Bà Quý cũng thấy, sắc mặt đổi mấy : “Đây là bậy bạ gì ? Nếu nhớ lầm, nó năm nay mới 19, sang năm mới 20, thể thành tựu như …”
Ông Quý tức giận khiển trách: “Đừng bậy! Loại tin tức đều xét duyệt nghiêm ngặt.”
Quý Bình giật lấy tờ báo xem : “Cô chỉ dỗi vặt, thấy thông minh chỗ nào , còn thông minh bằng con.”
Hay là điều nghĩa là cũng thể sáng lập nên sự nghiệp như ? Có chút mong đợi nha.
Ông Quý liếc con trai. Trước hai đứa nhỏ chơi với , nhưng từ khi xảy vụ thật giả thiên kim, ngược thằng bé thiết với Vu Tinh Tinh.
“Tinh Tinh, nhà con còn liên lạc với nó ?”
“Không ạ.” Vẻ mặt Vu Tinh Tinh cứng đờ.
Ông Quý quá rõ sức nặng của tin tức , càng thêm tiếc nuối: “Tuổi còn trẻ mà thành tựu như , tương lai đúng là thể lường .”
Bà Quý chút hụt hẫng: “ từng thấy con bé đó, cũng chút lanh lợi, nhưng trí tuệ gì lớn lao. thấy chắc chắn là nó dùng thủ đoạn gì .”
Luôn những dùng suy nghĩ đen tối nhất để phỏng đoán khác.
Ông Quý chê bà thiển cận, mắt : “Bà cũng thử dùng thủ đoạn xem, cho con trai bà lên báo .”
Bà Quý sầm mặt: “Ở bên ngoài bực bội thì đừng về nhà trút giận.”
Ông Quý khẽ lắc đầu, thở dài. Đáng tiếc, quá đáng tiếc. “Đây mới là con dâu , bản lĩnh, thủ đoạn.”
Lời thốt , khí tại hiện trường lập tức đổi, ánh mắt bà Quý lóe lên.
Quý Bình nhịn bức ảnh. Ngũ quan cô rõ nét, thanh lệ thoát tục, như tạc tượng. Đôi mắt rực rỡ long lanh, mái tóc ngắn ngang vai gọn gàng thoáng chút quyến rũ, mà yêu mị.
Cô mặc một chiếc áo khoác nỉ màu đen vặn, duyên dáng yêu kiều, thanh nhã thoát tục. Quý Bình đến ngây cả ...
Một bàn tay đưa tới, che mất bức ảnh. Quý Bình cau mày, gạt phắt tay cô .
“A!” Vu Tinh Tinh kêu lên một tiếng. Quý Bình lúc mới nhận gì, nhưng cũng thấy sai: “Em gì mà la làng lên thế? Hết cả hồn.”
Bà Quý đương nhiên là bênh con trai . Trong mắt bà, con trai bà cái gì cũng , công chúa cũng xứng.
Trước bà ưa Vu Hồng Muội (Ninh Yên), bây giờ cũng chẳng ưa gì Vu Tinh Tinh, nhưng cái Vu Tinh Tinh dỗ ngọt, chịu chi tiền.
lời cần vẫn : “Tinh Tinh , là con đúng .”
Vu Tinh Tinh theo thói quen cúi đầu: “Là con sai . Nhà con chút việc, con xin phép về .”
Cô vốn định ở thêm lát nữa để bồi dưỡng tình cảm, nhưng bâyTờ, lòng phiền ý loạn.
“Đi .” Bà Quý phất tay.
Vu Tinh Tinh liếc Quý Bình, vẫn đang dán mắt bức ảnh. Trong lòng cô dâng lên một cơn tức giận, cô c.ắ.n chặt môi: “Anh Bình, tiễn em ngoài ?”
Bà Quý chút vui: “Tiễn cái gì mà tiễn, tối muộn lạnh lắm. Thằng Bình sức khỏe yếu, con đừng suốt ngày khổ nó.”
