Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 345
Cập nhật lúc: 2025-11-14 03:53:28
Lượt xem: 142
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giọng cô vẻ bình tĩnh, nhưng Nghiêm Lẫm hiểu cô, cô đang lo lắng.
“Anh sẽ . Anh bảo đảm.”
Ninh Yên mỉm : “Được, em tin .”
Thật , cả hai đều hiểu rõ, nhiệm vụ thì gì chuyện nguy hiểm? , đó là trách nhiệm của một lính. Dù nguy hiểm đến cũng xông lên hàng đầu.
Một giọng vang lên: “Đồng chí Ninh Yên.”
Ninh Yên đầu , là quen: “Đoàn trưởng Lỗ, ngài việc gì ạ?”
Đoàn trưởng Lỗ tham gia hôn lễ, ông gọi họp, mới về. “Nghe cô TV?”
Ninh Yên chút bất ngờ: “Ngài ai ?”
Đoàn trưởng Lỗ từng tiếp xúc với Ninh Yên, rõ năng lực của cô: “Cô cứ , chuyện đó ?”
Ninh Yên cũng giấu: “Vẫn đang trong giai đoạn nghiên cứu ạ, thành công . loại TV siêu nét, vượt cả hàng thị trường, hơn cả TV nhập khẩu.”
Đoàn trưởng Lỗ ngây . Bước nhảy vọt của cô nhanh quá. Trước đó là muối đường tương giấm gia vị, bây giờ nhắm đến TV.
“Với trình độ hiện trong nước mà vượt qua nước ngoài, khó khăn lớn.”
Đây là sự thật. Kỹ thuật dễ dàng đột phá như .
Ninh Yên thản nhiên gật đầu: “Vâng ạ, nhưng vẫn theo đuổi.”
Không vội nôn nóng, bình tĩnh mà tự chủ. Thái độ khiến Đoàn trưởng Lỗ tự dưng tin tưởng, cô thể ! Cô vẫn luôn sáng tạo kỳ tích.
“Chờ cô nghiên cứu phát minh thành công, tính đến chuyện hợp tác với bộ đội ? Các xưởng công nghiệp quân sự linh phụ kiện giỏi đấy.”
Ninh Yên nhịn khẽ: “Việc còn mà. Không vội. Lời ngài sẽ ghi nhớ.”
“Vậy , phiền hai đứa nữa. Có rảnh thì đến nhà ăn cơm.” Đoàn trưởng Lỗ ở mặt Ninh Yên là một vị lãnh đạo dễ chuyện, việc nhờ vả, nếu giúp ông đều sẽ giúp.
“Vâng ạ.” Ninh Yên nhận lời: “Để cháu mang ít rau xanh qua cho , chia mỗi một ít.”
“Được.” Đoàn trưởng Lỗ thích giao thiệp với cô, thẳng thắn, qua , chừng mực .
Chờ ông , Ninh Yên chút kỳ quái: “Sao Đoàn trưởng Lỗ đột nhiên nhắc đến chuyện ?”
Thư Sách
“Có thể là tin tức gì đó.” Nghiêm Lẫm nghĩ nhiều: “Xưởng trưởng nhà máy TV Thượng Hải đến chỗ em, cũng chuyện gì bí mật.”
Ninh Yên nhún vai. Thôi , cũng chẳng chuyện gì mờ ám.
Thời gian trôi qua thật nhanh, đến cuối năm. Theo truyền thống năm ngoái, tập đoàn vẫn tổ chức tiệc tất niên.
Công nhân biểu diễn văn nghệ, xen kẽ là các tiết mục bốc thăm trúng thưởng. Mỗi đều một túi quà phúc lợi lớn, bình chọn công nhân ưu tú nhất, trao phần thưởng xứng đáng. Mục nào cũng khiến phấn khích.
Năm nay thêm một tiết mục, đó là biểu diễn tài năng của bọn trẻ. Nhà trẻ, tiểu học, trung học, mỗi cấp đều ba tiết mục tập thể, ba tiết mục biểu diễn cá nhân. Đẹp quan trọng, quan trọng là cho khí náo nhiệt.
Tết nhất là rộn ràng, vui vẻ.
Ai lên sân khấu biểu diễn đều phần thưởng, biểu hiện còn thưởng gấp đôi. Vì , đều hăng hái tham gia.
Ở bên , các công nhân cũ đắc ý khoe với công nhân mới về sự hoành tráng của tiệc tất niên, khiến các công nhân mới sững sờ. Nhìn đống phần thưởng chất cao như núi, chủng loại phong phú đa dạng, ai nấy đều mắt sáng rực.
Thật khoa trương! là đúng đơn vị !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-345.html.]
Công nhân mới lướt qua sân khấu: “Tổng giám đốc Ninh ? Sao cô chủ trì ?”
Công nhân cũ trợn mắt: “Đừng đùa! Tổng giám đốc Ninh vất vả cả năm , để cô yên xem một buổi biểu diễn ?”
Công nhân mới ngượng ngùng gãi đầu, cũng , do hiểu chuyện: “Cũng đúng, để cô nghỉ ngơi. Cả năm vất vả nhất chính là cô .”
Dưới sự lèo lái của cô, con thuyền Cần Phong ngày càng lớn mạnh, ngày càng thịnh vượng.
Ninh Yên ở một góc khuất. Như mới thú vị. Tết nhất cô vây xem như gấu trúc.
