Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 330

Cập nhật lúc: 2025-11-13 08:09:28
Lượt xem: 160

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Ninh Yên sững sờ: “Bây giờ ? Đến ? Sao nhận thông báo gì hết?”

Người trợ lý (Mã Đại Chí) lớn: “Đã đến cổng lớn , nhanh lên chị ơi!”

Ninh Yên vội bật dậy, luống cuống chạy ngoài. Chạy vài bước, cô bỗng dừng , đầu giải thích:

“Bí thư Chu, đó là các nhân viên kỹ thuật của nhà máy TV Thượng Hải. Lần hẹn họ tới tham quan, nhưng ngờ họ đến sớm hơn dự định. Bí thư Ngưu, ông cùng đón khách quý phương xa.”

“Phó giám đốc Ninh (Ninh Xuân Hoa),  bác ở tiếp đãi các lãnh đạo nhé.”

Mọi vẫn còn đang ngơ ngác. Bí thư Chu nhịn hỏi: “Nhà máy TV Thượng Hải? Là ?”

Ninh Yên đang vội đón , Ninh Xuân Hoa liền tự : “ , để cho ngài .”

Ông vẫy tay với Ninh Yên. Ninh Yên lập tức chạy như thỏ, bí thư Ngưu vội vàng đuổi theo.

Ninh Xuân Hoa ở , một cách hàm súc: “Là thế , Tổng giám đốc Ninh lúc ở Thượng Hải quen với xưởng trưởng nhà máy TV Thượng Hải. Hai họ đều chung một vài ý tưởng về TV, cho nên hẹn cùng giao lưu.”

Mọi . Có ý gì đây?

Bí thư Chu giật : “Cô … đây là đang nhắm đến ngành công nghiệp bán dẫn ?”

Nếu kế hoạch mà thành công, thì nó còn mạnh hơn bán đậu hũ và gia vị gấp trăm , thể kiếm nhiều tiền hơn nữa.

Ninh Xuân Hoa dám chắc: “Khó lắm. Kế hoạch theo kịp biến hóa, cứ xem tình hình .”

Tin tức tung , đều thể yên: “Chúng cũng qua đó xem .”

Mặc dù Ninh Xuân Hoa đưa câu trả lời khẳng định, nhưng trong lòng các vị lãnh đạo nóng rực lên.

Tỉnh Hắc vẫn nhà máy TV nào hồn, phương diện vẫn còn bỏ trống. Nếu thể xây dựng , ít nhất cũng đáp ứng nhu cầu trong tỉnh.

Có thể , đây là một bước tiến mang ý nghĩa vượt thời đại, cũng ảnh hưởng tích cực đến những đang đây. Tất cả đều là thành tích!

Bí thư Chu tuy cũng nôn nóng, nhưng vẫn giữ bình tĩnh: “Giờ chắc họ vẫn ăn cơm. Tổng giám đốc Ninh sẽ đưa đến nhà ăn thôi, chúng cứ từ từ.”

Mọi nghĩ cũng thấy đúng, vội . Ninh Xuân Hoa vội gọi nhân viên nhà ăn, sắp xếp thêm một bàn tiệc. Dương Bội Bội và cũng chút thất thần, thỉnh thoảng cửa.

Bên , Ninh Yên thấy đoàn mệt mỏi vì đường xa, dẫn đầu chính là Hàn xưởng trưởng, bên cạnh ông là con trai Hàn Lực Tranh.

Cô vội vàng chạy đón: “Hàn xưởng trưởng, gặp thật quá! Sao các vị gọi điện một tiếng, để sắp xếp xe đón.”

Hàn xưởng trưởng cố tình là ông cũng quen ở đây. Vừa xuống tàu là xe đến đón. Ông cũng đến thẳng đây ngay, mà hỏi thăm một vòng về tập đoàn Cần Phong.

Hỏi một vòng mới phát hiện, tập đoàn Cần Phong thì chắc ai cũng , nhưng cứ nhắc đến đậu hũ Cần Phong là ngay, còn khen ngon nữa.

