sắc mặt trắng bệch, mắt đầy lo lắng.
Một bóng vội vã chạy tới: “Ba, ba! A Lẫm thương ba báo cho con ?”
Đó là Nghiêm Ngọc Chiêu, cha ruột của Nghiêm Lẫm. Ông vẻ mặt nôn nóng, tin từ bạn bè, cả như nổ tung, đầu óc ong ong.
Ông nội Nghiêm vẻ mặt mất kiên nhẫn: “Không tìm thấy .”
Lòng Nghiêm Ngọc Chiêu đắng ngắt. Những lúc con trai xảy chuyện, ông vĩnh viễn mặt. Ông là một cha .
“Xin ba.” Bác sĩ Nghiêm đứa con trai quấn đầy băng gạc, đau lòng thôi: “Lẽ lúc con nên để nó lính.”
Trong con cháu nhà họ Nghiêm, chỉ Nghiêm Lẫm bộ đội, những khác đều là sinh viên, ai cũng thành tựu riêng. Lúc đó ông đồng ý, nhưng ai ông.
Ông nội Nghiêm lạnh lùng liếc ông: “Con đang trách đấy ?”
Bác sĩ Nghiêm nào dám trách: “Ba, sắc mặt ba khó coi quá, khỏe ở ? Hay ba kiểm tra sức khỏe , ở đây con .”
“Không cần.” Ông nội Nghiêm cau mày: “Con đến thì chuyện với bác sĩ điều trị chính về phương án trị liệu .”
“Vâng, con ngay.”
Ninh Yên vẫn luôn ở bên cạnh Nghiêm Lẫm, thời gian trôi qua từng chút một, sự chờ đợi càng lúc càng nôn nóng.
Cuối cùng, đêm khuya hôm , khi cô đang nắm tay Nghiêm Lẫm lải nhải, tay khẽ cử động.
Ninh Yên lập tức nhận , vội bật dậy, ấn chuông gọi ở đầu giường.
Các bác sĩ chạy như bay kiểm tra. Nghiêm Lẫm tỉnh táo một lát, liếc Ninh Yên, môi mấp máy, còn kịp gì thì .
“Không , tỉnh . Chỉ là do thể lực cạn kiệt nên ngủ thôi.”
Ninh Yên như trút gánh nặng, trái tim cuối cùng cũng trở về lồng ngực. Không là .
Cuối cùng cô cũng thể yên tâm ngủ một giấc.
Khi cô tỉnh dậy trong ký túc xá của y tá, cô ngây vài giây, lập tức bật dậy, chạy như bay ngoài.
Phòng chăm sóc đặc biệt ai. Cô y tá quen mặt thấy cô, vội : “Đồng chí Ninh, đồng chí Nghiêm Lẫm chuyển sang phòng bệnh thường .”
Ninh Yên lập tức đổi hướng, chạy như điên qua đó.
Cửa phòng bệnh canh gác, nhưng họ cản cô. Ninh Yên xông thẳng . Người đàn ông trẻ tuổi giường bệnh tỉnh, thấy cô, mắt sáng rực lên: “Tiểu Yên.”
Ninh Yên thở phào một . Cuối cùng cũng tỉnh .
Cô bước từng bước qua, cẩn thận nắm lấy tay : “Có đau ?”
Vừa Nghiêm Lẫm còn đang với ông nội rằng "đàn ông đổ m.á.u chứ rơi lệ, đau chút nào", mà giờ thốt một câu: “Đau.”
Giọng điệu còn đáng thương, chút khí phách đàn ông nào.
Ông nội Nghiêm bên cạnh: …
Bạn trai thì xót. Ninh Yên đau lòng c.h.ế.t: “Vậy thì nghỉ ngơi cho . Anh ăn gì, em mua cho.”
Nghiêm Lẫm luôn: “Muốn ăn thịt nướng, ăn lẩu.”
Thư Sách
“Mấy món đó , dầu mỡ quá.” Ninh Yên nghĩ nghĩ: “Để em hầm cho nồi canh gà mái già nhé.”
“Vậy cũng , em gì ăn nấy.” Giọng Nghiêm Lẫm yếu ớt, chuyện vô cùng khó nhọc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-356.html.]
