Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 354
Cập nhật lúc: 2025-11-14 05:43:58
Lượt xem: 156
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tại cuộc họp, bí thư Chu hạ đạt mệnh lệnh cho bí thư các xã, yêu cầu thành xong cơ sở vật chất khi gieo cấy lúa nước.
ồn ào phản đối: “Bí thư Chu, cứ thấy việc đáng tin cậy thế nào . Cái cô Ninh Yên là thanh niên trí thức từ thành phố lớn về, cô thì gì về ruộng?”
Mấy năm nay đấu tranh giai cấp diễn liên miên, các bí thư xã đều cứng đầu, chẳng bao giờ chịu để tâm chuyện trồng trọt. Đương nhiên, tình hình chung lúc bấy giờ đều như .
“ cũng nghĩ thế. Một con bé trẻ ranh thì cái gì, chỉ giỏi chỉ tay năm ngón.”
Nói trắng là các bí thư xã đều tán thành, chịu dốc sức .
Bí thư Chu lạnh lùng họ. Từng một đều cuồng vọng tự đại. Người phụ nữ trẻ tuổi trong miệng họ nên cả một sự nghiệp, còn những thì , chẳng gì đổi.
“Vậy các ông cho , thế nào để bà con ăn no mặc ấm, ở nhà ngói?”
Một bí thư xã buột miệng: “Mở nhà máy.”
Bí thư Chu thản nhiên hỏi vặn : “Các ông đều thử cả , ai thành công ?”
Cả phòng im phăng phắc, . , ai cũng lén lút học theo mô hình của tập đoàn Cần Phong, các nhà máy mọc lên như nấm mưa.
Ban đầu ai cũng tin tưởng tràn trề, cảm thấy thể hơn Ninh Yên. sự thật chứng minh, " xem gánh thì nhẹ hều", đến lượt thì mới là xong.
Không những kiếm tiền, mà còn lỗ vốn!
Họ hiểu, rõ ràng là chép y chang con đường thành công của Cần Phong, cũng mở xưởng đậu hũ, xưởng nước tương, xưởng đường. ngay cửa ải đầu tiên là kỹ thuật khó họ.
Còn nữa, lúc tuyển thì chọn cận, nhà đều quản lý, nhưng hễ gặp vấn đề là cãi như mổ bò. Ngoài cãi thì chẳng gì.
Thật kỳ lạ! Tập đoàn Cần Phong lớn như , ban quản lý là các cán bộ thôn cũ chuyển sang, cộng thêm lứa cán bộ trẻ mới , đấu đá ?
Kỳ lạ hơn nữa là, những đó chịu để một nữ thanh niên trí thức trẻ tuổi từ nơi khác đến sếp, mà một ai ý kiến.
“ thừa nhận, Ninh Yên cũng chút tài, bí thư Chu, vì bắt cô dạy chúng trồng trọt, bằng bảo cô dạy chúng cách mở nhà máy, giúp chúng kiếm tiền lớn.”
Nhắc tới chủ đề , lập tức sôi nổi: “ đúng! Làm ruộng thì tương lai gì chứ! Mở nhà máy mới kiếm tiền!”
Bí thư Chu cạn lời. Mấy nghĩ thật. “Tại giúp các ông?”
Một bí thư xã đầy lý lẽ: “Lãnh đạo cấp , cùng giàu, cùng tiến bộ mà. Cô trách nhiệm dẫn dắt chúng cùng lên.”
Bí thư Chu vô cùng thất vọng: “Hầu Thần, cả cũng nghĩ cô trách nhiệm ?”
Hầu Thần từ đầu đến giờ vẫn im lặng, bí thư Chu điểm danh, ngẩng đầu một câu: “Cô là nhân viên nhà nước.”
Mọi sững . , về bản chất, Ninh Yên chỉ là một nữ thanh niên trí thức.
Bí thư Chu đầy thấm thía: “Các ông mới là công bộc của nhân dân! Dẫn dắt xã viên cuộc sống hơn là trách nhiệm của các ông.”
“Việc các ông , bắt bẻ một dân bình thường , là quá đáng .”
“Còn nữa, thừa nhận khác ưu tú hơn , khó khăn đến ?”
Khó, đương nhiên là khó! Ở đây là đàn ông, thừa nhận một cô gái trẻ tuổi ưu tú hơn , quá khó khăn.
Có vẫn từ bỏ: “Bí thư Chu, là ông cứ chuyện tử tế với cô , bảo cô giúp chúng xây nhà máy…”
Nhìn thấy khác ngày nào cũng ăn thịt, còn chỉ , cảm giác thật khó chịu.
“Chuyện xây nhà máy nhắc nữa!” Bí thư Chu mất kiên nhẫn ngắt lời. Bọn họ bản bản lĩnh, cứ chăm chăm kiếm tiền lớn, khác giúp kiếm tiền. Sao thể?
“Trách nhiệm của các ông là dẫn dắt nông dân ruộng đồng. Nếu thành yêu cầu của , thì… các ông tự động nhường chức .”