Theo chỉ dẫn của qua đường, họ cố ý ghé qua Cung Tiêu Xã, thấy quầy đậu hũ Cần Phong đông nghịt chen chúc.

Xem , Ninh Yên hề khoác lác, tập đoàn Cần Phong cũng hạng vớ vẩn.

Mắt thấy tai , Hàn xưởng trưởng mới thấy yên tâm, lúc mới dẫn tới.

Địa điểm của tập đoàn Cần Phong khá xa xôi, xe chạy mãi, nhưng càng đến gần đây, tình hình giao thông càng .

“Khách sáo gì, chúng ngoài.”

Ninh Yên nhiệt tình: “Mọi chắc vẫn ăn gì ? Chúng đến nhà ăn dùng bữa , nghỉ ngơi một chút.”

Thật , họ ăn ở tiệm cơm quốc doanh . Phải công nhận, tiệm cơm quốc doanh ở đây cũng tệ, mùa đông mà vẫn rau xanh.

“Không cần, cần, cô đừng khách sáo .”

“Đi thôi, chúng sắp xếp cả .”

Ninh Yên dẫn đoàn về phía nhà ăn. Nhà ăn ở vị trí trung tâm nhất, bên trong trung tâm hoạt động văn hóa của thôn, qua một con đường chính dài.

Mọi sốc: “Mấy nhà máy đều là của tập đoàn Cần Phong các cô ?”

. Sớm nhất là xưởng đậu hũ, xưởng nước tương, xưởng đường trắng.” Ninh Yên chỉ về phía khu nhà xưởng, thao thao bất tuyệt, phong thái dáng chỉ điểm giang sơn: “Kìa, đây là xưởng giấm, bên là nhà máy thức ăn gia súc và chuồng heo, tất cả đều mới xây xong năm nay. Khu đất trống đều là khu công nghiệp, xưởng mới sang năm sẽ xây cạnh xưởng giấm.”

Mọi nghẹn họng. Thảo nào ở đây ai cũng từng ăn đậu hũ Cần Phong, quy mô lớn thật. Đừng thấy gia vị nhà bếp bán rẻ, nhưng lượng bán khổng lồ, lợi nhuận trong đó chắc chắn đáng kể.

Hàn Lực Tranh chú ý đến những dãy nhà tường trắng ngói xám như tranh thủy mặc, hàng hàng ngay ngắn: “Còn mấy tòa nhà thì ?”

“Là khu nhà ở của dân làng chúng .” Ninh Yên chỉ về phía cuối: “ mà, sắp xếp cho ở khu nhà dành cho nhân viên nghiên cứu, ở phía cơ.”

Nhóm kỹ thuật viên vốn dĩ kiêu ngạo, cảm thấy nơi nào sánh với Thượng Hải, nhưng khi đến đây, họ choáng ngợp.

Không đến cái khác, chỉ riêng điều kiện ăn ở thôi cũng hơn Thượng Hải . Thượng Hải dân cư đông đúc, cả nhà chen chúc trong căn nhà nhỏ mười mấy mét vuông là chuyện thường thấy, việc phân nhà cũng hạn chế.

ở đây, mỗi nhà đều một bộ tứ hợp viện, chín gian phòng, cộng thêm nhà ngang. Trời ơi, ghen tị c.h.ế.t mất!

Hàn Lực Tranh mà thèm: “Nhà cô cũng ở khu ? Có thể đến chơi ?”

Ninh Yên tủm tỉm gật đầu: “Ở dãy thứ hai. Luôn chào đón đến chơi.”

Đi suốt một chặng đường, dám coi thường nơi nữa. Quả nhiên là cao thủ ẩn trong dân gian. Thảo nào Ninh Yên tự tin đến .

“Oa, hai tòa nhà nhỏ quá!”

“Trên ? Quảng trường Cần Phong? Có là nơi náo nhiệt nhất ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-330.html.]

Ninh Yên khẽ gật đầu: “ , đây là khu trung tâm, ngày thường dân làng đều thích đây chơi.”