Ninh Yên đưa tay xoa đầu , nhưng tay vươn nửa chừng, thấy đầu quấn đầy băng gạc, cô đành sờ hờ trong trung: “Như mới ngoan chứ.”
Ông nội Nghiêm nổi nữa, đành lẳng lặng ngoài. Giới trẻ bây giờ sến súa quá, chịu nổi.
Nghiêm Lẫm tinh thần vẫn còn yếu, vài câu , nhưng cũng đủ để Ninh Yên an tâm. Cô im lặng ngắm một lát rón rén rời khỏi phòng bệnh.
Ông nội Nghiêm đang im lặng bên ngoài, ông vẫy tay với Ninh Yên: “Ninh Yên, vất vả cho cháu .”
Ninh Yên xuống bên cạnh ông, cả thả lỏng: “Bác sĩ ạ?”
“Tình trạng định , cứ phối hợp trị liệu là .” Ông nội Nghiêm dạo chạy chạy lo hai đầu, ngủ ngon, tinh thần , trông chút tiều tụy, nhưng lúc tâm trạng vui vẻ hơn nhiều.
“Lần đại nạn c.h.ế.t, ắt phúc về .”
Ninh Yên mím môi: “Bọn họ lúc nào cũng nhiệm vụ ?”
Ông nội Nghiêm cô thật sâu: “Đội ngũ của bọn nó tình huống đặc thù, chỉ những nhiệm vụ nguy hiểm nhất mới giao cho họ. Nếu đến tuổi thể lực cạn kiệt, hoặc trạng thái suy giảm, sẽ rút lui.”
“Anh thương , ảnh hưởng đến trạng thái ạ?” Ninh Yên thật lòng hy vọng xảy chuyện, trái tim chịu nổi.
Ông nội Nghiêm ngụ ý của cô, khẽ cau mày: “Nó là quân nhân…”
“ cũng là bằng da bằng thịt, cũng đau, thương, cũng sẽ sinh lão bệnh tử.” Ninh Yên hề cao thượng, cái tình cảm hy sinh vì nhân dân thế giới, càng tình yêu vĩ đại bao la.
Cô chỉ là một bình thường, chỉ bản sống , những bên cạnh bình an. Ích kỷ ư? Có lẽ .
Ông nội Nghiêm nhẹ giọng quở trách: “Tầm của cháu còn hạn hẹp quá. Nếu các chiến sĩ đổ m.á.u hy sinh, thì lấy cuộc sống bình yên cho các cháu? Con nhà thể xông pha sinh tử, tại cháu trai nhà họ Nghiêm chúng ?”
Ông sai, tư tưởng cảnh giới cao, nhưng tam quan của ông và Ninh Yên giống .
“Vâng, cháu giống ông. Ông thà một cháu hùng đầy thương tích, chứ cần một cháu bình thường khỏe mạnh. Còn cháu, cháu cần hùng, chỉ cần đau đớn, thương, bình bình an an là đủ.”
Ninh Yên ông yêu thương Nghiêm Lẫm, nhưng nếu Nghiêm Lẫm hy sinh, ông sẽ khổ sở, sẽ đau đớn, nhưng sẽ hối hận. Làm nhà của hùng dễ dàng?
Ấn tượng của ông nội Nghiêm về cô vốn chút đổi, nhưng những lời , ấn tượng lập tức : “Ninh Yên, cháu đang gì ? Cháu thất vọng.”
“Thất vọng? Chẳng lẽ ông từng đặt hy vọng hão huyền gì ở cháu ?” Ninh Yên chút mất kiên nhẫn: “Ông nghĩ cháu là một vị thánh, sẵn lòng hy sinh bản để thành cho khác? Hay là một cô gái ngốc, trả giá mà cần báo đáp?”
Ông nội Nghiêm sớm cô nổi loạn, nhưng ngờ "lệch lạc" đến : “Cháu… cháu… Ta sẽ để Nghiêm Lẫm cưới cháu.”
“Ông tính! Nghiêm Lẫm cưới thì cưới, thì thôi!” Ninh Yên lấy từ trong túi một gói khô bò, c.ắ.n một miếng, mùi thơm ngập miệng: “Người như cháu đây, tài trí dung mạo một hai, cháu để mắt tới là phúc khí của đó. Nhà ông cần, nhà khác tranh giành đấy.”