Sắc mặt đại biến. Nhường chức?
“Bí thư Chu, ông 'nhường chức' là ý gì…”
Bí thư Chu sầm mặt, vô cùng nghiêm túc: “Làm quan mà vì dân, bằng về nhà bán khoai lang.”
Lời thốt , tất cả đều ngậm miệng, dám linh tinh nữa.
Sau cuộc họp, Hầu Thần giữ . Anh rõ là vì chuyện gì, nên chỉ cụp mắt .
Bí thư Chu lắc đầu: “Hầu Thần, thất vọng.”
“Bí thư Chu, …” Sắc mặt Hầu Thần đỏ bừng.
Thư Sách
Bí thư Chu thấu tâm tư của : “ hổ, chạm mặt Ninh Yên, cho nên tự dẫn đội xuống nông thôn, mà cử cấp phối hợp với cô .”
Ninh Yên đến đội sản xuất bên cạnh, chính là xã Vĩnh Ninh, thuộc địa bàn Hầu Thần quản lý.
“Là do công tác của đúng chỗ, là của , xin kiểm điểm.” Lẽ , chuyện lớn như đích dẫn đội . Xảy vấn đề, thể thoái thác trách nhiệm.
Bí thư Chu vốn coi trọng Hầu Thần, chỉ vì quan hệ hai nhà, mà còn vì bản Hầu Thần, điều kiện các mặt đều tệ.
mà, một viên ngọc sáng là Ninh Yên ở phía , Hầu Thần lập tức lu mờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-354.html.]
“Hầu Thần, Ninh Yên là tài hoa, sắc sảo, kiêu ngạo khó thuần, nhưng tầm đại cục, một tấm lòng vì nước vì dân. Điểm còn hơn nhiều . hy vọng gạt bỏ hiềm khích cá nhân, phối hợp thật với Ninh Yên, cho chuyện .”
“Vâng ạ.”
“Đây là một cơ hội, nắm bắt lấy. Hầu Thần, nhất định tầm .” Bí thư Chu vỗ nhẹ vai , điều cần nhắc nhở đều nhắc.
Ninh Yên chép một bản tài liệu đưa cho bí thư Chu, cũng hỏi đến việc nữa.
Quản lý một tập đoàn lớn chuyện dễ dàng.
Mỗi ngày cô đều bận tối mắt, trông chừng việc nghiên cứu phát triển sản phẩm mới, xử lý hàng loạt sự cố phát sinh.
Toàn bộ ban quản lý chỉ thể việc ở mức trung bình, tuân theo sắp xếp, chấp hành mệnh lệnh răm rắp, coi như cũng tạm .
Diệp Hưng Học xem là xuất sắc nhất trong đó, can đảm, dã tâm, năng lực hành động. chỉ riêng công việc thường ngày ở xưởng giấm cũng đủ khiến bù đầu bù cổ.
Ninh Yên bồi dưỡng một kế nhiệm, nhưng chọn tới chọn lui vẫn hạt giống nào thích hợp. Cô tuy còn trẻ, nhưng vài năm nữa là khôi phục thi đại học, cô bỏ lỡ. Nâng cao bằng cấp là một chuyện, xây dựng quan hệ là chuyện khác.
Đến lúc đó, học việc, cô bắt buộc tìm một trợ thủ.
Cô tới lui, dứt khoát trọng điểm bồi dưỡng Ninh Anh Liên ở bên cạnh. Năng lực của Ninh Anh Liên cũng tạm , chỉ là tính cách đủ quyết đoán, thiếu sự dứt khoát.
Tính cách như đầu thì , nhưng trợ thủ thì cũng tệ.
Ninh Anh Liên thấy lịch học mà Ninh Yên xếp cho , mắt trợn tròn: “Chị đang học ở lớp bồi dưỡng , còn học thêm mấy cái nữa?”
Học lớp quản lý, cô thể hiểu, nhưng bắt cô học văn hóa, đến phòng nghiên cứu thực tập một thời gian, thế thì kỳ quá.
Ninh Yên thẳng: “Không mong chị học đến tinh thông, mà là chị hiểu, để dễ khác lừa gạt.”
Quản lý là cả một môn học vấn, chỉ học là , xem nhiều, nghĩ nhiều, học nhiều.
Ninh Anh Liên chút rõ: “Mọi việc em , chị chỉ cần lời em là xong mà? Hơn nữa, ai rảnh rỗi lừa chị chứ?”
“Bí thư Ngưu và ba chị tuổi cũng lớn dần . Họ lui về thì cũng lên.” Ninh Yên nỗ lực bồi dưỡng ban quản lý, nhưng vẫn đủ nhân lực, xuất sắc càng ít: “Em cũng mong chị thể bao nhiêu việc, chỉ cần lúc em công tác, chị thể gánh vác tạm thời là .”
Ninh Anh Liên bừng tỉnh: “Giống như chị giúp Nghiêm Vi, đến xưởng hóa mỹ phẩm quản lý hộ một thời gian ạ?”