Một bí thư vội chạy tới: “Tổng giám đốc Ninh, cơm nước chuẩn xong ạ.”

“Mời .”

Mọi nhà ăn thấy nơi rộng rãi, cửa sổ sáng choang, sạch sẽ. Công nhân đều bưng khay cơm xếp hàng, trật tự mua cơm. Thấy Ninh Yên , các công nhân đều nhiệt tình chào hỏi cô, uy tín và danh tiếng cao.

“Ủa, ở đây ấm thật, lắp lò sưởi ?” Hàn xưởng trưởng cởi cúc áo khoác, thấy nóng.

Ninh Yên mặc một chiếc áo khoác nỉ màu đen, bên trong là áo len trắng, lúc cũng thấy nóng, kéo chiếc khăn quàng đỏ cổ xuống: “ ạ, phòng lò cung cấp nhiệt.”

Lúc thiết kế ban đầu, khu nhà xưởng, trung tâm hoạt động, trường học và tòa nhà văn phòng... các khu vực công cộng đều lắp đặt hệ thống sưởi ấm, mùa đông sẽ lạnh cóng.

Cho nên, già và trẻ con trong thôn đều thích trung tâm hoạt động để "trú đông", thư viện lúc nào cũng kín . Còn lớn thì đang bận việc, lấy thời gian rảnh rỗi?

Ninh Yên dẫn một phòng ăn nhỏ riêng biệt. Bí thư Chu là đầu tiên lên: “Ninh Yên, đón khách về ? Giới thiệu một chút .”

“Đây là bí thư Chu của huyện, đây là chủ nhiệm Vu, đây là…” Ninh Yên giới thiệu từng vị lãnh đạo một: “Hôm nay các vị đến đây thị sát.”

“Còn đây là Hàn xưởng trưởng của nhà máy Thượng Vô 11. Mấy vị đều là đồng chí kỹ thuật viên, bản lĩnh ạ.”

Bí thư Chu nhiệt tình bắt chuyện với Hàn xưởng trưởng. Xưởng trưởng của một nhà máy quốc doanh lớn, quyền lực nhỏ, ngờ đích đến đây, xem cũng thành ý.

“Hàn xưởng trưởng, các vị thể đến đây thật quá. sẽ sắp xếp cho các vị ở tại nhà khách huyện…”

Hàn xưởng trưởng xua tay: “Không cần . chuyện với Tổng giám đốc Ninh , cứ ở ngay đây thôi. Cô phụ trách việc tiếp đãi, ăn của cô , uống của cô .”

Ông nghiêm túc đùa, Ninh Yên bật : “Không vấn đề gì. Mời nếm thử rau xanh tươi hái và gà thả vườn của chúng , đảm bảo thua kém gì chỗ các vị .”

Hàn xưởng trưởng cũng tay : “Vậy thì chúng khách sáo nữa. mang cho cô bánh bướm ngàn lớp và bánh kem của tiệm Hòa Bình đây.”

Một bàn thức ăn khác bày . Đoàn của Hàn xưởng trưởng thực ăn lót , nhưng thấy món rau xanh tươi non, họ nhịn cầm đũa lên. Thời buổi , ai chê ăn nhiều chứ?

Ninh Yên lưng lửng , nhưng vẫn cầm đũa ăn cùng: “Ông liên lạc với Thượng Du ?”

Sau khi trở về cô vẫn liên lạc , hai họ thế nào .

“Mấy hôm gọi điện, con bé ở Vân Nam vui lắm.” Hàn xưởng trưởng : “Công việc của các cô cũng sắp xong , chắc là sắp về.”

Nghe , Ninh Yên thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì . lo c.h.ế.t, cũng thèm gọi điện cho , thật là! Lúc gặp mặt véo má hai họ mới .”

Hàn xưởng trưởng ha hả: “Ha ha ha, Thượng Du còn nhờ nhắn , sẽ mang bánh hoa tươi về cho cô.”

Nhìn cách họ chuyện tình, rõ ràng mối giao tình bình thường. Bí thư Chu và những khác tò mò vô cùng, nhưng tiện hỏi nhiều.