Ông nội Nghiêm hừ lạnh một tiếng, nhưng thể phủ nhận, cô cũng sai. Khuyết điểm của cô rõ ràng, mà ưu điểm cũng rõ ràng tương tự.
Ông liếc gói đồ ăn: “Cái gì đấy? Mua ở ?”
Chủ đề chuyển nhanh. Ninh Yên sững : “Khô bò. Nhà cháu tự .”
Ông nội Nghiêm chìa tay : “Cho một miếng.”
Ninh Yên: …
Không đúng! Hai đang cãi cơ mà? Sao ông trơ trẽn đòi đồ ăn như ?
cô vẫn hào phóng đưa cho ông một miếng. Mấy ngày nay Tiểu Lý bưng đồ ăn đến, cô đều trả tiền, ăn "chùa".
Miếng khô bò mỏng tang, vị tươi ngon, càng nhai càng thơm, thích hợp đồ ăn vặt. Trước khi , Ninh Tứ cố ý dúi cho cô một túi lớn.
“Lãng phí, xa xỉ.” Ông nội Nghiêm lẩm bẩm, ăn hề chậm, ăn xong chìa tay : “Cho thêm miếng nữa.”
Ninh Yên: …
Ông nội Nghiêm nhai thêm một miếng, hương vị tuyệt: “Tay nghề nấu nướng của cháu cũng tàm tạm.”
Ninh Yên trợn mắt, lấy từ trong túi một cái bánh trứng: “Ông nghĩ nhiều , đây là em trai em gái cháu , cháu gì thời gian.”
Ông nội Nghiêm liếc túi đồ ăn vặt của Ninh Yên, là đồ ăn lạ mắt, mà trông vẻ ngon. “Vậy cháu kết hôn cũng nấu cơm chứ.”
Ninh Yên c.ắ.n một miếng bánh trứng, vụn bánh giòn tan rơi xuống, cô vội lấy tay hứng. “Hoặc là ăn nhà ăn, hoặc là chồng nấu. Nam nữ bình đẳng mà.”
Ông nội Nghiêm kỳ quái hỏi : “Nếu nam nữ bình đẳng, chỉ đàn ông ?”
“Cái đó…” Ninh Yên bí từ, nhưng cô phản ứng nhanh: “Đàn ông vui vẻ , cháu thành cho , ?”
Ông nội Nghiêm bĩu môi, chìa tay , mắt chằm chằm cái bánh trứng: “Cho một cái bánh.”
Ninh Yên cạn lời. Ông đúng là khách khí chút nào. Giờ thì cô cái tính tham ăn của Nghiêm Vi giống ai . “Cái siêu rắc rối, ngoài chợ mua !”
Ông nội Nghiêm chính vì ngoài chợ mua nên mới ăn: “Ta là ông nội của Nghiêm Lẫm.”
“Ông chẳng ông nội cháu.” Ninh Yên c.ắ.n một miếng nữa, nhân trứng muối chảy : “Ông còn cho bọn cháu cưới nữa là.”
“Cho một cái…” Ông nội Nghiêm ngập ngừng: “Không đúng, hai cái! Ta sẽ suy nghĩ chuyện đó.”
Thật , ông căn bản quản chuyện hôn nhân của con cháu, đứa nào cũng tự quyết. Nghiêm Vi từng đó tuổi còn chịu kết hôn, ông tác dụng gì ? Nghiêm Lẫm chuyện khác thì còn khuyên, chứ cứ dính đến Ninh Yên là nó một chữ cũng , vẫn cứ qua bấy lâu nay.
Ninh Yên: …
“Ba!” Một giọng đầy kinh ngạc vang lên. Là bác sĩ Nghiêm, ông đến từ lúc nào, bao lâu. Đây là đầu tiên ông thấy bộ dạng của cha . Phải nhỉ, vô ? Tham ăn? Còn dùng đồ ăn để trao đổi?
Trong ấn tượng của ông, cha ông luôn là một đàn ông uy nghiêm, ít ít .
“Ba là ba ruột của con ?”
Đây nhất định là hàng giả!
Ông nội Nghiêm mặt già đỏ lên, hung hăng trừng mắt: “Im miệng! Đồ ngu!”