Ninh Yên cầm chén lên uống ừng ực: “ . Cô chỉ một cái nhà máy nhỏ, còn chúng là cả một tập đoàn, trách nhiệm lớn hơn nhiều.”
Ninh Anh Liên chút chùn bước, cô vốn nhát gan: “Để Ba (Ngưu Tam) thích hợp hơn ?”
“Một cái xưởng đường là đủ cho quậy .” Ninh Yên chỉ thể , nhân tài khó tìm, đành "chọn cao nhất trong đám lùn".
Vẻ mặt Ninh Anh Liên buồn rầu, tự tưởng tượng cái gì, bỗng nhiên mắt sáng lên: “ Em tin tưởng chị đến ?”
“ .” Ninh Yên nhịn , cô chị họ cũng chút đáng yêu.
“Vậy… Chị thử xem .”
Hầu Thần hành động nhanh. Anh triệu tập đội trưởng các đội sản xuất trong xã đến họp, giao nhiệm vụ xuống, ai thành thì , đơn giản thôi.
Anh còn mỗi ngày dẫn xuống nông thôn tuần tra giám sát, thậm chí còn cố tình chạy đến tập đoàn Cần Phong cầu kiến Ninh Yên, nhờ cô giúp đỡ. Đào hầm biogas là việc cần kỹ thuật, chỉ xem sổ tay mà đào thì vẫn khó.
Ninh Yên khó , cô tự mặt mà cử kinh nghiệm hỗ trợ, "vẽ hồ lô theo mẫu". Đương nhiên, cũng , những cử bao ăn bao ở và trả lương, thể lao động miễn phí.
Hầu Thần dĩ nhiên là đồng ý ngay, tất cả đều theo đãi ngộ của kỹ thuật viên, còn cho xe đưa đón mỗi ngày.
Hai gặp chỉ bàn công việc, đều tỏ như chuyện gì xảy , thần sắc tự nhiên, qua dứt khoát, chỉ nửa tiếng là bàn xong.
Ninh Yên cũng tròn lễ nghi, đích tiễn Hầu Thần cửa, lên xe mới thôi.
Cô đầu , thấy Ninh Anh Liên với vẻ mặt phức tạp: “Sao ?”
“Hai ầm ĩ vui như , gặp cãi ?” Ninh Anh Liên vẫn luôn lo lắng, sợ họ cãi trời long đất lở.
Ninh Yên giật giật khóe miệng: “Chị nghĩ gì ? Bọn em đều là vì công việc, gì mà ầm ĩ? Đem cảm xúc cá nhân công việc là điều tối kỵ nhất, dựa yêu ghét cá nhân để quyết định công việc cũng là thể chấp nhận .”
Công công, tư tư, cô phân rõ ràng. Ninh Anh Liên cảm thấy quá đơn thuần: “Chị hiểu nổi hai .”
Tương tự, Hầu Thần trong xe tâm trạng cũng phức tạp. Lần gặp Ninh Yên, cô sắc bén như d.a.o khỏi vỏ. , cô như một thanh bảo kiếm tra vỏ, vẫn sắc bén, nhưng còn chói mắt như , mà toát khí độ của bề . Không là để sát thương, mà là để uy hiếp!
Thảo nào bí thư Chu ngày càng coi trọng Ninh Yên. Một như , tại cố tình là…
Trước khi Ninh Yên cử đội ngũ kỹ thuật , cô còn cố ý huấn luyện tăng cường cho họ. Phải , những việc hiệu quả, hết đội sản xuất đến đội sản xuất khác, sắp xếp thứ rõ ràng.
Một dân làng dù phản đối, nhưng đội trưởng và bí thư chi bộ đè xuống, chính sách liên quan, nên cũng loạn .
Các xã khác vốn dĩ đang ngoài quan sát, nghĩ rằng "phép vua thua lệ làng". thấy xã Vĩnh Ninh hành động, còn hừng hực khí thế, những khác liền sốt ruột, thể nào là học sinh dốt bét bảng .
Chuyện liên quan đến con đường quan của , đều cuống lên, sôi nổi đến mời Ninh Yên chỉ đạo kỹ thuật.
Ninh Yên đối xử bình đẳng, cử đội ngũ kỹ thuật của , chứ tự mặt. Dù cô chịu, một cô cũng thể lo xuể nhiều việc như .
lúc "cháo thì ít mà thầy tu đông", vì tranh giành đội ngũ kỹ thuật mà họ suýt nữa đ.á.n.h . Ninh Yên dứt khoát bắt họ hẹn , xếp kín lịch trình.
Hôm đó, Ninh Yên họp xong, mới về văn phòng xuống, liền nhận một cú điện thoại.
“ Ninh Yên , ai ạ?”
“Đồng chí Ninh Yên, yêu của cô thương nặng…” Đầu óc Ninh Yên "ong" lên một tiếng, cô đột ngột dậy, những lời tiếp theo cô còn rõ nữa.