Dương Bội Bội thì nhiều kiêng kỵ như : “Thượng Du là ai thế?”

Ninh Yên gắp một đũa rau muống, giòn ngon. “Là bạn , con gái của Hàn xưởng trưởng, một cô gái đáng yêu.”

Các lãnh đạo . Trời! Đây là chỗ tình gia đình ? Quan hệ của Ninh Yên đúng là tầm thường.

Trong lòng , suy nghĩ bay tứ tán, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình thản. Chỉ một nhịn tò mò hỏi: “Hàn xưởng trưởng, chuyến ông đến đây là để tham quan, nhưng chỗ chúng nhà máy TV…”

Vậy rốt cuộc là tham quan cái gì?

Bí thư Chu tức giận lườm ông . Chỉ ông là nhiều! Chỉ ông là thông minh ? Đồ ngốc!

Hàn xưởng trưởng đáp một câu: “Ở đây Tổng giám đốc Ninh.” Ông đến đây là để khảo sát cảnh, xem Ninh Yên khoác lác , xem khả năng hợp tác .

Vị lãnh đạo vẫn hiểu: “Hả? Có ý gì?”

Hàn xưởng trưởng cố tình nâng đỡ Ninh Yên: “Cô chính là một kho báu. Cô kỹ thuật TV tiên tiến nhất, hiểu phương pháp quản lý tiên tiến nhất, đều đáng để chúng học tập.”

Các lãnh đạo trợn mắt há mồm. Bí thư Chu chấn động: “Ninh Yên, cô còn cả cái ?”

Ông cứ tưởng hiểu đủ về Ninh Yên, giờ mới phát hiện, nghĩ nhiều .

Ninh Yên há miệng, nhưng khó rõ ngọn nguồn về kỹ thuật TV, những dễ suy diễn lung tung.

“Ông quên , trong tay 'át chủ bài' mà.”

Bí thư Chu bỗng nhớ tới mấy vị giáo sư thần bí . Là họ ?

Thư Sách

“Nói đến mới nhớ, vẫn gặp mấy vị nhân viên nghiên cứu đó. Hay là hôm nay gặp mặt một chút?”

Ninh Yên im lặng: “Họ tài hoa thì thừa, nhưng giỏi giao tiếp, sợ tiếp xúc với quan chức.”

“Vậy thôi .” Bí thư Chu cũng ép. Chỉ cần họ thể sáng tạo giá trị to lớn, ông sẽ hết sức bảo vệ họ.

“A, đúng .” Ninh Yên cố tình lảng sang chuyện khác: “ thể tiết lộ một chút. Niềm vui bất ngờ mà chính là xưởng hóa mỹ phẩm hàng ngày của Nghiêm Vi. Cô hiện đang cùng Hàn Thượng Du 'chuyện lớn' ở Vân Nam.”

Bí thư Chu sững sờ. Ông cứ tưởng niềm vui bất ngờ chính là chuyện (hợp tác với nhà máy Thượng Hải). Nếu thể hợp tác với nhà máy TV Thượng Hải, đó là niềm vui lớn nhất năm nay .

“Xưởng hóa mỹ phẩm thì thể chuyện gì chứ?”

Ninh Yên thần bí: “Đợi ngày các cô trở về, chính là lúc đáp án hé lộ. Cứ để trong cuộc tuyên bố, tiện .”

, cũng tiện gặng hỏi, mặc dù ai nấy đều tò mò sắp nổ tung.

Bí thư Chu cần đoán cũng , niềm vui bất ngờ của xưởng hóa mỹ phẩm chắc chắn thoát khỏi liên quan đến Ninh Yên. “Cô ở Thượng Hải rốt cuộc bao nhiêu chuyện lớn?”

“Không nhiều lắm.” Ninh Yên thản nhiên : “Chỉ là đủ để giúp huyện Hoành Sơn thoát khỏi cái mác huyện nghèo thôi.”

Mọi : …

Đây là kiểu khoe khoang "Versailles" cấp độ cao gì thế ?!!

 

Loading...