Nhà ăn lò sưởi, cô mặc một chiếc quần yếm len màu hồng phấn, búi tóc củ tỏi, trông trẻ trung vô địch. Cô lười biếng dựa ghế, c.ắ.n hạt dưa, nhấm nháp ô mai, vô cùng thảnh thơi. Ngay cả khi nhận giải "Nhân viên quản lý ưu tú nhất", cũng là Ninh Nhị lên nhận .
Ngồi bên cạnh cô, Ninh Miểu hưng phấn kêu lên: “Chị cả! Giải thưởng năm nay là một chiếc xe ba bánh!”
“Không các em ?” Ninh Yên chậm rãi cho viên ô mai miệng: “Bảo thầy Quý giúp lắp thêm cái động cơ, lái xe chạy loanh quanh cũng tiện.”
Đạp xe đạp mệt quá, chở nhiều đồ. Có cái xe ba bánh chạy điện thì đỡ vất vả hơn nhiều.
Ninh Miểu vui mặt, nóng lòng thử: “Em lái chị?”
Ninh Yên bĩu môi: “Hỏi thầy Quý . Thầy bảo thì là .”
Mấy vị giáo sư đều bên cạnh cô. Họ thích xuất hiện mặt khác, nhưng khí náo nhiệt thế hiếm gặp, khiến lòng cũng thấy rộn ràng.
Ninh Yên liền sắp xếp một góc khuất, để cùng đến xem cho vui.
Quý Khả An ném một viên sữa phiến miệng: “Chỉ bắt nạt ông già .”
Sữa phiến là do Ninh Yên cố ý , cho ăn vặt, mấy vị giáo sư ai cũng thích.
Ninh Yên ông mặt mày hồng hào, bĩu môi: “Ông già chỗ nào? Một bữa ông ăn hết ba bát cơm đấy.”
Quý Khả An mặt ngoài thì khó ở, nhưng ở mặt nhà họ Ninh thì nhiều hơn, biểu cảm cũng sinh động hơn. “Đây là chê ăn nhiều ?” Ông còn coi nhà họ Ninh là ngoài nữa.
Ninh Yên tủm tỉm dỗ dành: “Nào dám ạ. Mấy vị chính là bảo bối sống của tập đoàn chúng .”
“Ghê quá.” Quý Khả An ngoài miệng thì , nhưng trong lòng hưởng thụ. Ông ở đây sống , tâm trạng thoải mái, u uất đều tan biến.
Vợ chồng thầy Từ Đạt và Kim Tích Như cũng , mặt mũi tròn trịa , trạng thái vô cùng . Nỗi bận tâm duy nhất của họ là cặp vợ chồng con cái đang rõ tung tích, lưu lạc nơi nào.
“Ninh Yên, vẫn nhờ cháu tìm giúp hai đứa nhỏ nhà .”
“Yên tâm ạ, cháu sẽ cố gắng hết sức.” Ánh mắt Ninh Yên dừng ở vị trí ngoài cùng: “Lâm Vũ Mặc, ... nguyện vọng gì cho năm mới ?”
Lâm Vũ Mặc cùng bà ngoại. Bà ngoại mặc chiếc áo bông mới, tay ôm lò sưởi nhỏ, khuôn mặt đầy nếp nhăn nhưng tươi rạng rỡ, lông mày giãn . Tuổi già đặc biệt sợ lạnh, nhưng trong lòng vô cùng ấm áp.
Còn Lâm Vũ Mặc mặc áo len đen, quần tây xám, tất cả đều là đồ mới, tóc tai cắt tỉa gọn gàng, trông như một thanh niên tràn đầy sức sống. Chàng trai tái nhợt, gầy yếu, ốm o như bao giờ xuất hiện.
Ninh Yên hề bạc đãi họ, ăn uống sinh hoạt của những đều là tiêu chuẩn hàng đầu. Mỗi quý hai bộ quần áo mới, Tết thêm một bộ, lễ Tết còn túi quà lớn, cần họ bận tâm bất cứ điều gì.
Họ chỉ cần chuyên tâm nghiên cứu. Vận mệnh của đều đổi nhờ Ninh Yên.
“ … đưa bà ngoại lên thành phố chơi.”
Ninh Yên đồng ý: “Đi . Cho nghỉ bốn ngày, mùng năm . Dắt theo mấy đứa Ninh Nhị cùng.”
Lâm Vũ Mặc nhíu mày: “Cô sợ chạy trốn ?”
“Ha hả! Cậu chạy ? Ai dám chứa chấp ?” Ninh Yên trợn trắng mắt, miệng lưỡi chút nể nang.
“Cậu tự , là tài sản quan trọng của tập đoàn, tuyệt đối thể bất cứ tổn thất gì. Cậu là cái đồ 'gà mờ', sức chiến đấu bằng 5, còn dắt theo bà lão ngoài, yên tâm ?”
Rõ ràng là một câu quan tâm, nhưng từ miệng cô nó kỳ cục thế nhỉ.
Lâm Vũ Mặc liếc cô một cái, ý vị rõ: “Gà mờ?”
Ninh Yên chỉ mấy con gà đang hấp hối buộc ở bức tường phần thưởng, đó cũng là giải thưởng tối nay: “Sức chiến đấu yếu như gà, cũng như .”
Lâm Vũ Mặc: …