Làm khổ nó? Mặt Vu Tinh Tinh đen . Quý Bình dường như thấy lời , cũng giúp cô một câu.
bây giờ? Cô vẫn cố nhịn. Chờ một chút, chờ cô bước cửa nhà họ Quý, sinh con, lúc đó, cô mới tiếng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-335.html.]
Cô cố nặn một nụ : “ , Bình, khi nào qua nhà em ăn tối? Ba em gặp .”
Cô hàm súc, nhưng ngụ ý thì ai cũng hiểu, chính là mắt gia đình, bước tiếp theo là định ngày cưới.
Quý Bình vẻ mất kiên nhẫn: “Để hôm nào .”
Vu Tinh Tinh bước khỏi nhà họ Quý, lòng đầy phẫn nộ. Cô khúm núm như , mà nhà họ Quý vẫn coi cô là một nhà.
Đều tại con khốn Ninh Yên! Nếu bài báo , chừng cô thuyết phục ông Quý.
Tỉnh Hắc, thành phố Hải Thanh, tập đoàn Cần Phong, Ninh Yên? Được, cô nhớ kỹ! Ánh mắt cô càng thêm âm u.
Cô về đến nhà, khí trong nhà càng thêm nặng nề. Trên bàn trải rộng một tờ báo, bà Vu đang ngây ngốc .
Không hiểu , cảnh tượng đó chọc giận Vu Tinh Tinh, cô hung hăng quát: “Nhìn cái gì mà ! Có nữa thì nó cũng về !”
“Tinh Tinh!” Bà Vu giật .
Vu Tinh Tinh đầy tức giận, hận thể xé nát thứ: “Ba, tờ báo cũng coi như một việc , giúp chúng nó đang trốn ở .”
Ông Vu Vĩ Thành sững sờ, ánh mắt đổi mấy : “Tình hình giống .”
“Không gì khác cả!” Vu Tinh Tinh vốn tìm Ninh Yên để hủy hoại con bé, đáng tiếc tìm . Bây giờ thì , một bài báo đưa thông tin đến tận mắt cô .
Đứng càng cao thì chứ, ngã xuống càng c.h.ế.t t.h.ả.m hơn.
Bà Vu , , chút mờ mịt: “Mọi gì?”
Vu Tinh Tinh cụp mắt: “Con đang nghĩ, nên cho nó một lá thư hòa ?”
“Việc thể thử đấy.” Mắt bà Vu sáng lên: “Viết , nhanh lên.”
Ông Vu: …
Còn bên , Vu Hồng Hà kéo thể mệt mỏi, dắt theo ba đứa con trở về ký túc xá. Chị chia phần thức ăn mang về từ nhà ăn cho bọn trẻ, pha sữa bột cho đứa nhỏ nhất, tắm rửa cho chúng, bận túi bụi.
Tuy cuộc sống vất vả, mệt mỏi, nhưng lòng Vu Hồng Hà bình yên. Không ai đ.á.n.h chị, ai mắng chị là "gà mái đẻ trứng".
Thư Sách
“Cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên. Vu Hồng Hà giật : “Ai đấy?”
“Là đây.” Là giọng của bà Vu.
Vu Hồng Hà thầm thở phào, mở cửa. Bà Vu mang theo lạnh bên ngoài bước .
Vu Hồng Hà chút kỳ quái: “Mẹ, muộn thế còn đến?”
Nhà họ Vu đang bàn tính chuyện gì đó, cho bà rìa, bà tức quá nên bỏ ngoài.
“Ăn cơm con?” Bà Vu cảm thấy đặc biệt cô độc. Con trai cả từ khi gia đình nhỏ, chỉ một lòng lo cho vợ con, đối với cũng , cũng xong.
Vu Tinh Tinh cũng chẳng thiết gì với bà, thà lấy lòng nhà họ Quý chứ chịu tốn một xu cho bà, ngày thường cũng lạnh nhạt, còn luôn trách bà cứ nhớ thương Ninh Yên.
Bà cũng nhu cầu tình cảm chứ.
Và thế là, Vu Hồng Hà tuy gì nổi bật, nhưng đối với bà, là một lối thoát cho sự cô độc.